Mười giờ.
Trong tiệm cơm.
Học Bân, cái này. . .
Thế nào chị Thường, chính chị quyết định.
Chị đương nhiên ở lại, chị ở lại!
Được, ha ha, vậy quyết định như thế?
Quyết định, quyết định, ai da, đề bạt, cái này quá phiền phức cậu gươi.
Không phiền phức gì, chúng tôi bên này cũng quả thật thiếu một phó cục trưởng.
Thường Quyên đã không biết nên nói cái gì cho phải, vốn tưởng rằng mình bị cách chức ở kinh thành bên kia, có thể giữ được nhân viên công vụ đã không sai rồi, ai ngờ tìm Đổng Học Bân nương tựa, không chỉ nhân viên công vụ được bảo vệ, thậm chí ngược lại còn thăng một cấp, thoáng cái thành cán bộ!
Phó cục trưởng?
Cán bộ cấp phó khoa?
Thường Quyên lập tức vui vẻ.
Đổng Học Bân mỉm cười, đồng sự cũ thoả mãn, trong lòng hắn cũng thoải mái, Cho nên chị cũng đừng tìm nhà ở, cán bộ của huyện chúng ta bên này đều cũng có an bài ký túc xá, đến lúc đó tôi an bài cho chị gia thuộc viện tốt một chút, nếu như gia thuộc viện huyện uỷ dư chỗ, chị vào ở hẳn là cũng không thành vấn đề, buổi tối tôi hỏi một chút, vừa lúc tôi hiện tại cũng phụ trách chỉ huy công tác ký túc xá, chút chuyện ấy khẳng định không nói chơi.
Được, được, chị đều nghe lời cậu.
Vậy được, chúng ta hiện tại quay về cục chiêu thương?
Chị ngày hôm nay đi làm? Nhưng hồ sơ còn chưa có đến đây mà?
Chuyện đặc biệt làm đặc biệt, người của bộ tổ chức cũng tới, chị cứ nói chuyện với bọn họ, đến lúc đó hồ sơ của chị đến đây thì trực tiếp làm.
Được, vậy đi thôi.
Ông chủ, tính tiền.
Cái này chị trả.
Chị cũng đừng khách khí với tôi, tôi trả.
. . .
Mười giờ hơn.
Đổng Học Bân và Thường Quyên trở về cục chiêu thương.
Khu làm việc. Vương Hà và Trịnh Đại Hữu bọn họ cũng ở bên ngoài, đồng chí bộ tổ chức hẳn là đã nói chuyện xong.
Thấy Đổng Học Bân trở về, Vương Hà nở nụ cười, Đổng huyện trưởng, chúng tôi bên này xong rồi. Dừng lại một chút, cô ấy lật lật văn kiện trên tay, Bất quá Thường Quyên đồng chí. . .
Đổng Học Bân giới thiệu nói: Đây.
Thường Quyên cũng đi tới nói: Xin chào. Tôi là Thường Quyên.
Vương Hà vừa nhìn cô ấy, cũng nắm tay với cô ấy, Xin chào. Vậy chúng ta đi vào trong phòng nói chuyện?
Hoàn toàn không giống với hình dạng khóc sướt mướt của ngày hôm qua, nghe được mình được thăng quan phó cục trưởng, đó chính là người đứng thứ hai của cục chiêu thương. Thường Quyên trong lúc nhất thời khí thế rất đủ, so với hôm qua quả thật như hai người, đi theo Vương Hà bọn họ vào phòng làm việc cục trưởng.
Sau một lúc.
Thường Quyên và đám người Vương Hà đi ra.
Đồng chí của bộ tổ chức cáo từ Đổng Học Bân, trình tự đã xong, bọn họ cũng đi.
Đổng Học Bân nhìn về phía Cung Na, Tiểu Cung, đóng cửa một chút, tôi có chuyện muốn nói.
A. Cung Na bận bước nhanh đi tới cửa khu làm việc khép lại.
Đổng Học Bân chỉ chỉ Thường Quyên, nói: Trước giới thiệu cho mọi người một chút, đây là Thường Quyên đồng chí. Từ hôm nay trở đi điều nhiệm về cục chiêu thương công tác.
Thường Quyên chào hỏi: Xin chào mọi người.
Từ thái độ của lãnh đạo bộ tổ chức mọi người cũng đều đã nhìn ra, đồng sự cũ của Đổng huyện trưởng đến đây hẳn là tiếp nhận vị trí phó cục trưởng, cho nên mọi người cũng đều rất khách khí thăm hỏi Thường Quyên. Nếu như Đổng Học Bân ai cũng mặc kệ trực tiếp đem Thường Quyên đưa tới, người phía dưới có thể có ý kiến, sẽ nói ở phía sau. Dù sao đều là thành viên lâu năm của cục chiêu thương, bạn vừa đến thì xếp vào một người phó cục trưởng trực tiếp đến đây, làm cho người ta không phục, bất quá tình huống hiện tại là tất cả mọi người đang vui mừng vì thăng chức, cũng sẽ không nói Đổng huyện trưởng dùng người không khách quan. Hơn nữa vị trí phó cục trưởng của Thường Quyên khẳng định đã định rồi, bọn họ cũng đều rõ ràng đây là thân tín tuyệt đối của Đổng huyện trưởng. Thái độ tự nhiên cũng rất khách khí, từ giờ trở đi không chỉ có Đổng huyện trưởng và Trịnh cục trưởng, Thường Quyên cũng là lãnh đạo của bọn họ.
Thường Quyên làm tự giới thiệu đơn giản.
Đổng Học Bân ở bên cạnh giúp cô ta nói khoác vài cái, cái gì mà năng lực công tác mạnh, phẩm cách cao thượng, mỹ từ có thể sử dụng đều dùng cho cô ấy.
Thường Quyên cũng không đỏ mặt, thoải mái nói chuyện.
Dưới giới thiệu của Đổng Học Bân, mọi người nhận thức lẫn nhau một chút.
Trịnh Đại Hữu cũng biết cô ấy và Đổng huyện trưởng quan hệ không tầm thường, khách khí cười cười đối với Thường Quyên.
Cũng là đi một tràng diện, Đổng Học Bân ở đây, bọn họ cũng không nói thêm cái gì, sau này có cơ hội giao lưu, Đổng Học Bân triệu tập mọi người thứ nhất là giới thiệu Thường Quyên, thứ hai cũng là có chuyện quan trọng, vì vậy chờ bọn họ nhận thức xong, Đổng Học Bân mới thanh thanh tiếng nói.
An tĩnh một chút.
Tất cả mọi người nhìn về phía Đổng huyện trưởng.
Đổng Học Bân cũng nhìn nhìn bọn họ, ánh mắt chăm chú nhìn mặt của mỗi người, Nên bận đều bận xong, hiện tại cũng rãnh rỗi, có chuyện này tôi muốn thông báo một chút với mọi người.
Thấy Đổng huyện trưởng nói trịnh trọng như thế, mọi người cũng nghi hoặc.
Chỉ nghe Đổng Học Bân ngữ ra kinh người nói: Hội chiêu thương thành phố thứ bảy, tôi đã cam đoan cùng trong huyện, trong một tháng sau khi hội chiêu thương bắt đầu, cục chiêu thương huyện Trinh Thủy chúng ta ít nhất phải kéo tới năm mươi triệu dẫn tư, tôi lập lại một lần nữa một chút, cái này không phải kế hoạch, mà là nhiệm vụ chết, là chỉ tiêu của tháng này, phải hoàn thành!
A!
Gì?
Năm mươi triệu?
Ngoại trừ Trịnh Đại Hữu trước đó nhận được tin tức, những người khác đều ngây ra!
À, Thường Quyên cũng không có phản ứng, phỏng chừng cô ấy cũng không có khái niệm gì với con số này.
Thấy mọi người bùng nổ, Trịnh Đại Hữu ho khan một tiếng nói: Yên lặng lại.
Thế nhưng không có hiệu quả gì, dù sao con số nà quá kinh người, Thường Quyên mới đến không hiểu nhiều, trước đây cũng ở kinh thành, tùy tiện lấy ra một khu không phải mấy chục thì cũng một trăm triệu dẫn tư, cô ấy không hiểu, nhưng người của cục chiêu thương sao có thể không rõ ràng? Đối với huyện khác mà nói, năm mươi triệu cũng không phải là một con số nhỏ, càng đừng nói huyện Trinh Thủy bọn họ mỗi năm chỉ có mấy triệu dẫn tư, quả thật là con số trên trời, người của cục chiêu thương đều bị kinh sợ!
Điều này sao có thể hoàn thành!
Cho dù mệt chết bọn họ cũng không có hy vọng!
Đổng huyện trưởng!
Cái này, cái này. . .
Năm mươi triệu cũng quá. . .
Đổng Học Bân đè đè tay, Đúng vậy, năm mươi triệu đối với chúng ta là một con số không nhỏ, nhưng cá nhân tôi có cái lòng tin đánh thắng trận này, tôi đã lập quân lệnh trạng ở trên cuộc họp thường ủy cùng các lãnh đạo, nếu như tháng này không có năm mươi triệu dẫn tư, tháng sau tôi sẽ đưa báo cáo từ chức!
Lời này lại gây ra rung động không nhỏ.
Ngay cả Thường Quyên đều kinh ngạc nhìn hắn.
Trịnh Đại Hữu lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, thở dài, trong lòng cũng hiểu được không có khả năng.
Bất quá Đổng Học Bân khi không nói gì thêm, chỉ là nhàn nhạt nhìn mọi người.
Mọi người của cục chiêu thương lúc này mới rõ ràng, thì ra bọn họ thăng quan không phải đến không, là có giá lớn, là Đổng huyện trưởng dùng công trạng đảm bảo đổi lấy!
Trời ơi!
Cái này rất phiền phức!
Tất cả mọi người giật mình liếc nhìn nhau, nếu như nhiệm vụ không hoàn thành, bọn họ có thể sẽ bị đánh quay về nguyên hình? Chức quan vừa đề bạt cũng không giữ được?
Không cần Đổng Học Bân nói lời vô ích, tất cả mọi người đều nghĩ tới!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người như bị buộc vào lửa! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh