Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổng Học Bân thương tâm, Mới một tháng không gặp đã không nhận ra ba ba sao?

Tiểu Thiên Thiên thử thăm dò đưa tay bắt bắt mặt của Đổng Học Bân, sau khi gãi vài cái, mới nở nụ cười khanh khách, hoa chân múa tay rất vui sướng.

Đổng Học Bân vui vẻ, Thật ngoan, tới, ba ba cho con bay cao cao!

Nhấc tay, đem tiểu Thiên Thiên giơ qua đỉnh đầu.

Tiểu Thiên Thiên rất hưng phấn, cái miệng chảy nước miếng đều sắp nhiểu xuống.

Đổng Học Bân giống như một đứa nhỏ giơ con gái trên tay chạy khắp nhà vài vòng, trong miệng còn hô, Bay cao, bay cao. . .

Tiểu Thiên Thiên kêu loạn nha nha, vui vẻ vô cùng.

Tạ Tuệ Lan nói: Đừng ầm ĩ, đứa nhỏ ngã bây giờ.

Không đâu, chút đúng mực ấy anh còn chưa có sao? Đổng Học Bân không cho là đúng.

Loan Hiểu Bình từ trong phòng bếp đi ra cũng hoảng sợ, Buông xuống buông xuống! Làm gì vậy!

Đổng Học Bân trên người có thương tích, lúc chạy cũng là chạy khập khiễng, tay trái có thạch cao, giơ Thiên Thiên cũng là tay cao tay thấp, cho nên nhìn qua quả thật có chút dọa người. Bất quá Đổng Học Bân trong lòng đều biết, hắn cho dù ngã chính mình cũng không có khả năng làm ngã con gái.

Đứa nhỏ này!

Đừng chạy nữa, ăn đi.

Tiểu Bân, nói con đấy, không nghe lời à.

Chơi một hồi, Đổng Học Bân mới lưu luyến hôn con gái, đem con gái giao cho Loan Hiểu Bình, oán giận nói: Con chơi cùng con gái, coi các người kìa.

Loan Hiểu Bình tức giận nói: Con dưỡng thương trước rồi nói, đến lúc đó lỡ như làm ngã cháu gái ngoan của mẹ, xem mẹ có đánh chết con hay không.

Đổng Học Bân mắt trợn trắng.

Địa vị ở nhà của Tiểu Thiên Thiên có thể cao hơn Đổng Học Bân.

. . .

Trong lúc ăn.

Tạ Tuệ Lan nhìn về phía Cù Vân Huyên, Gần đây rất bận?

Cù Vân Huyên ôn nhu gắp thịt cho Đổng Học Bân, gật đầu, Đài truyền hình nhiều chuyện lắm, thời gian công tác cũng không có đúng giờ, có đôi khi ban đêm còn muốn đi lấy tin tức, ha ha, bất quá bận cũng tốt, rất phong phú, cũng ít nhiều nhờ chú Dương hỗ trợ chào hỏi, gần đây cũng coi như đứng vững gót chân tại đài truyền hình.

Đổng Học Bân nói: Năng lực của em ở đằng kia, khẳng định không thành vấn đề.

Dương Triệu Đức cũng nói: Hai ngày trước đều có người của đài truyền hình tỉnh đến đây đào Vân Huyên.

Thật sao? Vậy cũng đừng đi qua, nhân sinh không quen, thay đổi hoàn cảnh còn phải một lần nữa khai triển công tác. Đổng Học Bân nói.

Em biết, không đáp ứng. Nói xong, Cù Vân Huyên cũng gắp đồ ăn cho Tạ Tuệ Lan, Em cũng đang mang thai, ăn nhiều thịt một chút bổ sung dinh dưỡng, ừm, bên em cũng không nhẹ?

Tạ Tuệ Lan cười cười.Cũng được, Tiểu Bân tên nhóc này vừa đi, thành phố cũng không xảy ra đại sự gì.

Đổng Học Bân không nói gì nói: Này, em nói tất cả đại sự trước đây của thành phố Phần Châu đều là một mình anh gây ra hả?

Dương Triệu Đức cười ha ha, Đừng nói, thật đúng là vậy.

Đổng Học Bân phiền muộn nói: Chú Dương, ngài cũng chế giễu con.

Tạ Tuệ Lan nhìn Đổng Học Bân cười nói: Lúc anh còn thật ra cũng không có chuyện lớn gì. Bất quá tên nhóc anh chen vào, việc nhỏ cũng đều thành chuyện lớn, chính anh ngẫm lại đi. Có chuyện nào anh chen vào mà không gây ầm ĩ không? Người khác nói thật không sai, tên nhóc anh cũng là một ôn thần, đi tới chỗ nào gây đến chỗ đó. Ha ha.

Đổng Học Bân: . . .

Tất cả mọi người nở nụ cười.

Bửa cơm này ăn rất lâu, đều rất lâu không gặp, chuyện muốn nói tự nhiên rất nhiều.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí tốt, trong nháy mắt trời cũng đen, dĩ nhiên ăn tới tám giờ hơn.

Ặc, đều sắp chín giờ.

Đều ăn xong rồi? Vậy tôi đi rửa chén.

Để con để con.

Sau khi ăn xong, mấy người bắt đầu thu dọn bàn.

Đổng Học Bân cũng không giành với bọn họ, dù sao có thương tích trong người, ai cũng không cho hắn đi làm việc. Đổng Học Bân cũng vui vẻ đến thanh nhàn, vui vẻ chạy tới bên cạnh tiểu Thiên Thiên, thấy con gái tỉnh ngủ, chớp mắt to nhìn trần nhà đờ ra, Đổng Học Bân nhẹ nhàng đem con gái ôm vào trong ngực. hôn trái hôn phải một cái, yêu vô cùng, cuối cùng lại ôm con gái đi chơi.

Giơ lên cao cao!

Ba ba mang con đi bay!

Ha ha, có nhớ ba ba không?

Trong phòng thấy Đổng Học Bân lăn qua lăn lại như vậy, cũng sao vui vẻ.

Cuối cùng tiểu Thiên Thiên tựa như chơi mệt mỏi, Đổng Học Bân còn tinh thần chấn hưng giơ con gái lắc lư.

Bỗng nhiên. Tiểu Thiên Thiên cái miệng chợt cong lại, oa một tiếng khóc ra, cái này làm cho Đổng Học Bân sợ hãi.

Làm sao vậy làm sao vậy? Ai u bảo bối của ba, không khóc không khóc, ba ba làm mặt quỷ cho con, nhanh cười một cái đi, đừng khóc.

Tiểu Thiên Thiên vẫn oa oa khóc lớn.

Đổng Học Bân không được, vội đi tìm mẹ già các nàng, Mẹ, mau tới.

Loan Hiểu Bình trừng con trai liếc mắt, tiếp nhận đứa nhỏ dỗ dỗ, tiểu Thiên Thiên mí mắt trĩu xuống, chậm rãi ngủ, Loan Hiểu Bình mới nhẹ tay nhẹ chân đem con bé bỏ vào trong nôi.

Cù Vân Huyên cười nói: Đứa nhỏ là mệt nhọc, mỗi ngày đều ngủ giờ này.

Đổng Học Bân có chút xấu hổ, Sớm nói đi.

Loan Hiểu Bình nhìn hắn, Coi con làm ba kìa, một chút cũng không xứng chức.

Đổng Học Bân khụ khụ, nhanh chóng nói sang chuyện khác nói: Vậy, cũng không còn sớm, bọn con cũng cần phải trở về, mẹ với chú Dương nghỉ ngơi sớm đi.

Dương Triệu Đức nói: Không còn sớm, bằng không đều đừng đi, các con trở lại thành phố Phần Châu ít nhất phải lái xe một giờ, buổi tối có vài đoạn đường còn chưa có đèn, không dễ đi.

Đổng Học Bân vội nói: Đừng đừng, vẫn là trở về, rảnh rỗi ngày mai bọn con lại qua.

Đổng Học Bân nghẹn không ít ngày, nhất là Khương Phương Phương đêm đó cho hắn dằn vặt quá lớn, buổi tối hắn còn muốn cùng Tuệ Lan thân thiết, ở đây không tiện.

. . .

Dưới lầu.

Loan Hiểu Bình sau khi đưa bọn họ đi ra, thì lên lầu trở về.

Tiểu Thiên Thiên ở lại chỗ mẹ già, bình thường gian Thiên Thiên đều là do Loan Hiểu Bình chiếu cố, dù sao Cù Vân Huyên mỗi ngày đều phải đi làm, cũng không có thời gian.

Tạ Tuệ Lan hỏi: Vân Huyên, chị không lái xe tới?

Cù Vân Huyên nụ cười rất dịu dàng, Ừm, đưa đi bảo dưỡng.

Tạ Tuệ Lan mở cửa lên Porche màu đen, Vậy đi thôi, trước đưa cô trở về.

Cù Vân Huyên cũng không khách khí, mở cửa lên xe, bỗng nhiên nói: Được rồi, bằng không ngày hôm nay ở chổ tôi đi, ký túc xá của đài truyền hình tôi cũng vừa được cấp.

Tạ Tuệ Lan cười ha ha, nói: Không tiện?

Cù Vân Huyên nói: Không có gì không tiện.

Tạ Tuệ Lan nhìn về phía Đổng Học Bân nói: Anh nói đi?

Đổng Học Bân a một tiếng, Khụ khụ, anh tùy tiện, tùy tiện.

Ha ha. Tạ Tuệ Lan nói: Tôi ngày hôm nay bụng thật ra có chút khó chịu, cũng lười lái xe trở về, vậy được, quấy rối chị?

Đừng khách khí như vậy. Cù Vân Huyên nói: Vậy tôi lái xe.

Xe dừng lại chốc lát sau thì tiếp tục chạy, Đổng Học Bân có chút không yên lòng.

Đi nhà Huyên di ở?

Ặc, đêm nay. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK