Trong cuộc họp!
Tôn Trường Trí đứng vào hàng!
Số phiếu là sáu so với năm! Trương Đông Phương đã đè được Đổng Học Bân bí thư huyện uỷ! Lấy được thắng lợi của lần đầu tiên giao phong!
Điểm này ngay cả bản thân Trương Đông Phương cũng là không có nghĩ đến, Tôn Trường Trí đứng vào hàng thuộc về ngoài ý muốn, khiến cho tâm tình ông cũng vô cùng hưng phấn, đối với triển vọng công tác sau này cũng càng thêm mạnh mẽ, bởi vì Trương Đông Phương lúc đầu nghĩ có thể có một người bỏ quyền cũng là kết quả không tồi, ai ngờ mình cho ra áp lực, Tôn Trường Trí dĩ nhiên thật sự đứng vào hàng, Trương Đông Phương sao có thể mất hứng, mà trái lại người của Đổng Học Bân bên kia, cả đám đều sắc mặt rất là khó coi, Trương Đông Phương trong lòng cũng vui vẻ một chút, không có biện pháp, trách ai? Ai kêu cậu vừa tới thì chơi một canh bạc lớn như vậy? Cậu nghĩ đến cậu thật có thể thắng vì đánh bất ngờ sao? Nói giỡn à, hiện tại thấy kết quả chưa? Trương Đông Phương lúc đầu cũng không dự định đem uy tín của Đổng Học Bân đả kích, ông cũng là một người bảo thủ, muốn là tiến hành theo chất lượng, nhưng Đổng Học Bân làm một chiêu như thế, Trương Đông Phương ngược lại còn muốn cảm ơn hắn một chút.
Mạnh Hàn Mai sắc mặt rất đen.
Thường Lâm cũng khẽ thở dài một cái.
Vương Bân Hòa vừa đứng vào hàng của Đổng Học Bân thì xoa xoa trán, tâm tình không tốt, tuy rằng không phải rất ngoài ý muốn, nhưng kết quả này bọn họ thật sự rất khó tiếp thu, sớm biết rằng là như thế này, bọn họ còn không bằng đứng vào hàng của Trương Đông Phương bên này, hiện tại nói cái gì cũng đã chậm.
Kết quả đã ra!
Trương Đông Phương nhìn về phía Đổng Học Bân, Đổng bí thư?
Cái tư thái chủ động nói này, rõ ràng có chút hình dạng của người thắng.
Nhưng ai biết Đổng Học Bân lại một chút cũng không có mất hứng, ngược lại vẫn là cái biểu tình bình tĩnh kia. Ngay cả một chút thay đổi cũng không có.
Tất cả mọi người rất kỳ quái.
Thua lần bổ nhiệm này, lại có thể còn cái biểu tình đó?
Cậu lẽ nào không nhìn ra ý nghĩa của lần bổ nhiệm tổ chức này sao? ?
Nhưng Đổng Học Bân căn bản là không để ý đến bất luận kẻ nào. Nhẹ nhàng mồi điếu thuốc hút vài hơi, sau đó nhìn mọi người, nở nụ cười, trong lòng mặc niệm một tiếng BACK!
BACK hai phút!
. . .
Hình ảnh chợt lóe!
Thời gian chợt rút lui!
Biểu tình của mọi người đã đều lui về tới hai phút trước đây, điếu thuốc trong tay của Đổng Học Bân cũng mất, toàn bộ phòng hội nghị lại lâm vào yên lặng trước đó, sự yên lặng trước bão tố. Thời gian còn thừa Đổng Học Bân trước đó thật sự dùng nhiều quá, hầu như đã gần cạn. Nhưng trải qua mấy ngày tích góp, hắn vẫn còn một ít, dư thừa có thể không bao nhiêu, nhưng hai phút vẫn phải có, cái kỹ năng này Đổng Học Bân đã rất lâu không dùng qua, nhưng dưới tình thế bây giờ, hắn cũng đành phải dùng ra. Cũng là vì xoay chuyển cục diện.
Không quả quyết?
Chịu không nổi áp lực?
Trương Đông Phương vừa giục thì ông đầu hàng?
Đổng Học Bân cũng không biết phương diện này còn có nguyên nhân gì ngoại trừ áp lực hay không mới khiến cho Tôn Trường Trí làm quyết định này, nhưng hắn cảm thấy mình phải thử một lần, lúc này suy tính của Đổng Học Bân cũng là có cơ hội rất lớn, hắn không quan tâm đến người khác chọn ai, đường của người khác đều là người khác đi, là cái dạng kết quả gì cũng phải tự mà chịu. Đổng Học Bân quản không được, nhưng nếu như có thể nói, hắn cũng không muốn thua lần giao phong đầu tiên với Trương Đông Phương, bằng không vậy không chỉ có riêng là thua một lần bổ nhiệm, mà là thua quyền chủ động. Thua uy tín, cho nên Đổng Học Bân đem thời gian rút lui. Cũng là nghĩ có thể tranh thủ một chút đối với Tôn Trường Trí người không quả quyết này hay không!
Lão Tôn, còn thiếu ông đấy? Trương Đông Phương giục.
Tôn Trường Trí biểu tình rất là quấn quýt, cái tâm tình kia đều viết ở giữa trán, Tôi. . .
Lúc đầu ở thời gian cũ, câu nói tiếp theo vẫn là Trương Đông Phương nói, ông ta lại gọi một lần Lão Tôn, ý cho áp lực rất rõ ràng.
Nhưng cái thời gian hiện tại này, không đợi Trương Đông Phương lần thứ hai giục, Đổng Học Bân đã chen vào trước nói, hắn nhìn Tôn Trường Trí nói: Tôn bộ trưởng, thời gian cũng không sớm, mắt thấy đã đến thời gian nghỉ ngơi, còn thiếu một mình ông không bỏ phiếu, ông cũng lo lắng đủ thời gian của mọi người, xong rồi chứ ? Không thể khiến cho tất cả mọi người chờ ông chứ? Ông cảm thấy người cán bộ nào càng có thể đảm nhiệm được phó cục trưởng cục tài chính, ông cứ chọn, cái này có cái gì khó? Ông nếu như cảm thấy hai người đều không được, thì thẳng thắn bỏ quyền! Lời nói cực kỳ cường thế, Đổng Học Bân đem tác phong công tác của hắn bày ra.
Tôi. . . Tôn Trường Trí nói tới bên mép lại nuốt trở vào.
Trương Đông Phương lập tức muốn nói, Đổng Học Bân lại một lần giành nói: Nhanh lên một chút đi chứ? Trải qua thất bại trước đó, Đổng Học Bân lần này cũng học chiến lược của Trương Đông Phương, gây áp lực cho Tôn Trường Trí, hơn nữa phương thức hắn dùng càng thêm cương quyết hơn so với phương pháp của Trương Đông Phương!
Mạnh Hàn Mai không nghĩ Đổng Học Bân sẽ nói như vậy, rất sợ bởi vì làm ép Tôn Trường Trí quá mức sẽ không tốt, trong lòng cũng rất lo lắng.
Tôn Trường Trí cũng là cùng suy nghĩ, cho rằng Đổng Học Bân quá cường thế, lức này từng bước bức mình, hầu như đều thở không nổi.
Nhưng Đổng Học Bân lại không cho là đúng, sau khi nói xong thấy Trương Đông Phương lại muốn nói gì, Đổng Học Bân cũng mặc kệ ông ta áp dụng cái sách lược gì, coi miệng ông ta muốn động, liền lần thứ ba đị giành trước, Tôn bộ trưởng, vậy tính ông bỏ quyền nha? Bỏ quyền, cái này rõ ràng cũng là kết quả cực kỳ bất lợi đối với Đổng Học Bân, có thể cùng với việc Tôn Trường Trí đứng vào hàng của Trương Đông Phương bên kia cũng không có gì khác nhau, nhưng Đổng Học Bân vẫn nói, hình như hắn căn bản là không quan tâm đến kết quả, khí thế cả người đã tăng vọt tới cực điểm, làm cho người ta vừa nhìn thì cảm thấy hắn quá có tự tin, giờ khắc này Đổng Học Bân mới thật sự là bí thư huyện uỷ có rất nhiều uy nghiêm trong mắt của mọi người, không khỏi làm nhiều người liếc mắt.
Một câu tiếp một câu!
Một câu lại tiếp một câu!
Tôn Trường Trí đến bức mức mồ hôi đều toát ra, lúc này, mới thình lình toát ra một câu, Tôi. . . Tôi ủng hộ đề nghị của Đổng bí thư!
Đứng vào hàng!
Tôn Trường Trí cũng đứng vào hàng!
Sáu so với năm! Đổng Học Bân dĩ nhiên chuyển bại thành thắng!
Cái nghịch chuyển này không thể nói là không lớn, thường ủy huyện ủy đang ngồi rất nhiều người đều không nghĩ tới, trong lúc nhất thời cũng đều trừng to mắt, có người còn hít một ngụm khí lạnh!
Trương Đông Phương lập tức trầm mặt!
Biểu tình người của Trương hệ cũng là một người khó coi hơn một người!
Bọn họ còn tưởng rằng Tôn Trường Trí sẽ đứng về bọn họ, dù sao trước đó làm rất nhiều công tác, ai có thể ngờ. . . Tôn Trường Trí dĩ nhiên không đứng vững áp lực của Đổng Học Bân! Dĩ nhiên ngay cả bỏ quyền cũng không phải! Mà là trực tiếp chọn trận doanh của Đổng Học Bân! Cái này. . . Người của Trương hệ đều không tiếp thụ được!
Thường Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Tô Nham phụ trách ghi chép hội nghị cũng vì Đổng Học Bân mà lau mồ hôi.
Chỉ có Mạnh Hàn Mai nhìn Đổng Học Bân thật sâu, Đổng Học Bân mặt không biểu tình, hình như đã sớm biết kết quả, lại hình như căn bản là không thèm để ý, Mạnh Hàn Mai lần đầu tiên cảm thấy, bí thư huyện ủy mới tới này có thể thật sự không đơn giản, lần đánh cược này có thể khiến cho hắn thắng! ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh