Chạng vạng.
Cơ quan ra về.
Mùa này đang dần lạnh, trời cũng đã tối hơn phân nửa.
Nhìn thời gian, Đổng Học Bân cũng thu dọn xong đồ của mình, trước khi đi còn gọi một cú điện thoại cho Phương Văn Bình, hỏi thăm tình huống điều động một chút.
Hàn Phỉ xác định rồi.
Nhưng La Hải Đình bên kia còn chưa có tin tức.
Điện thoại thông, A lô, tôi Đổng Học Bân.
Phương Văn Bình ôn hoà nói: Chuyện gì?
Đổng Học Bân nói: Tôi muốn hỏi một chút La Hải Đình đồng chí chỗ đó thế nào?
Đang câu thông, địa phương tương đối phiền phức, khoảng cách nhiều lắm. Phương Văn Bình cứng rắn nói: Sau này loại sự tình này không nên hỏi tôi, cuối cùng xác định người nào, cậu sau này sẽ biết, phục tùng an bài là được, tôi không rảnh mỗi người đều giúp cậu nhìn chằm chằm, cậu nghĩ rằng tôi rất nhàn sao? Phòng ban mới thành lập, chuyện tình rất nhiều, công tác cần làm cũng rất nhiều, có thời gian thì làm tốt công tác của mình đi!
Tút tút!
Điện thoại bị cúp!
Đổng Học Bân tức giận không nhẹ, mẹ kiếp, bây giờ bà bắt đầu lên mặt với tôi à, quên đi, anh em hiện tại lười cãi cọ với bà, chúng ta sau này hãy nói!
Đổng Học Bân nghĩ tới nghĩ lui vẫn không đi, hắn lo lắng điều động của chị La, biết Phương Văn Bình chắc chắn là sẽ không để bụng, cho nên chỉ có thể tự mình theo vào, đối với La Hải Đình, thái độ của Đổng Học Bân và đối với Hàn Phỉ là giống nhau, muốn đem hai nàng đề bạt đến đây, Hàn Phỉ chỗ đó là bởi vì chức vụ của cha cô ấy, nhiều người con đường, Đổng Học Bân cũng muốn kéo dài quan hệ một chút, đối với La Hải Đình bên này, cũng là quan hệ nhân tình thuần túy, Đổng Học Bân thích làm việc chị La. Rất thoải mái, cái này là đủ rồi.
Vì vậy Đổng Học Bân gọi một cú điện thoại cho ủy ban kỷ luật thành phố Phần Châu, Đổng Học Bân ở chỗ này công tác một thời gian, tự nhiên biết điện thoại của người phụ trách.
Bí thư ủy ban kỷ luật Hạ Tuế Ân.
Ông ta bây giờ còn là người đứng đầu của ủy ban kỷ luật thành phố Phần Châu.
Hạ Tuế Ân hiển nhiên là có dãy số của Đổng Học Bân, bên kia vừa tiếp, chợt nghe được âm thanh không nhanh không chậm của Hạ Tuế Ân, đó là một cán bộ kiểm tra kỷ luật rất nghiêm túc, Đổng sở trưởng?
Đổng Học Bân nói: Là tôi Hạ bí thư, đã lâu không gặp.
Đúng vậy, một năm rồi. Hiện tại thế nào? Hạ Tuế Ân nói.
Đổng Học Bân cười nói: Cũng có thể. Gần đây mới điều nhiệm phòng giám sát thứ chín.
Cơ cấu cải cách của ủy ban kỷ luật trung ương tôi cũng nghe nói, vậy cậu là người đứng đầu của phòng ban sao? Hạ Tuế Ân nói.
Ừm, hiện tại là sở trưởng sở hai, cũng coi như là người đứng đầu. Hiện tại phòng ban chỉ có một mình tôi. Tiếp điện thoại đều là tôi phụ trách. Là lúc rất cần người. Đổng Học Bân kêu khổ một chút, nhân tiện nói: Hạ bí thư à, La Hải Đình đồng chí có phải là còn đang ở phòng giám sát số một không?
Hạ Tuế Ân nói: Còn. Làm sao vậy?
Đổng Học Bân nói: Tôi muốn đem lão La điều đến đây, cấp trên đã đi trình tự, phỏng chừng cũng chuyện của hai ngày nữa, ngài bên kia nên thả người chứ?
Hạ Tuế Ân trầm ngâm chốc lát, Lão La đang phụ trách một vụ án rất quan trọng, trong khoảng thời gian ngắn phỏng chừng không được? Nếu cậu ngươi nhìn người khác?
Đổng Học Bân kiên quyết nói: Tôi cùng lão La đã hai lần làm chung, phối hợp vẫn tốt, lần này ủy ban kỷ luật trung ương cải cách, chính là lúc cần người, cũng là thời điểm tương đối mấu chốt, cho nên tôi mới muốn đem lão La điều đến đây giúp tôi, Hạ bí thư, vụ án ai đều có thể phụ trách, tuy rằng nói công tác đều quan trọng như nhau, ủy ban kỷ luật trung ương và ủy ban kỷ luật thành phố cũng không thể nói cái nào ưu tiên hơn, nhưng cũng cũng có bên nặng bên nhẹ mà, bên tôi thật sự rất gấp, phòng ban một người cũng không có, cái mặt mũi này ngài thật phải cho tôi, cùng lắm thì lần sau ngài tới kinh thành tôi mời ngài có một bữa cơm no đủ, tiệm cơm gì đều ngài tùy tiện chọn, được chưa? Lão La chỗ đó ngài để tâm giùm, tôi mấy ngày nay đã muốn La Hải Đình đến đây.
Điều động phòng ban cách tỉnh, vẫn đều là tương đối phiền phức, càng đừng nói ủy ban kỷ luật trung ương và thành phố Phần Châu ủy ban kỷ luật cách nhau quá xa, như quả thật là đi trình tự bình thường, từng bước đều kéo dài một chút nói vài câu, khi đó phó sở trưởng của sở hai phòng thứ chín đã sớm có người ngồi, căn bản không đợi được La Hải Đình đến đây, mà quan hệ của Đổng Học Bân cùng Phương Văn Bình không tốt, không thể trông cậy vào cô ấy, vì vậy cũng chỉ có thể tự mình chào hỏi trước.
Hạ Tuế Ân suy nghĩ một chút, Tôi biết lão La là cậu đề bạt lên, cũng là thuộc hạ cũ của cậu, bất quá năng lực công tác của đồng chí này quả thật không tệ, cũng rất có tính nguyên tắc, sau khi cậu đi, bên này rất nhiều vụ án dính dáng tương đối nhiều tương đối phiền phức đều là La Hải Đình của phòng giám sát số một làm, làm rất đẹp, nói thật, nếu không phải Đổng Học Bân cậu mở miệng, tôi thật không muốn thả người.
Đổng Học Bân nói: Chính là vì có năng lực, cho nên mới cho cô ấy không gian lớn hơn nữa, tôi cho lão la đến đây, là muốn cho cô ấy phó sở trưởng của sở hai.
Trầm mặc một hồi, Hạ Tuế Ân nói: Được rồi, vậy tôi nói một tiếng cùng lão La, nếu là đề bạt, tôi cũng không thể chặn đường của người ta phải không?
Vậy cảm ơn Hạ bí thư.
Ha ha, nhớ kỹ mời tôi một lần cơm.
Không thành vấn đề, tới kinh thành ngài cứ gọi điện thoại cho tôi!
. . .
Bên kia.
La Hải Đình ngày hôm nay ra về tương đối sớm, đã ra đơn vị, vừa nói chuyện điện thoại với con trai hỏi muốn ăn cái gì, đang ở chợ mua đồ ăn.
Cái này tươi không?
Đương nhiên tươi rồi, vừa xuống tới.
Bao nhiêu tiền một cân?
Ba đồng rưỡi.
Ừm, cân thử cho tôi.
Đối với cuộc sống hiện tại, La Hải Đình là không quá thỏa mãn, tuy rằng cô ấy vài năm nay chỉ dùng thời gian rất ngắn liền làm tới chức vụ mà người khác cả đời cũng hâm mộ không được, nhưng đối với một người có thói quen sinh hoạt, cũng sẽ không quá tình nguyện với hiện trạng, cô ấy ngồi ở trên vị trí của chủ nhiệm phòng giám sát số một ủy ban kỷ luật thành phố cũng có không ít thời gian, nhưng mỗi ngày cơ bản không có chuyện gì làm, đi làm, mua đồ ăn, làm cơm, nhìn đứa nhỏ học tập, lại đi làm, lại mua đồ ăn, lại làm cơm, La Hải Đình có đôi khi đều không biết mình suốt ngày đang làm cái gì, cô ấy là người của thành phố Phần Châu, công tác sinh sống tại thành phố Phần Châu cả đời, cũng không muốn cả đời đều tiếp tục như thế, cô ấy muốn có sân khấu lớn hơn nữa, muốn đi lên thêm một bước, loại dục vọng trời sinh này tồn tại trong mỗi con người, La Hải Đình cũng không ngoại lệ, cô ấy chán ghét cuộc sống bây giờ.
Nhưng có thể làm sao?
Sinh hoạt vẫn phải như vậy.
Ra chợ bán thức ăn, La Hải Đình buồn bả đi về.
Nhưng lúc này, điện thoại vang lên, La Hải Đình vừa nhìn dãy số, lập tức tiếp, Hạ bí thư, chuyện của vụ án? Đã làm rồi, thẩm tra xử lí của Lưu Vũ. . .
Nhưng Hạ Tuế Ân nói: Vụ án của Lưu Vũ cô để qua một bên trước, vừa rồi được được, ủy ban kỷ luật trung ương chỗ đó điểm danh muốn cô đi, là mấy ngày nay, cô chuẩn bị đi.
La Hải Đình ngây ngẩn cả người, Hả? Ủy ban kỷ luật trung ương?
Lãnh đạo cũ của cô điểm danh muốn cô, trong tỉnh bên kia tôi cũng xác nhận qua, trình tự đã đi xong, không vấn đề gì. Hạ Tuế Ân nói.
La Hải Đình ngăn chặn kinh ngạc nói: Tôi đi là. . .
Hẳn là phó sở trưởng sở hai phòng thứ chín, cấp chính xử. Hạ Tuế Ân đáp.
Nghe vậy, La Hải Đình nhất thời hít vào một hơi, trong lòng đương nhiên không nhịn được kích động! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh