Một tháng sau.
Phát sóng trực tiếp về khai quật mộ thất chủ chính thức bắt đầu.
Người của đài truyền hình tập trung trên núi Thanh Loan, làm một loạt chuyên đề, đồng thời còn trực tiếp đưa tin và phát sóng trực tiếp về khai quật cổ mộ.
Trong lúc này, huyện Tiêu Lân cũng đều bận thành một đoàn từ trên xuống dưới, nhất là Đổng Học Bân người đứng đầu này, từ lúc mở mắt đến lúc nhắm mắt hầu như không có thời gian rảnh rỗi, nói không dễ nghe là, thật sự là bận như cháu trai. An bài ký giả, trợ giúp công tác phát sóng, tiếp đãi lãnh đạo các cấp tới thị sát, xảy ra vấn đề tra thiếu bổ lậu, còn phải tùy thời giám thị tiến trình khai quật cổ mộ tùy thời báo cáo cùng lãnh đạo, có thể vừa nghe như thế cảm thấy lượng công việc cũng còn đang trong phạm vi chịu đựng được, nhưng trên thực tế Đổng Học Bân cũng không chỉ có những chuyện này, cái này chỉ là công tác thêm của hắn mà thôi, mà sự vụ bình thường và công tác cơ bản của huyện Tiêu Lân bọn họ cũng không có khả năng buông xuống, năm nay mới ra một phần văn kiện cải cách chữa bệnh, Đổng Học Bân phải chứng thực, còn có giáo dục sang năm cũng phải có điều chỉnh, liên quan đến tới tiền lương giáo viên và rất nhiều vấn đề, tới bây giờ còn không thảo luận ra kết quả, một đống chuyện tình chờ đây, không riêng gì cổ mộ, chỉ là việc nhỏ cũng may, phòng ban bên dưới có thể quyết định, có thể nói đến hội nghị trong huyện bất luận đại sự gì có tranh luận có ảnh hưởng, cái nào không cần Đổng Học Bân gật đầu hả? Hắn là người đứng đầu, mọi chuyện đều phải quản.
Cũng may ngày bận rộn không có kéo dài liên tục bao lâu.
Ba ngày sau, vị trí của mộ thất chủ được làm rõ, cũng là nghiệm minh chính thân.
Xác nhận là một mộ đế vương đời Hán, ghi chép lịch sử cũng không thể nghi ngờ, khảo chứng nhiều phương diện đều không có vấn đề.
Phát hiện này, dân chúng là thích nghe, đương nhiên nhiều lắm là xem náo nhiệt mà thôi, nhưng mà đối với giới khảo cổ mà nói phát hiện cái mộ táng này cũng là vui mừng khôn xiết, là kích động nhân tâm. Mặc dù trong giới khảo cổ những năm qua, cũng tuyệt đối là đại sự hết sức quan trọng.
Phát sóng trực tiếp bị hủy, đổi thành ghi hình.
Công tác trọng điểm cũng từ khai quật đổi thành nghiên cứu, kinh thành bên kia lại lần lượt có không ít chuyên gia học giả tới, xem ra là đồn trú trường kỳ.
. . .
Sáng sớm hôm nay.
Đại viện huyện uỷ cỹ.
Tại mấy ngày trước, đại viện cũ đã sửa chữa lại hoàn tất, tuy rằng biểu hiện ra vẫn là có chút cũ, mấy ký túc xá đều vẫn không đẹp như vậy, thế nhưng hoàn cảnh nội bộ vẫn được chỉnh đốn và cải cách một phen. Hơn nữa rất nhiều chổ lúc trước thấm mưa để tai hoạ ngầm cũng đều được sửa chữa, căn tin cũng một lần nữa xây mới, hơn nữa điều hòa máy vi tính của tất cả phòng làm việc đều thay đổi một loạt, thoạt nhìn cũng coi như rực rỡ hẳn lên.
Phòng làm việc bí thư.
Đổng Học Bân đi làm, an vị trong phòng làm việc ăn điểm tâm. Ngày hôm nay cũng thật sự là hiếm có thể ăn điểm tâm trong phòng, ngẫm lại vài ngày trước, Đổng Học Bân hoặc cũng là không kịp ăn hoặc cũng là ăn trên đường trên xe hay là ăn trên núi, bận quá mà, hiện tại phát sóng được rút, Đổng Học Bân bên này coi như là mới có thể tạm thời thở ra một hơi, thần kinh mấy ngày nay bị buộc chặt. Hắn cũng chậm rãi thả lỏng.
Cốc cốc.
Có người gõ cửa.
Vào đi. Đổng Học Bân vừa ăn vừa nói.
Vào là Trương Đông Phương, Ồ, đang ăn à?
Đổng Học Bân cười nói: Chưa ăn à lão Trương? Tới, cùng nhau ăn.
Được. Vậy tôi không khách khí. Thân thể mập mạp của Trương Đông Phương ngồi xuống trước bàn Đổng Học Bân, ép tới cái ghế đều kêu lên một tiếng, Văn kiện xin huyện cấp thành phố đã đưa lên rồi, tôi nghĩ là. Chúng ta có phải là đi kinh thành một chuyến? Hoạt động một chút? Văn kiện là ngày hôm trước đưa lên, cũng là cùng ngày cổ mộ được nghiệm chứng. Huyện Tiêu Lân bọn họ một phút cũng không dừng lập tức gửi văn kiện xin, sớm đợi cái này lâu rồi.
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, Đi kinh thành?
Trương Đông Phương ừm một cái, Tôi cũng lo lắng.
Hẳn là có thể phê xuống, tôi cảm thấy không thành vấn đề. Đổng Học Bân nói.
Trương Đông Phương nói: Tôi cũng thấy là vấn đề không lớn, nhưng cái này cũng nói không tốt, cậu cũng biết vài năm trước quốc gia chúng ta ngừng phê duyệt huyện cấp thành phố một thời gian rất dài, cũng là mấy năm nay mới một lần nữa mở ra, quốc gia có cố kỵ đối với cái này, không có khả năng rút huyện lập thị không hạn chế, từ góc độ đại cục mà nói rút huyện lập thị cũng là có thành phẩm, cho nên xét duyệt cũng nghiêm khắc hơn rất nhiều, tôi sợ lần này lại bị trả về, cấp trên đem điều kiện thiếu đè chúng ta, vậy nỗ lực của chúng ta mấy ngày nay có thể đều uổng phí.
Đổng Học Bân gật đầu, Như thế, ổn thỏa chút không sai.
Lúc đầu đề nghị huyện cấp thành phố cũng là Đổng Học Bân thu xếp, kết quả đến bây giờ, Trương Đông Phương ngược lại còn muốn để bụng hơn so với Đổng Học Bân vô số lần, khiến cho Đổng Học Bân cũng buồn cười trong lòng, nhưng lão Trương nói cũng quả thật có đạo lý, chuyện này thật đúng là phải bảo đảm vạn vô nhất thất, trước đây cũng không biết có bao nhiêu lần chuyện Đổng Học Bân liệu định có thể bắt được cuối cùng xảy ra đại biến cố, nguyên nhân cũng là Đổng Học Bân quá dễ dãi, tưởng như vậy, cho rằng khẳng định không thành vấn đề, nhưng cuối cùng vẫn cứ xảy ra vấn đề, chuyện gì cũng không có tuyệt đối, cho nên cẩn thận cũng không có chỗ xấu gì.
Trương Đông Phương nói: Cậu nếu như cũng đồng ý, vậy xác định như thế?
Có thể. Đổng Học Bân hỏi: Nhưng ai đi hả? Phê duyệt cuối cùng là phải quốc vụ viện, phụ trách chuyện này chính là văn phòng của quốc vụ viện?
Trương Đông Phương nhìn nhìn hắn, cười nói: Cậu nếu có thể đi tự nhiên tốt nhất, cậu là người kinh thành, lại công tác ở bên kia một thời gian rất lâu, cũng quen thuộc, khẳng định thuận lợi hơn.
Tôi? Đổng Học Bân bật cười nói: Nhưng tôi không đi được, tới lão Trương, ông xem cái xấp văn kiện này. Chỉ chỉ một chồng trên bàn, Cái gì tiền lương giáo viên, cải cách chữa bệnh, mấy ngày nay đều làm ra tới, còn có cổ mộ chỗ đó cũng không tách được, ông nói tôi đi như thế nào?
Trương Đông Phương có lẽ cũng dự liệu đến, suy nghĩ chốc lát, Vậy tôi đi.
Đổng Học Bân nói: Ông cũng không ít chuyện tình, tiền lương phải trả, cái này còn chưa có xác định, ngày mai phải họp thảo luận, ừm, nếu ông lo lắng, không được thì để cho Từ huyện trưởng đi, ông ấy là thường vụ phó huyện trưởng, giúp trong huyện hẳn là không vấn đề gì.
Trương Đông Phương nói: Lão Từ đi thì được, nhưng ông ta đi một người không đủ. Theo Trương Đông Phương xem ra, chuyện gì hiện tại cũng so ra kém quan trọng bằng chuyện rút huyện lập thị.
Đổng Học Bân bất đắc dĩ, nói một hồi thấy lão Trương ý đã quyết, chỉ có thể nói: Vậy được rồi. Hắn thật ra cảm thấy không cần phải Trương Đông Phương tự mình đi, nhưng lão Trương chết sống lo lắng, Đổng Học Bân cũng không có biện pháp, đi thì đi đi, Gặp phải trắc trở gì, ông gọi điện thoại cho tôi.
Trương Đông Phương nói được, Vậy tôi dọn dẹp một chút, ngày hôm nay đi.
Trước buổi trưa, Trương Đông Phương gấp gáp chạy tới kinh thành, mang theo ngoại trừ thường vụ phó huyện trưởng Từ Trang, còn có một khoa viên của phòng làm việc chính phủ huyện. Trương Đông Phương chưa nói cái gì, Đổng Học Bân cũng không có nói Trương Đông Phương đi làm gì, chỉ nói lão Trương đi kinh thành công tác, qua vài ngày sẽ trở lại. Bất quá ai cũng không phải kẻ ngu, trong lòng mọi người đều rõ ràng, biết Trương huyện trưởng phải đi kinh thành hoạt động.
Lão Trương vừa đi, Đổng Học Bân ở đây lại có vẻ bận rộn, rất nhiều chuyện đều phải do hắn quyết định, hắn cũng không có tâm tư quản chuyện khác, kiên định làm công tác.
. . .
Một ngày trôi qua.
Hai ngày trôi qua.
Kinh thành, buổi chiều hôm nay.
Mặt trời trên đầu, anh nắng có chút gắt.
Phòng tạm trú kinh thành của thành phố Bảo Hồng ở vào vùng ngoại thành.
Phía trước là một căn nhà hai tầng, địa điểm làm việc, phía sau còn có một căn nhà hai tầng khác, là chỗ chiêu đãi, cũng là ký túc xá của nhân viên công tác. Lúc này trong ký túc xá, Trương Đông Phương Từ Trang và khoa viên của phòng làm việc chính phủ huyện Tiêu Lân ngồi ở trong phòng, không có điều hòa, chỉ có một cái quạt điện thổi cũng chẳng bao nhiêu gió. Thành phố Bảo Hồng không giàu có, chỗ này cũng là một mặt tiền mà thôi, điều kiện tự nhiên rất kém.
Trương Đông Phương rất mập, cái khí trời này khiến cho ông cả người đầy mồ hôi, hơn nữa tâm tình không tốt, biểu tình trên mặt càng thêm không tốt.
Trương huyện trưởng. Nói chính là người thứ tư trong phòng, là một phụ nữ trung niên trên dưới bốn mươi tuổi, tên là Tôn Lệ Hàm, là chủ nhiệm phòng liên lạc tạm trú kinh thành của thành phố Bảo Hồng, cô ấy trước đây cũng là cán bộ của huyện Tiêu Lân, sau đó tiến vào thành phố được điều tới kinh thành, cùng Trương Đông Phương cũng là quen biết đã lâu, Với kinh nghiệm của tôi, chủ nhiệm Lý kia khẳng định là không gặp được rồi, nếu ông ta đã đẩy hai lần, vậy có thể nói rõ vấn đề, phỏng chừng là chuyện tình rất nhiều, cán bộ của quốc vụ viện bọn họ đều đặc biệt bận, theo tôi thấy các người vẫn là trở về đi?
Từ Trang nói: Nhưng chuyện tình còn. . .
Tôn Lệ Hàm bất đắc dĩ nói: Bên này là như thế này, không có biện pháp, lần trước huyện Nhạn Bắc cũng có người đến làm việc, muốn đi bộ dân chính, kết quả cuối cùng ngay cả cửa lớn đều chưa thể tiến vào, sau đó đều trở về. Công tác rất nhiều năm tại kinh thành, Tôn Lệ Hàm đối với việc này sớm thành thói quen, cũng thấy càng rõ ràng hơn so với Trương Đông Phương bọn họ, đừng nói làm việc, cũng là muốn gặp được người phụ trách tương quan, đều là chuyện khó như lên trời.
Từ Trang thở dài, Tôn chủ nhiệm, cô bên kia có thể giúp đỡ liên hệ một chút hay không?
Tôn Lệ Hàm thật ra rất để bụng, Tôi cũng giúp các người hỏi, nhưng là chúng ta và chỗ đó cũng không có vấn đề gì, người của tỉnh bên kia không chừng thật ra có thể liên hệ trên, nhưng tôi và người của phòng trong tỉnh lại không quen, không thể nói rõ.
Trương Đông Phương ba người kích động tới, cũng sớm đi qua quan hệ lấy được số điện thoại của người phụ trách rút huyện lập thị xét duyệt huyện Tiêu Lân, vốn định có thể liên hệ ăn bữa cơm nhờ vả một chút, điện thoại thì thông, ai ngờ người ta ngay cả gặp cũng không gặp, đẩy hai lần, nhiều lần nói không có thời gian, khiến cho Trương Đông Phương cũng bồn chồn trong lòng, thật sự không xác định đối phương là thật bận hay là căn bản không phê cho huyện bọn họ. Tới kinh thành hai ngày, cũng hai ngày ở đây, mà chuyện gì cũng không hoàn thành, điều này làm cho Trương Đông Phương rất khổ não, đi cũng không được không đi cũng không được.
Từ Trang cũng như vậy, đây là lần đầu tiên ông tatới kinh thành làm việc, vốn dĩ nghĩ cũng là rất đơn giản, lúc đến mới phát hiện căn bản không phải như vậy, ở trong huyện, bọn họ hô gió gọi mưa, thế nhưng tới kinh thành bọn họ hầu như nửa bước khó đi, làm chuyện đều quá khó khăn.
Đầy đất là quan.
Đầy đường là cơ cấu chính phủ.
Nhưng mà người ta căn bản không đem bọn họ để vào mắt. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh