Buổi sáng.
Vùng ngoại thành Phất Châu, trong một khu hoang vu.
Chiếc Buick đang bị lộn ngược đã bị bảy tám quân nhân vây quanh, bảy tám khẩu súng quân dụng chỉ vào trán của Trương Long Quyên Địch Thuận và lão Hồng.
Buông vũ khí! Từ trong xe đi ra! Một người quân nhân nghiêm mặt lạnh nói.
Dù sao cũng không có đạn, lão Hồng và Địch Thuận nhìn nhau, đều ném khẩu súng đi.
Xin lỗi Trương tổng. Địch Thuận thở dài một hơi thật sâu, có chút tự trách.
Không được nói! Đi ra! Toàn bộ đi ra! Quân nhân đem báng súng hung hăng vỗ vào đầu của Địch Thuận.
Địch Thuận bị đau sắc mặt nhăn lại, nhưng không nói một tiếng, cùng lão Hồng từ trong xe đi ra ngoài.
Còn có mày! Ba người khác đi soát người của Địch Thuận lão Hồng, một quân nhân khác đem súng chỉ vào Trương Long Quyên.
Trương Long Quyên không nghe bọn họ, mà là quay đầu nhìn về Đổng Học Bân phía trong xe bị chỗ ngồi kẹp lấy chân, xin lỗi nói: Tiểu Đổng, lần này là chị liên lụy cậu.
Đổng Học Bân bình tĩnh nói: Không quan hệ.
Trương Long Quyên cười khổ, Sợ rằng chúng ta lần này là dữ nhiều lành ít, sao lại không quan hệ? Chị cũng là quá sĩ diện, ngày hôm nay thật không nên mang cậu đến đây! Mẹ nó! Tôi cũng thật là, biết rõ tới bên này sẽ có nguy hiểm, còn mang cậu cùng nhau tới!
Thật không có việc gì. Đổng Học Bân thản nhiên nói.
Tôi không còn mặt mũi gặp lão Từ, ài. Trương Long Quyên nói: Một hồi tôi thử can thiệp với bọn họ một chút, nếu như không được, cũng chỉ nghe theo mệnh trời.
Tên quân nhân kia đem súng chỉ chỉ cô ấy, Mau ra đây! Đừng nhiều lời!
Trương Long Quyên vẫn không nghe, dưới sự cảnh giác của đám quân nhân sờ đầu. Cũng không quản bọn họ phản ứng gì, Trương đại tỷ tự rút ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, mồi lên hút một ngụm, biểu hiện vẫn là rất bình tĩnh, sau đó dùng tiếng Anh nói: Tôi là chủ tịch của công ty Long Quyển Trương Long Quyên, hai người này là bảo tiêu của tôi, tôi hiện tại đưa ra kháng nghị nghiêm trọng đối với các người. Luật sư của tôi lập tức sẽ đến. . .
Mấy người quân nhân đều nở nụ cười một chút.
Trương Long Quyên thản nhiên chỉ chỉ Đổng Học Bân, Còn có người này, trên đường đi nhờ xe. Hắn không liên quan.
Bên trong một người quân nhân vừa bị lão Hồng hay là Địch Thuận bắn trúng cánh tay cũng cười dữ tợn, căn bản không nghe cô ấy nói, túm tóc Trương Long Quyên. đem cô ấy từ trong xe lôi ra!
Trương Long Quyên đau đến cắn răng một cái, hít vào một hơi, nhưng không kêu.
Ngay sau đó, tên quân nhân bị thương vung cái tát lên trên mặt của Trương Long Quyên!
Mặt của Trương đại tỷ lập tức sưng hồng lên, nắm dấu tay khắc trên mặt, rất mạnh!
Trương Long Quyên ánh mắt lạnh lẽo, Ra tay với người dân? Đây là tố chất của quân đội các người?
Tên quân nhân kia mắng một câu thô tục, lại một cái tát hung hăng đánh vào trên mặt của Trương Long Quyên, cái này so với cái trước còn mạnh hơn rất nhiều!
Đổng Học Bân vừa nhìn liền nổi nóng!
Mẹ nó! Các người đây là muốn chết!
Thế nhưng chân hắn bị kẹt, chỉ có thể cố sức kéo kéo. Muốn thoát ra cũng khó!
Trương Long Quyên môi bị đánh có chút run, nhưng vẫn không chớp mắt cười nhìn bọn họ, đem máu trong miệng hung hăng phun trên mặt đất, Được đấy! Ha ha! Tiếp tục đi?
Tên quân nhân thấy thế, cười giận dữ, lại vung cánh tay đánh qua!
Nhưng lúc này đây, Trương Long Quyên lại đột nhiên phát lực, một cước từ phía dưới đá tới, trực tiếp đá vào đũng quần của tên quân nhân!
Tên quân nhân đau kêu thảm thiết một tiếng, sắc mặt liền trắng lại, ôm thằng nhỏ đổ mồ hôi hột quỳ xuống!
Trương Long Quyên cười ha ha.Thằng nhóc con! Còn kiêu ngạo với tao! Bà đây lúc ở Phất Châu làm ăn mày còn chưa có sinh ra!
****! Tên quân nhân lúc đó liền lên đạn, chỉ vào đầu của Trương Long Quyên.
Trương Long Quyên hồn nhiên không hãi sợ nhìn hắn cười nói: Tới đi, có bản lĩnh nổ súng thử xem! Nhìn ra được, Trương Long Quyên cũng phát hỏa.
Địch Thuận vội la lên: Trương tổng!
Chị Trương! Đừng! Lão Hồng cũng nói.
Bên cạnh một lão binh kéo tên quân nhân kia, Được rồi!
Đừng nổ súng! Mang về giao cho cấp trên! Một người khác hình như là đội trưởng nói.
Tên quân nhân bị thương chỉ có thể đè cơn tức xuống, nhưng nhìn Trương Long Quyên cười ha ha, hắn có chút phẫn nộ, ánh mắt ngưng lại, hung hăng cầm lấy súng lục đè xuống, đè lên bộ ngực đầy ắp của Trương Long Quyên, cố sức nhấn thật mạnh, còn đem họng súng đảo xung quanh!
Bộ ngực của phụ nữ là một nhược điểm rất lớn, mặt ngoài có thể không có việc gì, nhưng nếu như hung hăng đâm vào, cái loại đau đớn này hầu như là không cách nào hình dung!
Trên trán Trương Long Quyên lúc đó chỉ thấy mồ hôi, hiển nhiên là rất đau!
Thấy cái biểu tình này của cô ấy , tên quân nhân bị thương càng cười cuồng một tiếng, lại một lần nữa đem súng đâm tới, trên ngực của Trương Long Quyên!
Trương Long Quyên nhíu mi, cũng không kêu rên.
Xung quanh mấy người quân nhân đều nở nụ cười, tựa như nghĩ rất thú vị.
Địch Thuận liền phát hỏa, nhào đến tên quân nhân bên cạnh, nhưng đối phương cũng là quân nhân trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, hơn nữa tựa như đều là tinh anh, không đợi Địch Thuận làm cái gì, đã có một người ngăn cản Địch Thuận, một cước đá vào bụng của hắn!
Địch Thuận thống khổ ôm bụng ngồi xổm xuống!
Lão Hồng cũng nhìn không được Trương Long Quyên bị người khi nhục như thế, dù sao Trương tổng thuần túy là bị bọn họ kéo xuống nước, vì vậy lão Hồng cũng phản kháng một chút!
Nhưng kết quả đều là như nhau!
Một động tác còn chưa làm xong, lão Hồng cũng bị chế trụ!
Thấy hai người này không chỉ nổ súng với bọn họ, bây giờ còn phản kháng, mấy người quân nhân bên cạnh nhất thời tung quyền đấm đá, cũng là vì tiêu diệt sức chiến đấu của bọn họ, tránh cho nhân tố không thể dự liệu. Lão Hồng và Địch Thuận rất nhanh đã bị đánh đến nổi không thể đứng lên.
Bên kia, Trương Long Quyên cũng như vậy.
Ngực bị họng súng giã vào như giã gạo, Trương Long Quyên cũng không nhịn được nữa, ôm ngực ngồi trên mặt đất, đau đến nổi cô ấy hít từng ngụm khí lạnh, nhưng Trương Long Quyên vẫn không kêu ra, híp mắt lạnh lùng nhìn những quân nhân này, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Được rồi, mang đi!
Chơi một chút! Ha ha! Nhũ câu còn rất sâu!
Vóc người không tồi! Con nhỏ này tuyệt đối là một vưu vật!
Một quân nhân trẻ tuổi cười ngắt trên mặt của Trương Long Quyên một cái, Con kỹ nữ già! Còn rất cay!
Bọn họ đóng quân tại viện nghiên cứu, bình thường căn bản không có nhiệm vụ gì, ngoại trừ huấn luyện cũng là huấn luyện, hiện tại thật vất vả chấp hành một lần nhiệm vụ bắt được một ít người, lực khống chế và tố chất của bọn họ tự nhiên không có cách nào so sánh với quân nhân trên chiến trường, cho nên thấy Trương Long Quyên có tư sắc và vóc người như vậy, liền có chút không được, bất quá quân đội vẫn có kỷ luật, bọn họ cũng không có khả năng làm ra cái gì, bất quá đùa giỡn cô ấy một chút, tự tiêu khiển tự vui vẻ một chút vẫn là có thể, vì vậy mới không vội vã bắt người trở lại.
Một người lão binh cẩn thận nói: Công ty Long Quyển tôi có nghe qua, tại Phất Châu rất có danh, nếu như cô ấy thật sự là chủ tịch, mấy tên nhóc các người vẫn là chú ý một chút!
Không có việc gì.
Đúng vậy, con nhỏ này khẳng định là gián điệp.
Ừm, bắt nó rồi sau này cũng đừng nghĩ đi ra được!
Cũng phải, ngay cả cơ hội mời luật sư đều không có!
Thấy Trương Long Quyên vẫn là biểu tình như vậy, một người quân nhân tuổi còn trẻ nhất thời túm tóc cô ấy nhấc lên, tên quân nhân bị thương nở nụ cười dâm đãng một tiếng, súng trên tay hơi trợt xuống, áo ngực thấp của Trương Long Quyên đã bị họng súng kéo xuống một ít, lộ ra đồ lót màu tím!
Ha ha. . .
Rất gợi cảm!
Con nhỏ này vừa nhìn là biết rất dâm rồi!”
Mấy người quân nhân đều nở nụ cười, liên tiếp thưởng thức.
Dừng tay! Địch Thuận quát.
Muốn tới thì tôi tới! Lão Hồng cũng nói.
Địch Thuận và lão Hồng tức giận không ngớt, sớm nghe tố chất của binh lính nước M rất kém cỏi, nhưng không ngờ rằng như vậy, trong lòng đối với Trương Long Quyên càng áy náy sâu. Thật ra bọn họ cũng đều biết, lần này bị bọn chúng bắt, đừng nói hai người, Trương Long Quyên và Tiểu Đổng cũng đại khái không có khả năng có cơ hội thấy ánh mặt trời, đây là hỏi đều không cần hỏi, Tiểu Đổng thì không cần hỏi, một người tới du ngoạn, cho dù bị quân đội điều tra xong, quân đội sợ cũng sẽ không bỏ qua hắn, dù sao hắn đã biết nhiều thứ, mà Trương Long Quyên Trương tổng, ngay cả là chủ tịch của công ty Long Quyển, lần này cũng sẽ không sống khá giả, bởi vì công ty Long Quyển chỉ là một công ty, hiển nhiên không có khả năng chống lại thế lực của quốc gia.
Bọn họ xong rồi!
Ai cũng biết kết quả!
Lúc này, quân nhân bị thương càng đem họng súng nhét vào trong áo ngực lộ ra bên ngoài của Trương Long Quyên, như muốn búng áo ngực của cô ấy xuống khiến cho thân thể bại lộ ra.
Son of the bitch! Địch Thuận hét lớn một tiếng.
Trương Long Quyên cũng không có biểu tình xấu hổ gì, chỉ là lẳng lặng nhìn đám quân nhân, hình như căn bản không quan tâm đến.
Tên quân nhân bị thương cười to nói: Được đấy, tao thấy mày có thể kiên trì tới khi nào!
Bên này.
Trong xe.
Đổng Học Bân rốt cục thoát khỏi chỗ ngồi đè ép, đem chân rút ra, nhìn về đám quân nhân phía này đang đùa giỡn Trương Long Quyên, Đổng Học Bân ngược lại nở nụ cười.
Thiên đường có lối mày không đi!
Địa ngục không cửa mày xông tới!
Chờ một chút!
Làm sao vậy?
Trong xe còn có một người, cẩn thận một chút!
Hắn? Vừa rồi cũng không thấy hắn nổ súng?
Bởi vì Đổng Học Bân trên người không có súng, tướng mạo bình thường, không có một chút uy thế, tất cả quân nhân đều không đem Đổng Học Bân để vào mắt, cũng như Đổng Học Bân không đem bọn họ để vào mắt.
Đổng Học Bân từ trong xe đi ra.
Vì cẩn thận, vẫn có một quân nhân đem súng chỉ vào trán của hắn.
Đổng Học Bân cười cười với bọn họ, cúi đầu khom lưng, từ trên mặt đất nhặt lên điếu thuốc vừa rồi bị Trương Long Quyên làm rơi xuống, ngậm trong miệng hút hai hơi.
Ồ?
Lại một người kiêu ngạo?
Mấy người quân nhân đều bị hành động của Đổng Học Bân làm vui vẻ.
Trương Long Quyên thừa dịp thời gian này đem áo ngực kéo lên, Tiểu Đổng! Đừng như vậy! Nghe lời bọn họ! Cũng ít chịu tội! Câu này là Hán ngữ.
Đổng Học Bân cười lạnh nói: Bọn họ chịu tội hay là tôi chịu tội, cái này còn không nhất định.
Địch Thuận quát: Tiểu Đổng! Cậu làm gì!
Đổng Học Bân hút thuốc, hoạt động vai, Các người đều nằm xuống đi, đám người này giao cho tôi, bọn họ muốn chết! Vậy tôi sẽ thanh toàn bọn họ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh