Chạng vạng.
Huyện Thành Cương.
Khách sạn, trong phòng.
Đổng Học Bân ngồi xuống ghế sô pha uống chút rượu ăn chút đồ nhắm, TV trước giường cũng mở tin tức ra, hắn đang nhìn chằm chằm. Nhưng mà đã tới thời gian tin tức, nhưng trên tin tức của đài truyền hình huyện Thành Cương căn bản là không báo chuyện buổi chiều, thậm chí ngay cả nhắc cũng không có nhắc, Đổng Học Bân bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi bưng ly rượu uống một ngụm, thì thay đổi kệh, tìm được kênh tin tức của thành phố Mai Hà.
Kết quả vừa đổi kênh, tin tức đã tới.
Hình ảnh chính là tòa nhà đại viện huyện ủy của huyện Thành Cương biến thành phế tích.
Một người nữ dẫn chương trình tướng mạo bình thường nói: Theo thông tin cho biết, buổi chiều hai giờ ngày hôm nay, huyện Thành Cương xảy ra sự cố ký túc xá sập, đây là ký túc xá của chính phủ huyện ủy, bởi vì còn chưa có xây xong, cho nên lúc đó bên trong cũng không có nhân viên công tác, nguyên nhân sự cố cụ thể còn đang điều tra.
Chỉ một đoạn như thế, cái khác không có.
Đổng Học Bân lại nhìn một hồi, mới tắt TV đi, hắn biết từ nơi này không chiếm được tin tức gì, vì vậy muốn gọi điện thoại. Nhưng lấy ra nhìn mới biết điện thoại di động hết pin, cũng không biết là hết lúc nào, hắn lần này tới vội vàng, cũng không mang theo đồ sạc pin, vì vậy dùng điện thoại của khách sạn thử, hình như chỉ có thể gọi nội tuyến, điện thoại bên ngoài thì không gọi được, Đổng Học Bân chỉ có thể mặc quần áo xuống lầu, đi ra bên ngoài tìm điện thoại công cộng, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là gọi cho thư ký Lý Hiểu Na của Khương huyện trưởng. Hắn lúc đầu muốn hỏi Diêu Thúy một chút, bất quá Thúy nhi cũng là sau khi Đổng Học Bân tiền nhiệm mới làm thư ký, nhân mạch có chút không đủ, nhưng Lý Hiểu Na thì không giống. Làm thư ký cho Khương huyện trưởng nhiều năm, nhân mạch rất đủ, là thư ký của người đứng thứ hai trong huyện, tin tức khẳng định cũng linh thông.
Tít tít tít.
Điện thoại thông.
A lô, xin chào? Lý Hiểu Na tiếp.
Lý thư ký, tôi Đổng Học Bân. Đổng Học Bân nói.
Đổng huyện trưởng? Lý Hiểu Na vội nói: Ngài đang ở đâu?
Còn đang ở huyện Thành Cương.
Ai da, ngài không sao chứ?
Không có việc gì. Làm sao vậy?
Nghe nói huyện ủy mới của huyện Thành Cương sụp, buổi chiều Khương huyện trưởng và Diêu thư ký gọi mấy cú điện thoại cho ngài, nhưng điện thoại di động của ngài. . .
À. Không mang đồ sạc pin, hết pin.
Thì ra là như vậy, Diêu thư ký đều sắp vội muốn chết. Khương huyện trưởng cũng rất lo lắng cho ngài, vừa rồi còn điện thoại tôi bảo tôi đi hỏi người của huyện Thành Cương xem ngài ở đâu, tôi lúc này còn chưa kịp gọi.
Làm Khương huyện trưởng lo lắng, một hồi cô nói với cô ấy. . . Đừng, quên đi, như thế này đi, tôi gọi cho Khương huyện trưởng, được rồi, tôi muốn hỏi tình huống của huyện Thành Cương là gì? Bên kia cô nhận được tin gì? Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao tin tức không báo cái gì hết vậy?
Đang điều tra, cho nên nhiều tin tức hẳn là đều bảo mật. Lý Hiểu Na nói: Tin tức bên tôi là. . . Công ty kiến trúc và những người thi công, mấy người người phụ trách buổi chiều đã bỏ chạy, cuối cùng chỉ bắt được một người, người còn lại đều chưa có tìm được.
Chạy?
Ừm, sau khi biết nhà sụp thì bỏ chạy.
Đổng Học Bân hí mắt, biết ký túc xá huyện ủy thi công khẳng định là tồn tại vấn đề. Nếu bọn họ trong lòng không có quỷ, chờ điều tra không có gì là được rồi? Vì sao bỏ chạy tập thể? Khẳng định bên trong còn có chuyện người khác không biết, Sau đó? Còn có gì không?
Lý Hiểu Na nói: Con mắt của Lý huyện trưởng bị mù, Vương phó huyện trưởng cũng bị đập đầu, bây giờ còn chưa tỉnh. Dừng một chút, Còn có tin tức vừa nhận được. Ủy ban kỷ luật thành phố đã phái người xuống tới, đem những người chỉ huy công trình lần này của huyện Thành Cương trên cơ bản đều khống chế bắt đi, Lý huyện trưởng và đám người Vương phó huyện trưởng bởi vì bị thương tại bệnh viện, cho nên tạm thời chưa áp dụng biện pháp gì với bọn họ, nhưng bọn họ khẳng định cũng chạy không được, ủy ban kỷ luật thành phố thậm chí đều phái người đi bệnh viện, về phần công ty kiến trúc bên kia, cảnh sát thành phố cũng phái người khống chế, đang lùng bắt người phụ trách chạy trốn.
Hành động nhanh như vậy?
Đúng vậy, ngay cả bí thư huyện uỷ huyện Thành Cương đều bị ủy ban kỷ luật gọi đi nói chuyện.
Đổng Học Bân khẽ gật đầu.
Lý Hiểu Na thở dài, Lần này không phải việc nhỏ, dưới tình huống không có bất luận nhân tố khách quan gì toàn bộ ký túc xá đều sụp, bên trong khẳng định là có chuyện, huyện Thành Cương lần này lộn xộn, chuyện này ít nhất liên lụy đến mười mấy lãnh đạo cán bộ, phải thay máu.
Lý giải tình huống xong, Đổng Học Bân hỏi Lý Hiểu Na về số điện thoại của Khương Phương Phương, dãy số của Lý thư ký tương đối có thứ tự, mấy số cuối cùng là 898989, cho nên Đổng Học Bân nhớ kỹ, nhưng dãy số của Khương Phương Phương có chút loạn, điện thoại di động cũng hết pin, hắn không nhớ được.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân gọi điện báo bình an cho Khương Phương Phương.
Cuối cùng lại gọi điện thoại cho Diêu Thúy, cũng khiến cho bạn học cũ yên tâm.
Trở về khách sạn, chuyện bên này cũng đều xử lý xong, giận cũng trút xong, Đổng Học Bân ở lại cũng không có tác dụng gì, nên thu dọn đồ xuống lầu lái xe.
Lúc đi ngang qua cửa đại viện huyện ủy mới, mấy người cảnh sát đang ở chỗ này, bên trong có đèn pha, giống như có người từ thành phố tới đang điều tra nguyên nhân sự cố. Thấy xe của Đổng Học Bân đứng ở cửa, mấy người cảnh sát đều nhận ra hắn, bên trong còn có một cảnh sát buổi chiều mạnh tay đi lấy vân tay của Đổng Học Bân, sắc mặt bọn họ toàn bộ đều không dễ coi cho lắm, dù sao chuyện này quá lớn. Vào lúc này, bọn họ không ai đi tìm Đổng Học Bân gây phiền phức, cũng không có dựng mũi trừng mắt với hắn, hình như làm bộ không phát hiện, quay đầu đi, nhìn về phía khác.
Lấy vân tay?
Lấy dấu giầy?
Điều tra Đổng Học Bân?
Cái này đã mất đi ý nghĩa!
Huyện Thành Cương lúc đầu muốn dùng Đổng Học Bân để dời lực chú ý, lúc này mới làm ra nhiều chiêu ti tiện như vậy trên người Đổng Học Bân, nhưng hiện tại nhà sụp, chuyện vật liệu thi công rơi và đẩy người hay không đẩy người hiển nhiên đã không quan trọng, lực chú ý cũng một lần nữa ngưng tụ ở trên huyện Thành Cương, một lần nữa làm cho bọn họ trở thành tiêu điểm của toàn bộ thành phố, hơn nữa dời đều dời không ra, cho nên dưới cái tình huống này cũng không có người quan tâm chuyện của Đổng Học Bân, Chu bí thư và đám người của công ty kiến trúc làm ra chứng cứ giả và vu hãm cũng không có ý nghĩa!
Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ, nhìn phế tích cách đó không xa, lên xe nghênh ngang đi!
Bất quá cái này cũng chưa tính xong, Đổng Học Bân trước khi đi còn đến bệnh viện nhân dân huyện một chuyến.
Xuống xe.
Lên lầu.
Tìm phòng bệnh.
Bên ngoài phòng giám hộ của Lý Chí Tân và Vương phó huyện trưởng cũng không có rất nhiều cán bộ, lẽ ra Lý huyện trưởng bọn họ bị thương, hẳn là phải có nhiều cán bộ tới thăm bệnh mới đúng, nhưng hiện tại một người cũng không có, chỉ có một vài nhân viên công tác của ủy ban kỷ luật ở đây nói chuyện với nhau cái gì. Không khó trách, đừng thấy Lý Chí Tân lúc trước uy phong lẫm liệt, đó là bởi vì gã ta còn tại vị, tất cả mọi người phải nịnh bợ, mà khi bạn cởi ra thân quan y này, bạn căn bản không là cái gì, hiện tại tình huống ngoài phòng bệnh cũng rất có thể nói rõ điểm này, Lý Chí Tân mù, ký túc xá sập người phải chịu trách nhiệm trực tiếp cũng là gã, không thấy cán bộ của ủy ban kỷ luật thành phố đều tới sao, lúc này ai còn dám qua lại quá gần với Lý Chí Tân?
Đó là không muốn sống nữa!
Không ai ngu như vậy, vội vàng tị hiềm và phủi sạch quan hệ còn không kịp!
Đổng Học Bân biết Lý Chí Tân và đám người Chu bí thư lần này rốt cuộc xong, bất quá hắn cũng không ngại cho bọn họ thêm mấy đá, vì vậy đi tới, Là lãnh đạo của ủy ban kỷ luật thành phố sao?
Một người đồng chí nhìn về phía hắn, Cậu là?
Đổng Học Bân nói: Tôi là Đổng Học Bân của huyện Trinh Thủy.
Đổng huyện trưởng? Người cán bộ ủy ban kỷ luật và mấy người khác tất cả đều nhìn phía hắn, người đi đầu giơ tay nắm tay hắn, Xin chào, nghe nói vợ của ngài ngày hôm qua đã xảy ra chuyện tại đại viện huyện ủy mới? Hình như thành phố Phần Châu có đồng chí làm chứng nói là có người đẩy Tạ thị trưởng một cái mới làm cho Tạ thị trưởng bị thương? Có chuyện này sao?
Đổng Học Bân nói: Đúng vậy, lúc đó có rất nhiều người chứng kiến.
Đồng chí của ủy ban kỷ luật thành phố nghiêm túc nói: Chúng tôi cũng đang muốn lý giải một chút tình huống ngay lúc đó, ngài có thể kể lại một lần với chúng tôi hay không?
Đổng Học Bân nói: Không thành vấn đề.
Người nọ nói: Tốt lắm, ngồi bên này.
Đổng Học Bân tự nhiên sẽ không khách khí, trực tiếp đem tình huống vợ xảy ra chuyện và thái độ sau đó của huyện Thành Cương. . . Thậm chí cuối cùng ngay cả chuyện Chu bí thư bọn họ vu oan mình đều nói ra một lần, đổ thêm một chút dầu vào lửa cháy cho huyện Thành Cương và Lý Chí Tân bọn họ đã tai vạ đến nơi.
Bảy giờ rưỡi.
Người của ủy ban kỷ luật thành phố nghe mà nhíu mày.
Tình huống cũng nói xong, điều tra thế nào cũng là chuyện của ủy ban kỷ luật và cảnh sát, Đổng Học Bân nhìn thời gian, gật đầu cáo từ cùng cán bộ và đồng chí của ủy ban kỷ luật thành phố.
Trong đại viện.
Đổng Học Bân gặp mấy người cán bộ và khoa viên của huyện Thành Cương, cũng không biết bọn họ tới là hỗ trợ điều tra hay là tới thăm bệnh, Đổng Học Bân liếc mấy người bọn họ, lên xe trở về huyện Trinh Thủy.
Nhìn Land Rover của Đổng Học Bân dần dần đi xa, những người của huyện Thành Cương cũng không biết là tâm tình gì!
Thật ra khi Tạ thị trưởng tới điều tra nghiên cứu gặp chuyện không may, rất nhiều cán bộ của huyện Thành Cương đều biết Lý huyện trưởng và đám người Chu bí thư có thể thật sự đẩy Tạ thị trưởng một cái, mới làm cho hai mẹ con suýt nữa chết, nhưng biết thì biết, bọn họ không có phản ứng gì, ý niệm đầu tiên trong đầu cũng đều như Lý Chí Tân bọn họ, muốn đem trách nhiệm đẩy dời đi rồi nói, không thể để cho huyện bọn họ mang một tiếng xấu không dễ nghe. Nhưng khi chuyện tình phát triển, người của huyện Thành Cương khiếp sợ phát hiện chuyện tình căn bản không phải như dự liệu của bọn họ!
Đầu tiên là đám người Chu bí thư toàn bộ tàn phế!
Sau đó là ký túc xá huyện ủy mới sập tại trước mắt!
Cuối cùng ngay cả Lý Chí Tân và Vương phó huyện trưởng cũng đều bị phế! Còn rước ủy ban kỷ luật thành phố tới!
Cái này đã không thể dùng trùng hợp để hình dung! Cái này con mẹ nó là quá trùng hợp!
Vì sao lúc đó những người ở cùng Tạ thị trưởng tất cả đều tàn tật cả đời? Vì sao tòa nhà huyện ủy lúc trước suýt nữa hại chết Tạ thị trưởng nhiều lần xảy ra chuyện? ?
Tất cả trùng hợp đều hướng về phía Đổng huyện trưởng của huyện Trinh Thủy!
Từ sau khi Đổng Học Bân tới! Ngoài ý muốn thì một rồi lại lần một xảy ra! Những người có xung đột và mâu thuẫn với hắn và vợ hắn từng bước từng bước trả giá bằng máu!
Hiện tại suy nghĩ một chút, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh!
Tên họ Đổng con mẹ nó rốt cục là Tang Môn tinh gì thế! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh