Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng.

Ánh mặt trời bắn ra bốn phía.

Kinh thành, gia thuộc viện thường ủy thị ủy,

Đổng Học Bân đón xe đến, sau khi thanh toán tiền xe thì đi bộ vào, qua cổng bảo việc, đi đến biệt thự, nhấn chuông cửa.

Cửa mở.

Mặt của Hàn Tinh lộ ra : Tới rồi à?

Đổng Học Bân thở hồng học nói : Rốt cục là sao vậy mẹ?

Vào trước rồi nói Hàn Tinh cho Đổng Học Bân vào trong, Tạ Quốc Bang đã ở trong phòng khách.

Sau khi tiến vào Đổng Học Bân lập tức hô một tiếng ; Ba! Vì tới gấp, cho nên hắn có chút thở hổn hển.

Tạ Quốc Bang gật đầu với con rể, đưa tay vỗ vỗ bên cạnh : Ngồi xuống uống trà trước

Đổng Học Bân làm gì có tâm tình uống trà chứ, nghe trong nhà đã xảy ra chuyện hắn trong lòng cũng có chút sốt ruột, Ba, mẹ, hai ngài nói trước với con một tiếng đi, cả đường đi con không yên lòng, có phải là thân thể ông nội không tốt? Không phải, ngày hôm qua con còn đi qua, ông nội rất khỏe mạnh mà.

Tạ Quốc Bang nói: Không phải chuyện này, để mẹ con đi pha trà đã.

Hàn Tinh thở dài, Học Bân, con ngồi xuống trước nghỉ ngơi một chút đi.

Nhưng không đợi bao lâu, chuông cửa bên ngoài lại vang lên, Hàn Tinh chờ một chút, sau đó ra đi mở cửa, kết quả người vào là lão tam Tạ Quốc Kiến.

Anh, chị dâu. Tạ Quốc Kiến nói.

Hàn Tinh nhìn hắn, Sao chú lại tới đây?

Cái này không phải tới nói trước với hai người một tiếng sao? Bên Tiểu Bân em đang chuẩn bị bỗng nhiên, Tạ Quốc Kiến thấy được Đổng Học Bân trong phòng, hơi sửng sốt, Tiểu Bân đã đến?

Hàn Tinh thở dài nói: Vào trước đi.

Tạ Quốc Kiến đi vào nói: Tiểu Bân, chú đang muốn tìm con đây.

Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, căn bản là không rõ ràng chuyện gì.

Vẫn là để tôi nói. Hàn Tinh kéo bọn họ ngồi xuống ghế sô pha, muốn nói lại thôi, sau một chút mới nói: Học Bân, nhà chúng ta có một người thân tên là Chung Lệ Trân, nhỏ hơn mẹ mấy tuổi, ừm, thật ra cũng không có quan hệ huyết thống, chỉ là mẹ và cô ấy khi còn bé ở cùng một đại viện, lúc mẹ lên cao trung cô ấy mới là tiểu học, bất quá mẹ vẫn mang theo cô ấy cùng nhau đi chơi, quan hệ vẫn đặc biệt tốt, mẹ cũng vẫn xem cô ấy là em gái ruột, Quốc Kiến cùng Lệ Trân quan hệ cũng không tồi, Tuệ Lan khi còn bé cũng gọi cô ấy là dì họ.

Đổng Học Bân chờ nghe.

Hàn Tinh nói: Mẹ Lệ Trân qua đời sớm, sau đó Tuệ Lan đi học, cha Lệ Trân cũng qua đời, cô ấy có thể là muốn đổi một hoàn cảnh cũng có thể là bởi vì nguyên nhân công tác, đi nước M cách hai năm mới về thăm mẹ một lần, nhưng quan hệ vẫn không nhạt.

Tuệ Lan gọi là dì họ?

Vậy cũng là dì của mình sao?

Đổng Học Bân liền nói: Sau đó?

Tạ Quốc Kiến không nhịn được nói: Cô ấy hai mươi tuổi đã lấy được bằng tiến sĩ, sau đó làm nghiên cứu phương diện quân phòng của nước M, phát triển ở nước M.

Hàn Tinh nói tiếp: Lần này Lệ Trân có thể là có đột phá tại phương diện nào đó, làm ra một ít thành quả, cái loại rất quan trọng, Lệ Trân tuy rằng lúc trước đã nhập quốc tịch, nhưng là người thân của cô ấy làm giúp, trong lòng của cô ấy vẫn là ở trong nước, vì vậy có ý về nước phát triển, một năm trước thật ra đã báo trước với mẹ và Quốc Kiến, lần này nghiên cứu có đột phá, cô ấy càng muốn đem thành quả nghiên cứu mang về trong nước.

Chuyện tốt mà.

Đổng Học Bân nhìn bọn họ.

Nhưng mà . . . Hàn Tinh căm tức nói: Bên kia không thả người, cho dù Lệ Trân có mang quốc tịch nước m, cho dù cô ấy không mang thành quả nghiên cứu trở về, bên kia cũng sống chết không thả người, bởi vì chỉ cần có Lệ Trân, cho dù không có số liệu nghiên cứu tốn cũng có thể làm ra lại một phần, cho nên. . . .

Đổng Học Bân nhíu mày nói: Dì họ muốn trở về bọn họ không thả? Có ý gì?

Tạ Quốc Kiến nói: Nếu như người khác cũng dễ nói, nhưng cái kỹ thuật nghiên cứu của Lệ Trân. . . , là trình độ vượt lên đầu thế giới, bọn họ đương nhiên không dám thả.

Vậy không có biện pháp? Đổng Học Bân hỏi.

Hàn Tinh nói: Cấp trên sau khi nghe chuyện này cũng vô cùng coi trọng, đi qua ngoại giao can thiệp rất nhiều lần, nhưng cũng không có hiệu quả.

Đổng Học Bân nói: Bọn họ còn có thể giam lỏng?

Tạ Quốc Kiến nhìn Đổng Học Bân, Chuyện này không phải chưa từng có.

Đổng Học Bân vừa nghĩ cũng là, cái đám người này vì lợi ích trong nước cái gì đều làm được!

Tạ Quốc Kiến nói: Theo chúng ta được biết, Lệ Trân đã bị giam lỏng tại một phòng thí nghiệm khoa học, không cho cô ấy tiếp xúc điện thoại, không cho cô ấy tiếp xúc internet, ngay cả hành động đều bị hạn chế, lần cuối cùng chúng ta liên hệ cùng Lệ Trân, là nửa tháng trước đây, đó là cô ấy thông qua mạng internet gửi tới cho chúng ta một tin tức cầu, muốn chúng ta giúp cô ấy về nước, nhưng sau đó vô luận liên hệ như thế nào, đối phương cũng không trả lời tin tức, cho nên tình huống cụ thể chú cũng không rõ ràng, chỉ có thể đi qua có chút thủ đoạn điều tra chỗ viện nghiên cứu của Lệ Trân, chúng ta hoài nghi Lệ Trân hiện tại là ở chỗ này!

Nghe đến đó, Hàn Tinh vành mắt liền có chút đỏ lên, Mẹ hiện tại ngay cả Lệ Trân sống hay chết cũng không biết!

Tạ Quốc Kiến an ủi nói: Lệ Trân hẳn là không có việc gì, đại khái chỉ là bị khống chế, không có Lệ Trân, cái nghiên cứu này của bọn họ cũng sẽ không có thành quả quá lớn, bọn họ luyến tiếc.

Hàn Tinh nói: Chỉ mong vậy.

Tạ Quốc Kiến nhìn về phía Đổng Học Bân nói: Hiện tại cấp trên đối với chuyện này rất coi trọng, đã ra lệnh, vô luận như thế nào cũng phải đem Chung Lệ Trân an toàn về nước.

Đổng Học Bân hỏi: Rốt cuộc là cái kỹ thuật gì?

Tạ Quốc Kiến do dự một chút, Hạng mục bảo mật, cái này chú không thể tiết lộ.

Hàn Tinh giải thích nói: Chú hai con không phải coi con là người ngoài, kỹ thuật cụ thể mẹ cũng không biết, chỉ biết là rất quan trọng, ngay cả lão gia tử đều rất coi trọng.

Đổng Học Bân cũng đại khái nghe rõ ràng, cấp trên là muốn cái kỹ thuật này, Hàn Tinh muốn Chung Lệ Trân an toàn trở về, vì vậy nói: Mẹ muốn con làm thế nào?

Hàn Tinh chần chờ một chút, cuối cùng vẫn không nói.

Vẫn là Tạ Quốc Kiến nói: Từ chuyện lần trước đi đảo F, tư liệu của con đã được quân đội lập hồ sơ, lần này quân đội cũng liên hệ không ít người, nghĩ thông qua thủ đoạn khác đem dì họ của con cứu ra, bất quá không có thành công, hiện tại cấp trên biết con là nhà người của chúng ta, đương nhiên không dám bức con đi làm gì, nhưng nhờ chú hỏi con một chút, nếu như con đi. . . , có thể có bao nhiêu phần trăm nắm chắc?

Đổng Học Bân cười khổ.

Đây là bắt mình đi sao?

Nắm chắc? Sao có thể có nắm chắc chứ!

Đột nhiên, đại ca Tạ Quốc Bang nói, Tôi nói trước, chuyện này tôi kiên quyết không đồng ý.

Hàn Tinh nhìn ông ấy nói: Ông nghĩ rằng tôi muốn con rể tôi đi mạo hiểm hả? Nhưng hiện tại không phải không có biện pháp sao? Lệ Trân sống chết không biết. . . .

Tạ Quốc Bang nhìn nhìn bà ấy, Tôi biết Tiểu Bân bản lĩnh lớn, có thể từ nhà bảo tàng lấy quốc bảo của người ta còn có thể an toàn trở về, nhưng lần này cần cứu chính là người, đối mặt chính là một quốc gia, làm gì có đơn giản như vậy? Tiểu Bân một người căn bản là không có khả năng, bà cũng không phải không biết tính tình của Tuệ Lan, nếu như con bé ấy biết sẽ trở mặt với các người, tôi cũng mặc kệ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK