Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không phải chuyện lớn?

Người đều bị đánh!

Như thế này mà còn nói không phải chuyện lớn vậy cái gì mới là chuyện lớn hả?

Thường phó đồn trưởng nói khiến cho người của công ty đều thấy câm lặng.

Có vài người cũng rất tức giận, ví dụ như Võ tổng đã được người đỡ đến ghế ngồi, răng cửa của gã ta đều bị xoá sạch, ngoài miệng cũng bị thương không nhẹ, nói chuyện có chút bị đớt, cũng rất hở, nhưng bất mãn trong giọng nói vẫn phun ra, Thường đồn trưởng, ông có ý gì hả? Cái này còn nói là không có việc gì? Hắn đến đây thì đánh người, đến đây thì đập đồ, đây đã là ác ý đả thương người, là vụ án hình sự, còn giải quyết riêng? Căn bản là không có khả năng!

Mấy người cảnh sát nhân dân nghe không nổi ngữ khí của gã, liếc nhìn gã một cái.

Thường phó đồn trưởng nói: Người thanh niên này tuy rằng là đánh người, nhưng là chuyện có nguyên nhân, xét đến cùng là công ty của các người trong lúc phỏng vấn xuất hiện vấn đề.

Võ tổng quát: Chúng tôi không có vấn đề!

Không có vấn đề? Thường phó đồn trưởng cũng phiền, Vậy tình huống mà vị nữ sĩ họ Ngu này nói đâu? Đang êm đẹp ông bắt người ta thử diễn hôn?

Võ tổng tức giận nói: Tôi cũng không có! Đây là nói xấu! Là tổn hại danh dự của tôi! Thường phó đồn trưởng, ông chỉ nghe lời nói một bên của bọn họ hả? Gã cùng thường phó đồn trưởng từng có giao tiếp, cũng ăn cơm, cho nên cảm thấy đối phương hẳn là hướng về mình, hơn nữa chuyện này mình cũng là chiếm chủ động, ít nhất bọn họ không có động thủ đánh người, nhưng ai ngờ người của đồn công an dĩ nhiên lại là cái thái độ này, còn để cho bọn họ giải quyết riêng? Sao có thể! Gã đều bị đánh thành như vậy, đây cũng không phải là chuyện đền tiền hay không đền tiền, gã cũng không thiếu chút tiền ấy, hắn muốn cho Đổng Học Bân trả giá lớn, vì vậy cái thái độ này của cảnh sát cũng khiến cho Võ tổng rất buồn bực, hàm ý trong ngôn ngữ cũng không còn tốt, không còn gọi là Thường đồn trưởng, mà là mở miệng kêu Thường phó đồn trưởng, gã hiện tại thật sự là nổi trận lôi đình.

Đổng Học Bân ở một bên nhìn gã.Ồ, lời chứng và tất cả của chúng tôi nói đều là lời nói của một bên, các người nói thì tất cả đều là sự thật? Tất cả đều là chứng cứ?

Võ tổng nói: Tao nói với mày sao? Chen miệng cái gì!

Cảnh sát tới, ông chủ cũng tới, khí thế của Võ tổng cũng lại một lần đi ra, rất kiêu ngạo.

Đổng Học Bân bị gã chọc cười, Được đấy, tôi thấy ông vẫn không có trí nhớ, không có ý tứ hối cải phải không? Được. Xem ra là đánh không đau rồi.

Võ tổng quát: Tôi nói rõ luôn ở chỗ này, chuyện này giải quyết riêng không được, cũng không có gì để giải quyết riêng, nên xử lý như thế nào xử lý như thế nào, hơn nữa thằng nhãi con này vu oan tôi. Chờ cảnh sát xử lý mày xong, mày chờ ra tòa đi, tao không phải hù dọa mày!

Đổng Học Bân cười nói: Tôi thật sợ, ngươi sẽ đem tôi cho hù chết.

Võ tổng còn muốn nói vài câu, thế nhưng mũi đều bị gãy, mở miệng cũng là đau đến ra một thân mồ hôi lạnh, cũng không nói cái gì nữa. Chỉ là nghiêm mặt lạnh nhìn mấy người cảnh sát nhân dân.

Thường phó đồn trưởng nói với Chu tổng: Chu tổng, ông xem?

Tôi cũng không đồng ý giải quyết riêng, không có khả năng. Chu tổng cùng Võ tổng là một thái độ, cũng là rất hướng về người của mình. Đều đến lúc này, ông ta cũng không có cách nào lui về phía sau, hơn nữa ông đối với Đổng Học Bân cũng là ghi hận trong lòng, tới công ty mình đại náo. Còn giải quyết riêng? Khiến cho hắn bồi chút tiền thì xong? Sao có thể! Nói vậy chuyện tình truyền ra công ty bọn họ còn không trở thành trò cười? Mặt mũi của Chu tổng để ở chổ nào?

Bắt người!

Cái này còn chờ cái gì nữa!

Những người khác của công ty cũng đều kêu gào.

Thường phó đồn trưởng cũng phiền, không chỉ có là đối với Võ tổng. Cũng là đối với Chu tổng, mẹ nó, tôi để cho các người tự giải quyết bản thân chính là vì tốt cho các người, các người còn không cảm kích? Cái thứ gì vậy! Còn kêu gào với tôi? Còn bừa bãi với tôi? Chó cắn Lã Động Tân không nhìn được tâm người tốt! Nhưng Thường phó đồn trưởng cũng thật sự không muốn chuyện tình ầm ĩ lên, không thể làm gì khác hơn là ngăn chặn cơn tức mang theo một chút kiên trì cuối cùng đem Chu tổng gọi qua một bên, Chu tổng à, tôi là tốt cho các người, chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, chỉ là xem các ngươi đối đãi và xử lý như thế nào, nếu như giải quyết riêng, hai bên đạt được chung nhận thức chuyện này cũng sẽ xong, sẽ không có ảnh hưởng, nhưng nếu như thật ầm ĩ ra, đối với danh tiếng của công ty các người cũng không được tốt, hai ta nhận thức đã nhiều năm, chuyện của công ty các người trong lòng mọi người cũng đều biết, cũng không cần phải quanh co lòng vòng, người phụ nữ kia vừa rồi cũng đã báo án, nói các người ý đồ hèn tiết cô ấy, hơn nữa có ý gây tổn thương thân thể của cô ta, còn muốn đem cô ấy bắt trở lại, cái này trong băng ghi hình đều có, rất nhiều chuyện là không thể tra được, ông rõ ràng ý của tôi chứ?

Chu tổng nhíu mày, Người của tôi đều bị đánh thành như vậy, ông cảm thấy tôi có thể chịu được cái khẩu khí này sao? Nếu không nhân viên của tôi sẽ nhìn tôi thế nào?

Thường phó đồn trưởng nghiêm mặt nói: Nghe tôi một câu, bỏ đi.

Chu tổng kiên quyết lắc đầu, nói: Không có khả năng, có thế nào cũng bỏ không được, không phải tôi không cho ông mặt mũi Thường đồn trưởng, nhưng ngày hôm nay thật không được!

Thường phó đồn trưởng biến sắc, mẹ nó, cho mặt còn không biết xấu hổ, gã cũng rốt cục rõ ràng vì sao người trẻ tuổi họ Đổng kia ra tay ác như thế, vì sao phát tính tình lớn như vậy, đám người của công ty này từ lãnh đạo đến nhân viên tựa như trời sinh thì có một cảm giác về sự ưu việt, chút chuyện trong vòng giải trí người nào không biết, không cần hỏi cũng biết, khẳng định là Võ tổng có ý đồ không tốt đối với người phụ nữ kia, cho nên mới làm phát sinh ra chuyện sau đó, mặc kệ chuyện tình cuối cùng tạo thành cái ảnh hưởng gì, nguyên nhân gây ra cũng là bởi vì cái này, nhưng bọn họ ngược lại, không chỉ không thừa nhận, còn chết sống nói đối phương không có chứng cứ kêu gào không ngớt, hình như một chút đuối lý cũng không có, hình như khi dễ người phụ nữ kia cũng là bình thường, cái thái độ này rất khiến cho Thường phó đồn trưởng mất hứng, huống chi đám người này đối với đề nghị của phó đồn trưởng đồn công an một người căn bản là mắt điếc tai ngơ!

Còn tưởng rằng tôi hại các người à?

Các người biết các người chọc người nào không?

Mẹ kiếp, nếu như vậy, lão tử cũng con mẹ nó mặc kệ!

Thường phó đồn trưởng tức giận, lạnh lùng nhìn Chu tổng và những cao tầng của công ty, Nói tôi đã nói, các người không nghe điều giải, vậy sau này xảy ra chuyện cũng đừng tìm tôi, tôi nói trước cho các người biết. Lập tức, Thường phó đồn trưởng thay đổi biểu tình giải quyết việc chung, nói với cảnh sát nhân dân: Tình huống Ngu Mỹ Hà báo án cũng tra một chút, tiểu Lưu, cậu đi tra băng ghi hình, tiểu Trần, cậu đi phòng làm việc nơi xảy ra chuyện tra một chút, hỏi những người chứng kiến.

Một cao tầng công ty cả giận nói: Sao còn tra chúng tôi? Dựa vào cái gì?

Chu tổng cũng bị thái độ của đồn công an làm giận, Các người không khống chế người hiềm nghi, tra chúng tôi làm gì?

Thường phó đồn trưởng ngữ khí không tốt nói: Dựa vào cái gì các người cử báo đối phương đánh người và vu oan, chúng tôi phải tra, người ta cử báo các người hèn tiết phụ nữ, chúng tôi không thể tra? Chúng tôi tra án như thế nào còn không cần các người dạy! Ông cho rằng đồn công an là nhà các người mở sao? Hả? Lúc đầu nếu như nghe Thường phó đồn trưởng nói, gã cũng sẽ không như vậy, dù sao mọi người cũng quen biết, nhưng mặt mũi đều là cho lẫn nhau, các người nếu không cho lão Thường tôi mặt mũi, vậy tôi còn phải cho các người mặt mũi sao? Vô nghĩa! Các người là cái thá gì chứ!

Chu tổng hí mắt, Tốt, vậy tra đi, tùy tiện tra! Dứt lời, quay lại những nhân viên đang vây xem khác nói: Cảnh sát nhân dân tra án, tất cả mọi người phối hợp một chút, biết cái gì thì nói cái đó, không nên có bất luận cái gì giấu diếm! Ai muốn dám có giấu diếm đối với cảnh sát nhân dân đồng chí, cũng đừng trách tôi không khách khí! Lời này nói hiên ngang lẫm liệt, nhưng trong giọng nói rõ ràng có chút uy hiếp, không phải người ngu đều nghe ra được.

Mọi người chớp mắt, cho dù bên trong có người chứng kiến cũng không dám nói nữa.

Chu tổng mỉm cười nói: Cảnh sát nhân dân đồng chí, xin cứ tự nhiên, tôi khiến cho người của tôi toàn lực phối hợp các người.

Cái nụ cười này, khiến cho Thường phó đồn trưởng và mấy người cảnh sát nhân dân cực kỳ khó chịu, cảm thấy gã họ Chu này quá bừa bãi, trong khu vực này, bọn họ cũng đều rõ ràng Chu tổng nhân mạch rất rộng, bạn bè rất nhiều, nhận thức không ít người, cũng có thể nói chuyện với cấp trên, nếu không cũng sẽ không dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng làm cho tới vị trí của hôm nay, nếu không trước đây cũng sẽ không sau khi xảy ra nhiều dân sự tranh cãi như vậy còn có thể sừng sững không ngã, ông ta thủ đoạn của mình, vì vậy mới dưỡng thành cái tính tình hiện tại này, bây giờ, ngay cả đồn công an trực thuộc khu bọn họ đều không để vào mắt.

Mấy người cảnh sát nhân dân đi tới trước mặt Thường phó đồn trưởng.

Thường đồn trưởng.

Chuyện này. . .

Chúng ta có phải là. . .

Tất cả mọi người biểu hiện ra một chút do dự, bởi vì bọn họ cảm thấy có thể thật sự tra không ra cái gì, công ty đều là của người ta, nhân viên tự nhiên sẽ không giúp đỡ Ngu Mỹ Hà, về phần băng ghi hình các loại, thứ nhất tám phần mười sẽ không cho ra cái gì hữu dụng, thứ hai, không chừng người ta cũng sớm xóa rồi, muốn tra tiếp nữa, còn không có gì, mà còn đắc tội Chu tổng một người mạch rất rộng thì thật sự có chút không tốt.

Thường phó đồn trưởng không chút nghĩ ngợi nói: Tra!

Cảnh sát nhân dân nhìn nhau, vẫn là tự đi làm nhiệm vụ.

Lúc đi, bọn họ cũng đại khái rõ ràng nhiệm vụ lần này, cho nên cũng là lấy thái độ giải quyết riêng là việc chính để điều giải, nhưng cụ thể vì sao làm như vậy, bọn họ cũng không rõ ràng lắm, chỉ là Thường phó đồn trưởng dặn dò bọn họ cứ làm như thế, bọn họ cũng không hỏi nhiều, hiện tại thấy cái thái độ này của Thường phó đồn trưởng, mấy người cảnh sát nhân dân đều nhạy cảm nắm bắt được bên trong có lẽ có tình huống người khác không biết, nếu không thì quá khác thường, vì vậy mọi người cũng đều phối hợp nhiều năm, tự nhiên biết nên làm cái gì bây giờ, không có hai lời, toàn bộ đi chấp hành.

Bầu không khí gấp gáp lên.

Vừa rồi là Đổng Học Bân giằng co với Chu tổng Võ tổng cùng toàn bộ người của công ty.

Nhưng chỉ chớp mắt, thì biến thành Đổng Học Bân và cảnh sát nhân dân giằng co với công ty đối phương.

Đổng Học Bân thấy thế là biết Thường phó đồn trưởng khẳng định là nhận được tin, là tới giúp mình, trong lòng khẽ gật đầu, về phần thái độ của Chu tổng và đám nhân viên công ty, khiến cho Đổng Học Bân rất ác tâm, đúng vậy, cũng là ác tâm, người bình thường làm chuyện đuối lý, trong lòng sẽ có chút hổ thẹn hoặc là chột dạ, đây là thiên tính, cũng là nhân tính hướng thiện, nhưng Chu tổng Võ tổng cùng rất nhiều nhân viên công ty không có, hình dạng lẽ thẳng khí hùng của bọn họ đã nói cho Đổng Học Bân, bọn họ đã làm việc này thành thói quen, bọn họ cũng không có cảm thấy bọn họ có bất luận cái gì sai.

Hèn tiết?

Tìm người bắt người?

Bọn họ chưa từng cảm thấy không thích hợp!

Cục giận của Đổng Học Bân vừa xuống lại xông lên! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK