Ủy ban kỷ luật thành phố.
Trong phòng làm việc Đổng Học Bân.
"Chiêm Nhu Nhu?" La Hải Đình ngẩn ra, "Hình như là tên này."
"Vậy không sai." Đổng Học Bân cười khổ một tiếng, "Sao tôi lại quên chuyện này."
La Hải Đình chớp chớp mắt, hỏi: "Học Bân, cậu nhận thức con gái của Chiêm phó bí thư?"
Đổng Học Bân nói: "Coi như nhận thức, lúc trước bệnh viện Đệ Nhị khu Nam Sơn bị sụp xuống, Chiêm Nhu Nhu vẫn là y tá của tôi, có vài lần giao tiếp."
Thật ra không chỉ là giao tiếp đơn giản như vậy.
Chiêm Nhu Nhu, ấn tượng của Đổng Học Bân đối với cô gái nhỏ này vô cùng sâu, mình bị thương ở viện trong địa chấn, bệnh viện đem Chiêm Nhu Nhu làm y tá cho mình, tính cách của cô gái nhỏ này rất rộng rãi, sôi nổi làm cho vừa nhìn thì thoải mái, sau đó ngẫu nhiên trò chuyện lên Đổng Học Bân mới biết được, cha của Chiêm Nhu Nhu cũng là công tác tại ủy ban kỷ luật của thành phố Phần Châu, đây là cô ấy chính mồm nói cho Đổng Học Bân, ngay từ đầu Đổng Học Bân còn tưởng rằng cha cô ấy là một cán bộ bình thường, nhưng vừa nghe đến phó bí thư ủy ban kỷ luật họ Chiêm, Đổng Học Bân mới lập tức liên hệ với cha của Chiêm Nhu Nhu, hèn chi cô gái nhỏ kia lại thoải mái và không e dè mình, thì ra cha của người ta chức quan không nhỏ. Chỉ bất quá sau đó bệnh viện Đệ Nhị xảy ra chuyện, đã bị địa chấn phá hủy, vì cứu Chiêm Nhu Nhu, Đổng Học Bân phấn đấu quên mình chạy vào bệnh viện đem cô ấy bị gãy ném đi ra, sau đó từ trong phế tích đi ra, Đổng Học Bân cũng đã quên chuyện này, cũng không hỏi thăm tình huống của Chiêm Nhu Nhu, bây giờ xem ra, thương thế của cô ấy hẳn là không ổn, lúc trước khối đá kia hẳn là đè trúng xương sống thắt lưng của Chiêm Nhu Nhu, cho nên Chiêm Quế Bình mới mang theo con gái đi xem bệnh trị liệu? Xin nghỉ rất dài?
Đem mọi chuyện lọc qua một lần trong đầu óc, Đổng Học Bân khe khẽ thở dài, " Con gái Chiêm bí thư hiện tại thế nào? Có nguy hiểm tính mạng không?"
"Vậy thật ra không có." La Hải Đình nói: "Bất quá nghe nói hình như không đi được."
Đổng Học Bân biến sắc, " Liệt nửa người dưới? Nghiêm trọng như thế?"
La Hải Đình ừm nói: "Con gái của ông ta hình như mới hai mươi tuổi, ài, tuổi còn trẻ là lúc hưởng thụ sinh hoạt, nhưng hiện tại. . ."
"Hiện tại ở bệnh viện nào?"
"Cái này tôi không rõ ràng lắm, hẳn là đi kinh thành."
"Kinh thành?"
"Ừm, dù sao trình độ chữa bệnh chỗ đó là cao nhất trong nước, hy vọng trị liệu hẳn là còn có."
"Nếu như gãy xương sống và chân, cái này thật đúng là không dễ trị."
"Đúng vậy, hẳn là còn tốn không ít tiền, Chiêm bí thư trong nhà cũng không giàu có, lúc trước tôi tới tiền nhiệm ủy ban kỷ luật còn nói muốn tổ chức quyên tiền, bất quá sau đó Chiêm bí thư hình như không đồng ý, Chiêm bí thư rất thương con gái, căn nhà tại thành phố Phần Châu đều bán, nói xem bệnh cho con gái." La Hải Đình cũng là người có đứa nhỏ, phụ nữ, bình thường đều tương đối cảm tính, cho nên đối với chuyện của Chiêm Quế Bình rất đồng tình.
Đổng Học Bân chần chờ một chút, " Điện thoại của Chiêm bí thư chị có hay không?"
La Hải Đình nói: "À, cái này tôi phải đi tìm một chút, một hồi tôi đưa tới cho cậu."
"Không cần, một hồi gửi tin nhắn cho tôi là được rồi."
"Vậy được, tôi đi hỏi một chút."
"Vậy phiền phức chị."
Hiện tại Đổng Học Bân đã không chỉ là muốn chắp nối cùng Chiêm Quế Bình, Chiêm Nhu Nhu đối với mình rất chiếu cố lúc mình nằm viện, một cô gái nhỏ khả ái như vậy, Đổng Học Bân cũng không muốn cô ấy có việc, nếu như có thể hỗ trợ, Đổng Học Bân đương nhiên sẽ tận lực, vẫn là câu nói kia, hắn quản không được toàn bộ thế giới, nhưng thân bằng bạn tốt của mình, Đổng Học Bân đương nhiên là nghĩa bất dung từ, không có gì.
Mười giờ hơn.
Tin nhắn của La Hải Đình gửi đến điện thoại di động của Đổng Học Bân,
Đổng Học Bân đem dãy số lưu lại, sau đó do dự chốc lát, cuối cùng vẫn là gọi cho số điện thoại của Chiêm Quế Bình.
Tít tít tít, lần đầu tiên không thông, nửa ngày cũng không người tiếp, mãi đến lần thứ hai, điện thoại mới thông.
"A lô." Bên kia truyền tới tiếng nói trầm thấp của một người đàn ông trung niên, trong giọng nói tựa như mang theo chút mệt mỏi, cảm giác rất tiều tụy, "Ai vậy?"
Đổng Học Bân cung kính nói: "Xin chào Chiêm bí thư."
Chiêm Quế Bình nhíu nói: "Cậu là?" Bên kia có chút loạn, âm thanh rất ồn.
"Tôi là Đổng Học Bân của phòng giám sát số một ủy ban kỷ luật thành phố Phần Châu." Đổng Học Bân nói.
Chiêm Quế Bình hơi bị kiềm hãm, "Là Đổng chủ nhiệm? Xin chào Tiểu Đổng, thật ra tôi cũng muốn gặp mặt cậu, lúc bệnh viện Đệ Nhị địa chấn, cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi, tình huống ngay lúc đó tôi đều nghe nói, nếu không phải cậu liều mình cứu con bé, con gái của tôi hiện tại sợ sớm đã. . . Tôi đại biểu cả nhà chúng tôi cảm ơn cậu, làm hại cậu xém tí bị chôn ở trong phế tích bệnh viện ra không được, thật sự xin lỗi."
Đổng Học Bân vội nói: "Ngài quá khách khí, cái loại thời gian này, thay đổi ai cũng làm như vậy, đều là đương nhiên."
Chiêm Quế Bình nói: "Cậu tìm tôi có việc?"
Đổng Học Bân lập tức nói: "Cũng không có gì, cũng là muốn hỏi bệnh tình của Nhu Nhu, một chút lúc đó tôi xuất viện phải đi trường đảng huấn luyện, cũng không thăm cô ấy."
Nghe đến đó, Chiêm Quế Bình thở dài nói: "Tình huống không tốt."
"Nghe nói Chiêm Nhu Nhu nửa người dưới. . . Có thể. . ."
"Ừm, bị thương xương sống, chân gãy xương, lúc địa chấn thì thiết bị chữa bệnh của khu Nam Sơn lúc đầu vốn đã không đủ, hơn nữa người bị thương rất đông, đường cũng không thông, bệnh tình làm lỡ, sau đó đường thông mới đem Nhu Nhu đưa đến bệnh viện của Lâm thị làm phẫu thuật, nhưng đã chậm, làm lỡ bệnh tình nghiêm trọng, giải phẫu tuy rằng làm được rồi, thế nhưng, bệnh viện nói Nhu Nhu còn muốn bước đi giống như trước đã không có khả năng, là đứng lên. . . Đều vô cùng trắc trở, con bé, ài, hiện tại chỉ ngồi xe đẩy."
Đổng Học Bân thần sắc ngưng trọng nói: "Một chút hy vọng cũng không có?"
Chiêm Quế Bình nói: "Bệnh viện nói không có khả năng, nhưng tôi không tin, khẳng định có hy vọng!"
Bên kia, một tiếng nói của người phụ nữ trung niên bỗng nhiên vang lên, "Lão Chiêm, mau tới đây, bác sĩ gọi chúng ta."
Chiêm Quế Bình lập tức nói với điện thoại: "Tiểu Đổng, tôi đang cùng Nhu Nhu ở kinh thành xem bệnh, trước không nói nhiều."
"Chiêm bí thư, ngài trước đừng cúp, tôi nói một câu cuối cùng, kinh thành bên kia. . . Tôi cũng nhận thức không ít người của bệnh viện, ngài nếu như có cái gì cần, cứ việc gọi điện thoại, có thể giúp đỡ Nhu Nhu tôi khẳng định không hai lời, đây là số điện thoại của tôi, tôi hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều không tắt máy." Đổng Học Bân đối với bệnh viện ở kinh thành có thể noi là quá lý giải, đừng nói Chiêm Quế Bình chỉ là một người đứng thứ ba của ủy ban kỷ luật cấp thành phố, cho dù là người đứng thứ ba của thị ủy, nếu như không có vấn đề gì, một ít bệnh viện chuyên gia tương đối nổi danh cũng sẽ chẳng quan tâm, thậm chí có thể nằm viện đều không được, bệnh viện tốt thì, phòng bệnh cho tới bây giờ đều đầy, hẹn trước đều không có tác dụng.
"Cảm ơn cậu, không cần." Chiêm Quế Bình có thể cũng không đem lời của Đổng Học Bân là chuyện gì, có thể nghĩ Đổng Học Bân không có cái năng lực này.
Nghe vậy, Đổng Học Bân cũng không nói nhiều, dù sao nói cũng đã nói.