Tất cả mọi người tản ra.
Nên làm cái gì thì đi làm.
Dưới công kích của bảy tám cây gậy, Đổng Học Bân đã sớm bị đập ăằm trên mặt đất, không nhúc nhích, như là đã chết.
Ai cũng đều cho rằng như thế cả, cho nên mới xoay người đi.
Nhưng chỉ có một tên côn đồ không đi, bởi vì hắn khiếp sợ phát hiện một chuyện, gậy trong tay bị kéo lại, tên côn đồ kinh khủng muốn quát to một tiếng nói cho những người khác, nhưng khi hắn còn chưa kịp hô lên, Đổng Học Bân đã chết trên mặt của đột nhiên kéo mạnh một cái, trực tiếp đem gậy giật lấy trong tay, phất tay vung lên, bốp một tiếng nện lên đầu đối phương, tên côn đồ kêu thảm một tiếng, ngã quỵ xuống, tay chân run run, không có đứng lên.
Hả?
Ai hô vậy?
Làm sao vậy?
Mọi người sửng sốt, đều quay đầu lại nhìn lại.
Sau đó bọn họ thấy được một hình ảnh bọn họ suốt đời đều không thể quên, Đổng Học Bân trong vũng máu một tay chống đất, chậm rãi đứng lên!
Một giây đồng hồ. . .
Hai giây đồng hồ. . .
Ba giây đồng hồ. . .
Tràng diện lặng ngắt như tờ!
Tất cả mọi người đều ngơ ngác!
Không chết! Hắn lại có thể không chết! !
Người nam đi đầu thấy thế, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, đánh chết bọn họ cũng sẽ không nghĩ rằng Đổng Học Bân dưới công kích như muốn bể đầu như vậy còn chưa chết, không chỉ không uy hiếp đến sinh mệnh của hắn, hắn thậm chí ngay cả ngất xỉu đi cũng không có, ngược lại còn phế đi một người bọn họ!
Má nó!
Cái này con mẹ nó rốt cuộc là người nào hả? ?
Cái này cũng không chết? Cái này đều còn có thể đứng lên? ?
Cảnh này làm đám côn đều sợ đến không nhẹ!
Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ thấy thế cũng thiếu chút nữa ngã xuống đất!
Trương Long Quyên cười ha ha, Tên nhóc này. Tôi đã nói hắn không chết được mà!
Chị em sinh đôi không nói gì, dùng một loại ánh mắt như thấy người ngoài hành tinh nhìn Đổng Học Bân, đầu của cậu lam bằng gì vậy! Cái này cũng có thể chịu được? ?
Sự thật đã vượt qua nhận thức của mọi người!
Máu trên người của Đổng Học Bân càng nhiều, hắn lảo đảo tựa như muốn ngã, nhưng vẫn đứng lên, lau lau máu trên mặt, sờ sờ chổ bị đập trên ót và trán. Lại để tay lên vai, rắc một tiếng, đem vai vừa bị đánh trật khớp bẻ trở lại. Sau đó trên mặt lộ vẻ cười khẽ nhìn chín người xung quanh một chút, Tiếp tục đi, sao không người lên? Các người không lên tôi lên nha?
Lên?!
Lên cái quái gì?
Người nam đi đầu cũng sắc mặt khẽ biến quát to.Lên cho tao!
Chín người một lần nữa vây quanh Đổng Học Bân, bất quá từ biểu tình đã nhìn ra được tới, bọn họ đã không tràn đầy lòng tin của trước đó, trong ánh mắt ngược lại có chút chột dạ, trải qua lâu như vậy, mọi người đều đã bị Đổng Học dọa làm cho sợ hãi!
Người này quá hung hãn!
Cho dù là bọn họ không thừa nhận cũng không được, bọn họ hung hãn sợ rằng còn chưa bằng một phần trăm của Đổng Học Bân, hoàn toàn không phải một đẳng cấp
Bị thương thành như vậy cũng không kêu đau?
Bị thương thành như vậy trên mặt còn mỉm cười được? ?
Đối mặt nhiều người như vậy, đối mặt nhiều vũ khí như vậy thậm chí còn có súng, hắn ngay cả con mắt cũng không chớp một chút? Vẫn cười tủm tỉm được? ?
Bọn họ cơ bản đều có thể coi là người hung ác.
Nhưng người hung ác cũng có sợ. Bọn họ sợ người ác hơn!
Nhìn Đổng Học Bân hầu như là tắm trong máu, mọi người có chút phát sợ!
Người nam đi đầu đã nhìn ra, lập tức quát: Nhìn cái gì vậy! Lên đi! Đầu bị thương như vậy hắn chịu đựng được mới là lạ! Đều lên cho tao!
Mấy người vừa nghe, đều kiên trì lần thứ hai giơ gậy và dao lên!
Vù! Chín người lại một lần nữa nhào đến hướng Đổng Học Bân! Lần này ngay cả hai tên cầm dao trước đó không động thủ cũng hung hăng ra tay!
Muốn một kích trí mạng!
Binh! Bốp! Trên người và đầu Đổng Học Bân lại đã trúng mấy gậy!
Độ mạnh so với trước đó còn ác hơn! Lần này chín người liều mạng toàn lực!
Tất cả công kích đều đánh vào trên người Đổng Học Bân, thế nhưng, chỉ riêng hai tên cầm dao là không chạm được đến người của Đổng Học Bân, đang ở giữa không trung đã bị gậy trong tay Đổng Học Bân hất ngang qua, một tên cầm dao đã bị nện một cái ngay giữa trán!
Bốp!
Lại một người ngã xuống!
Chỉ còn tám người!
Lần này đầu Đổng Học Bân trúng đến ba phát, còn lại cũng đánh vào vai và phía sau lưng hắn, bất quá khiến cho mọi người trừng to mắt ra chính là. Đổng Học Bân ngay cả nghiêng cũng không có nghiêng, chỉ là thân thể hơi nhoáng lên, đầu hơi ngửa ra, cũng mạnh mẽ chịu đựng, đứng ở nơi đó vững vàng cười nhìn bọn họ, Đổng Học Bân đảo ánh mắt qua một chút, tám người còn lại đều vô thức run lên một cái!
Hắn sẽ không chịu được bao lâu đâu!
Đúng vậy! Dù sao cũng là người! Cũng sẽ chết!
Cùng tiến lên! Không nên cho hắn cơ hội thở dốc!
Mấy người ồn ào, mọi người cũng tự tăng lá gan lên cho mình!
Binh!
Bốp!
Bốp!
Gậy rơi vào trên người Đổng Học Bân!
Mặt của Đổng Học Bân cũng không có nhăn lại một chút, nụ cười yếu ớt vẫn đọng ở khóe môi, căn bản là không né không tránh, tùy ý để công kích của bọn họ rơi xuống, sau đó nhìn về phía một người lộ ra kẽ hở, gậy vung qua, nện trên cằm người nọ, cạch, cằm nhất thời vỡ nát!
Lại ngã xuống!
Còn lại bảy người!
Mọi người có chút sợ hãi, nhưng càng sợ hãi công kích trên tay lại càng ác hơn!
Binh, đầu Đổng Học Bân bị người hung hăng tạp, hắn thoáng nhìn qua, cũng trở tay đánh một kích qua, gậy nện lên cổ người nọ!
Người nọ té xỉu tại chỗ!
Lại thêm một người ngã xuốg, còn thừa lại sáu người!
Phía trước, một tên côn đồ điên cuồng kêu to nhảy dựng lên, vung cổ tay dùng gậy sắt bỗng nhiên đập thẳng xuống giữa đầu Đổng Học Bân!
Đổng Học Bân cũng không tránh, dùng tư thế đồng dạng vung gậy lên cũng đập về hướng đầu của hắn!
Binh! Binh!
Hai tiếng! Hai bên hầu như là cùng nhau đập vào đầu của đối phương!
Nhưng kết quả kém nhau khá xa, người nọ trợn mắt thẳng thắn ngã xuống đất, mà Đổng Học Bân vẫn êm đẹp đứng ở nơi đó.
Bốn người. . .
Ba người. . .
Một người. . .
Trong nháy mắt, mười người trước đó vây quanh Đổng Học Bân tất cả đều nằm xuống, ngất có ngất, kêu thảm thiết có kêu thảm thiết!
Trái lại Đổng Học Bân bị thương nặng nhất, ngược lại chuyện gì cũng không có, lại lấy điếu thuốc ra mồi lên hút một chút.
Trước thương khố chỉ còn sáu người!
Người nam đi đầu rốt cục động dung, Nổ súng! Nổ súng cho tao!
Đoàng đoàng đoàng!
Đoàng đoàng đoàng!
Sáu viên đạn bắn đây!
Đổng Học Bân nghiêng người, quay đầu, thu tay, một loạt động tác lưu loát, toàn bộ đạn xẹt qua thân thể hắn bay đi ra ngoài, không trúng một viên nào!
Đổng Học Bân cười, chậm rãi bước đi tới.
Năm người trông coi hai chị em sinh đôi và Trương Long Quyên cũng lộ vẻ sợ hãi, nhìn Đổng Học Bân một thân chảy máu đầm đìa, chân bọn họ có chút nhún ra!
Súng bắn không trúng?
Xe tải đụng không chết?
Gậy đánh không chết? ?
Cái đệch!
Cái này con mẹ nó làm sao đánh!
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh