Nhà ăn.
Tạ Tuệ Lan vừa đi, không ít người đều nhìn về phía bàn của Đổng Học Bân.
“Vị hôn phu của lớp trưởng lớp thứ nhất?”
“Là cái người trẻ tuổi nhất kia sao?”
“Đây vẫn là lần đầu nghe nói”.
“Tôi thấy thế nào lại không giống lắm”.
Xem ra lớp trưởng lớp thứ nhất trường Đảng Tạ Tuệ Lan này vẫn thực là được chú ý, hai lớp trưởng khác và uỷ viên bí thư thực ra cũng không kém nhiều lắm, dù sao lí lịch chức vụ này sẽ được ghi lại trong hồ sơ, mỗi một kì uỷ viên ở lớp chọn rất ít là không có tiếng tăm gì, nhất là loại chức vụ lớp trưởng này, có thể nói hầu như mỗi kì lớp trưởng đều có biểu hiện chính trị rất tốt trên con đường làm quan sau này, loại chức vụ này được chọn theo góc độ giảng cũng là một cái tín hiệu chính trị mơ hồ, không thể không được chú ý, cho nên vừa nghe nói tới chuyện này, rất nhiều người đều bắt đầu nghị luận.
Đến ngay cả một lãnh đạo trường Đảng đi ngang qua nghe xong đều là ngẩn ra, nhịn không được nhìn chằm chằm về hướng Đổng Học Bân một lát.
Đổng Học Bân biết tại sao mọi người lại có vẻ mặt này, hắn sớm đã thấy không lạ rồi, không phải là anh em trông có chút bình thường, trẻ một chút, cấp bậc thấp một chút thôi sao, vậy thì sao? Xem các người một đám thật giống như tôi không xứng với Tuệ Lan vậy, ừm, cho dù anh em không xứng với Tạ tỉ đi, vậy cũng không phải hoàn toàn không xứng chứ, nói về năng lực làm việc, tôi cũng không kém Tuệ Lan bao nhiêu đâu.
Đổng Học Bân lại một lần nữa bị mọi người dùng ánh mắt này để nhìn, trong lòng rất bất bình.
Mỗi lần nhắc tới mình là bạn trai của Tạ Tuệ Lan, mọi người đều có vẻ mặt này, các người có chút thành ý đi được không vậy? Tôi có kém cỏi như vậy sao?
Trên bàn ăn cơm.
Hàn Hưng Hoa rốt cuộc cũng có lần đầu tiên bắt đầu coi trọng Đổng Học Bân, bởi vì hắn là số ít biết Tạ Tuệ Lan là người có hoàn cảnh lớn, có thể làm hôn phu của Tạ Tuệ Lan, tất nhiên không có khả năng là người bình thường. Vì thế lập tức thử nói: “Tiểu Đổng, cậu có thể ẩn nấp kĩ quá đấy, cậu quen Sở trưởng Tạ bao giờ vậy?”
Sở trưởng Mai và Chủ nhiệm Trương cũng nhìn qua.
Đổng Học Bân nói: “Cũng khá sớm, quen nhau lúc Tuệ Lan ở trong Bộ tuyên truyền”.
Hàn Hưng Hoa nhìn anh, bỗng nhiên nói: “Ồ, cậu sẽ không phải là nhậm chức ở thành phố Phần Châu chứ?”
“Đúng vậy” Đổng Học Bân ừm một tiếng: “Văn phòng đường phố Quang Minh ở khu Nam Sơn”.
Chức vụ cùng hồ sơ của hắn bây giờ còn ở bên kia, cũng không có động tĩnh gì.
“Cái gì?” Sở trưởng Mai nhớ tới một việc: “Văn phòng đường phố Quang Minh? Cậu chính là Chủ nhiệm Đổng sao?”
Chủ nhiệm Trương và đám người cũng nhớ tới, sắc mặt tất cả đều cả kinh.
Mấy ngày nay, động đất ở thành phố Phần Châu sớm đã ồn ào huyên náo rồi, trên ti vi truyền thông thường xuyên đưa một số tin tức có liên quan đến động đất, tuy rằng tin tức về Đổng Học Bân đại đa số nhiều ở Phần Châu, nhưng những đài truyền hình khác và đài trung ương cũng có đưa qua, trên tin tức luôn luôn nói Chủ nhiệm Đổng như thế nào như thế nào, thời gian nhắc tới tên không nhiều, cho dù có đề cập qua bọn họ cũng không nhớ kĩ, ảnh chụp lại càng như thế, cho nên mấy người vừa nghe hắn làm việc ở khu Nam Sơn, vẫn là Chủ nhiệm văn phòng đường phố, còn họ Đổng, lúc này mới hiểu được, cái vị anh hùng chống động đất kinh thiên động địa kia chính là người ngay trước mắt này.
Thảo nào có thể được đặc biệt đến lớp tiến tu các cấp cán bộ. Thì ra là thế.
Hàn Hưng Hoa lập tức thay đổi thái độ: “Chủ nhiệm Đổng, tôi nên lấy trà kính cậu một ly, việc cậu cứu người chúng tôi đều nghe nói, vừa rồi lúc nói chuyện phiếm ở cửa nhà ăn, còn nhắc qua cậu đó, hài, tôi nói tên cậu nghe quen tai như vậy, nào ngờ đúng là cậu”.
Đổng Học Bân ngại ngùng nói: “Tôi cũng không làm cái gì, anh đừng như vậy, vài vị ở đây đều lớn tuổi hơn tôi, nên để tôi kính qua các anh”.
Chủ nhiệm Trương nói: “Lão Hàn nói đúng, một ly này thật đúng là trước kính cậu, tin tức tôi cũng xem qua, rất xúc động”.
Bữa cơm này, lập tức trở nên thân thiện, người một bàn cũng đều thật ngạc nhiên, vốn nghĩ rằng người anh hùng chống động đất kia ở tâm động đất bị phế tích đổ lên người hơn mười ngày thì bình yên vô sự cũng có cái gì ba đầu sáu tay, ai ngờ đúng là như vậy, nhìn qua chỉ là một thanh niên một chút đặc biệt đều không có, thậm chí còn không biết khi nào thì thành vị hôn phu của Tạ Tuệ Lan, thực ứng với câu nói: Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
…
Sau khi ăn xong.
Trên đường hàng cây bóng mát ở phía tây trường Đảng.
Tạ Tuệ Lan khoanh tựa vào trên một thân cây, hai chân khoát lên cùng nhau, cười híp mắt nhìn Đổng Học Bân, không chớp mắt.
Đổng Học Bân bị nhìn mãi làm đỏ cả mặt: “Nhìn cái gì vậy, cũng không phải chưa nhìn qua anh mà”.
“Ha ha, xem Tiểu Bân nhà ta lại trở thành đẹp trai rồi, rất tuyệt”.
“Em đừng có mà làm khó anh, đẹp trai cái gì” Nói thì là nói như vậy, nhưng Đổng Học bân nghe xong người trong lòng nói, trong lòng vẫn vô cùng vui vẻ.
Tạ Tuệ Lan cười cười: “Dù sao Tạ tỉ của anh cảm thấy đẹp trai, càng nhìn càng thích”.
Đổng Học Bân lại xấu hổ: “Được rồi, được rồi, xem em buồn nôn không kìa, đừng nhìn nữa, anh còn chưa tìm em tính sổ đâu, em sao không ở lại huyện Duyên Đài lại đến trường Đảng vậy?”
“Không phải đã nói với anh rồi sao? Tạm thời thông báo, cho em đến đây tu dưỡng một tháng” Tạ Tuệ Lan thản nhiên nói: “Có thể sau khi trở về muốn lên chức phó ban”.
Đổng Học Bân kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy sao?”
“Nhờ nghe lời anh, công tác tị nạn trước khi động đất ở huyện Duyên Đài đã làm rất tốt, số người thương vong khống chế ở trong phạm vi nhỏ nhất”.
“Vậy cũng quá nhanh rồi”.
“Giai đoạn đặc biệt, không có gì không có khả năng”.
Cảnh Nguyệt Hoa đã lên Bí thư khu uỷ, Đổng Học Bân còn tưởng rằng Tạ Tuệ Lan cũng sẽ như thế, ai ngờ Tạ tỷ ngay cả Bí thư Huyện uỷ cũng chưa làm, trực tiếp được đề lên làm phó ban, quả thực là một cái nhảy ba cấp, từ góc độ người khác thấy cũng là quá lớn, Tạ tỷ mới 31 tuổi.
Cứ như vậy..
33 tuổi làm Thị trưởng?
36 tuổi làm Tỉnh trưởng?
40 tuổi làm Chủ tịch?
Mặc kệ thế nào, cái bệ này đã đặt rồi.
“Biết đi đâu không?” Đổng Học Bân hỏi: “Hai chúng ta có khả năng sẽ nhanh kết hôn, muốn đi cũng cùng đi một chỗ, đừng có cuối cùng thành hai nơi riêng biệt”.
“Ha ha, còn chưa quyết định đi, nhưng chắc là vào trong thành phố, công tác xây dựng lại sau động đất em còn chưa bỏ xuống được, sao vậy? Luyến tiếc Tạ tỷ của anh như vậy sao?” Tạ Tuệ Lan đôi mắt như vầng trăng khuyết mang theo ý cười, trên thân hình thon thả cũng tản mát ra một loại mị lực thành thục, vô cùng mê người.
Đổng Học Bân nhìn thấy trong lòng nóng lên, nhìn trái nhìn phải có người hay không.
Tạ Tuệ Lan tựa như nhìn ra hắn muốn làm gì, cười nói: “Vẫn là nơi công cộng đó, nể mặt Tạ tỷ anh một chút đi, có được hay không?”
“Ài, em sao lại biết anh muốn hôn em?”
“Anh hiện tại không phải nói sao?”
“Anh nói lúc nãy cơ”.
“Ha ha, tiểu tử anh, mới cởi quần ra là em biết anh muốn làm gì rồi” Đôi mắt đẹp của Tạ Tuệ Lan nhìn hắn: “Chờ buổi tối đi, buổi tối Tạ tỷ của anh lại suy nghĩ suy nghĩ, cho tiểu tử nhà anh chiếm một chút tiện nghi xem có được hay không?”
Đổng Học Bân bĩu môi nói: “Anh muốn bây giờ đã muốn chiếm rồi?”
Ánh mắt Tạ Tuệ Lan hơi nhíu lại: “Vậy anh thử xem?”
“Được rồi được rồi, anh sợ em được chưa?” Đổng Học Bân nhắc lại: “Nói rồi đó, buổi tối”.