Mười mét ...
Năm mét ....
Một mét ...
Ầm một tiếng!
Đổng Học Bân mạnh mẽ đập vào nền đất xi măng.
Trên lầu ba của cục tài chính, trong hành lang nhất thời đầy sợ hãi!
A!
Không tốt!
Đổng huyện trưởng!
Đổng huyện trưởng!
A! Ngã xuống rồi!
Mọi người ở đây, không ai không nghẹn họng nhìn trân trối, cảnh này phát sinh quá nhanh, đừng nói đưa tay kéo Đổng Học Bân lại, mọi người ngay cả phản ứng đều không có, chỉ là mở mắt trừng trừng nhìn Đổng Học Bân bị Vi Lâm Vi cục trưởng đẩy ra cửa sổ!
Vi Lâm trợn tròn mắt!
Người của cục tài chính trợn tròn mắt!
Nghiêm Nhất Chí Diêu Thúy Trần Tiểu Mỹ ba người cũng kinh khủng tới cực điểm!
Lúc này, nghe được phía dưới cửa sổ vang lên một tiếng bịch va chạm khi rơi xuống đất, Trần Tiểu Mỹ là người đầu tiên kêu lên, hô lớn: Giết người! Vi cục trưởng giết người!
Giết người?
Tôi giết người! ?
Vi Lâm nghe vậy, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu!
Mẹ nó! Cô đừng hô bậy được không? Tôi giết người cái rắm!
Vi Lâm xin thề, ông ta vừa rồi chỉ là muốn từ bên cạnh Đổng Học Bân chen đi qua, trên tay căn bản không dùng lực, đừng nói lực, cũng là chạm cánh tay Đổng Học Bân một chút, ai mà nghĩ rằng thường vụ phó huyện trưởng huyện Trinh Thủy lại có thể lảo đảo ngã xuống, còn trùng hợp ngã ngay hướng cửa sổ, đụng vỡ cửa, chổ này còn có bệ cửa sổ mà, cho dù tùy tiện đưa tay cũng có thể cố định thân thể, nhưng Đổng Học Bân lại có thể lao ra cửa sổ. Quả thật. . .
Mẹ nó!
Cái này cũng quá trùng hợp!
Trần Tiểu Mỹ còn đang kinh hô, Giết người!
Vi Lâm cũng nóng nảy, Tôi cũng không đẩy hắn! Tôi cũng không đẩy hắn!
Nước mắt của Diêu Thúy thiếu chút nữa rơi ra, Ông không đẩy? Vậy Đổng huyện trưởng làm sao ngã xuống!
Vi Lâm buồn bực nói: Chính hắn trượt chân ngã xuống! Tôi làm sao biết! ? Chợt nhìn về phía những người của cục tài chính.Các người đều nhìn thấy đúng không? Tôi không đẩy hắn!
Vi Lâm bắt đầu trốn tránh trách nhiệm, giết người? Cái tội danh này ông ta đương nhiên gánh không nổi, đó chính là muốn rơi đầu!
Thế nhưng Vi Lâm nói xong lời nói này. Đừng nói mấy người cán bộ của huyện Trinh Thủy, cũng là nhân viên công tác và bảo vệ cục tài chính bên cạnh thấy một màn vừa rồi. Cũng đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn Vi cục trưởng, ai cũng không dám mở miệng, càng không dám làm chứng, nếu như chuyện khác cũng dễ nói, giúp Vi cục trưởng nói một chút cũng không có gì, dù sao cũng là lãnh đạo của bọn họ, bọn họ không dám không hỗ trợ, giúp xong sau này cũng nhận được nhiều chỗ tốt. Đương nhiên là có thể lo lắng. Nhưng hiện tại chuyện này liên quan đến mạng người, bọn họ có mấy lá gan cũng không dám làm chứng cho Vi Lâm, huống chi người bị đẩy xuống là một thường vụ phó huyện trưởng, không phải người bình thường, hơn nữa mọi người cũng đều là tận mắt thấy Vi Lâm đẩy Đổng Học Bân một cái, nhiều người như vậy nhìn, chuyện tình muốn giấu cũng không giấu được!
Làm chứng?
Cái chứng này căn bản không có biện pháp làm!
Thấy thuộc hạ của mình cũng không lên tiếng, sắc mặt Vi Lâm không khỏi biến đổi. Mẹ nó, tôi con mẹ nó nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch? ?
Tôi không đẩy hắn!
Thật ra cũng là chạm một chút! !
Vi Lâm cuống quít giải thích nói: Tôi vừa rồi. . .
Trần Tiểu Mỹ ngắt lời nói: Còn nói cái gì! Nhanh cứu người!
Vi Lâm cũng bỗng nhiên phản ứng, Đúng đúng đúng! Gọi xe cấp cứu! Nhanh!
Nghiêm Nhất Chí và mấy người khoa viên cục tài chính đồng loạt lấy điện thoại ra, gấp gáp gọi cho trung tâm cấp cứu!
Bên kia, Diêu Thúy mặt trắng bệch môi có chút run. Từng bước gian nan đi tới phía trước cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống.
Học Bân! Diêu Thúy thống khổ kêu một tiếng, dừng bước, thân thể nhất thời ngửa ra sau!
Trần Tiểu Mỹ nhanh chóng đi tới đỡ lấy cô ấy, hít vào nói: Diêu thư ký? Làm sao vậy Diêu thư ký?
Diêu Thúy tái nhợt môi, Máu!
Trần Tiểu Mỹ cũng nổi gan cúi đầu lộ ra cửa sổ, sau một khắc, thân ảnh không nhúc nhích của Đổng Học Bân tiến vào mi mắt, một vũng máu từ trong quần áo hắn chảy ra!
Đổng huyện trưởng! Trần Tiểu Mỹ cũng thiếu chút nữa ngất xỉu!
Xong!
Đổng huyện trưởng đã chết!
Nghiêm Nhất Chí nói chuyện điện thoại xong thì hét lớn một tiếng với Vi Lâm, Các người khinh người quá đáng? Đoạt tiền của chúng tôi không cho chúng tôi! Đè đầu chúng tôi! Bây giờ còn giết người? Huyện chúng tôi làm gì các người? Hả? Ông nói cho tôi biết! Huyện chúng tôi làm gì các người? ?
Vi Lâm cả giận nói: Tôi căn bản không đẩy hắn! Ông đừng nói lung tung!
Trần Tiểu Mỹ cũng bị tức đến điên lên, đâu còn quản cái gì mà tôn ti, chỉ vào mũi của Vi Lâm chửi ầm lên: Quá khi dễ người! Quá khi dễ người! Đổng huyện trưởng nếu như có chuyện không hay xảy ra! Ông cũng phải đền mạng! Chúng tôi muốn tiền trung ương cho chúng tôi! Các người không cho thì không cho! Đoạt cũng đoạt! Còn cần giết người sao? Còn cần đẩy Đổng huyện trưởng xuống lầu sao? Điên rồi! Quả thật là điên rồi!
Vi Lâm khó lòng giãi bày, cũng không biết nên nói cái gì! Mẹ kiếp! Cái này cũng quá kinh tởm? Mình làm sao dây vào chuyện này chứ!
Nhanh xuống lầu nhìn đi!
Đúng đúng, không chừng người còn sống!
Bên cạnh có khoa viên nhắc nhở, mọi người cũng đều chạy xuống.
. . .
Dưới ký túc xá.
Đại viện cục tài chính.
Âm thanh vỡ vụn của cửa sổ đã hấp dẫn chú ý của rất nhiều người, càng không nói một người từ trên lầu ngã xuống, hơn nữa đang là giờ ăn cơm, rất nhiều người ra ra vào vào trong căn tin, động tĩnh bên này vang lên, mọi người của cục tài chính thành phố trên cơ bản đều quan tâm đi đến đây. Có vài người nhìn rõ ràng quá trình Đổng Học Bân từ trên lầu ngã xuống, đã bị dọa choáng váng, có vài người còn không rõ ràng tình huống gì, đi ra căn tin nhìn, mở cửa sổ ra nhìn.
A!
Máu!
Có người té lầu!
Trời ơi! Tai nạn chết người!
Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra?
Một vài người nhát gan mở cửa sổ vừa nhìn thì vội vàng lùi đầu về, quá sợ hãi, một ít nữ đồng chí mới từ căn tin đi ra, có hai người lúc đó ôm miệng ói ra tại chổ!
Quá dọa người!
Sao có người ngã xuống! ?
Có hai người nhân viên công tác của cục tài chính lá gan lớn nhanh chóng chạy tới.
Này! Đồng chí! Đồng chí!
Cậu thế nào? Có thể nói được không?
Không tốt, không có động tĩnh, mau gọi xe cứu thương đi.
Khẳng định có người đánh, hắn từ lầu ba ngã xuống của? Có thể huyền.
Lúc này Đổng Học Bân nằm trên mặt đất không nhúc nhích, máu còn đang từ trong quần áo chảy ra, thậm chí chảy trên mặt đất, rất kinh khủng!
Người càng vây càng nhiều.
Trên lầu trước cửa sổ hầu như cũng đứng đầy người.
Bất quá đều là nhìn xa xa, có rất ít người dám lên trước.
Người làm sao ngã xuống?
Là nhảy lầu? Không phải chứ.
Tôi biết người đó, hình như là cán bộ của huyện Trinh Thủy, tới đòi tiền.
Cán bộ nói không được thì nhảy lầu hả? Có phải là không cẩn thận ngã xuống không?
Đại viện cục tài chính đã lộn xộn! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh