Tĩnh!
Trong đại sảnh một mảnh yên tĩnh!
Tất cả mọi người bị bài của Đổng Học Bân làm cho kinh động!
Tống Ngọc Hổ ngây ngốc tại chổ, Ngụy tổng và Lãnh tổng cũng kinh ngạc nhìn bài của Đổng Học Bân mở ra, không có vấn đề, vấn đề gì cũng không có!
Thật sự là thiên ù!
Còn là thiên ù đại tam nguyên!
Cái con mẹ nó! Đây là cái vận khí gì đây?
Một lần thiên ù còn chưa tính, đụng phải đại vận cũng có thể là trùng hợp, nhưng sao cậu lại có thể hai lần thiên ù? Còn là hai lần mãn phiên?
Thiên ù là khái niệm gì?
Là loại bại khó ù nhất!
Còn đại tam nguyên? Coi như là loại dễ dàng nhất trong tất cả mãn phiên! Nhưng cũng là mãn phiên!
Bài của Đổng Học Bân hiện tại lại có thể cho ra một thiên ù đại tam nguyên mãn phiên?
Cái này đã không thể dùng vận khí tốt để hình dung, quả thật là vận khí nghịch thiên! Quá cuồng!
Tất cả mọi người ở đây, sợ rằng ngoại trừ Đổng Học Bân, tất cả mọi người đều có thể coi như là thấy qua không ít những trận đánh lớn và tràng diện lớn, mãn phiên bọn họ cũng gặp qua, cũng có người ù qua, thiên ù bọn họ cho dù không được ù qua, nhưng cũng có người gặp qua, những người khác cũng nghe nói qua, thế nhưng ... thiên ù đại tam nguyên?
Bọn họ nghe đều chưa từng nghe qua!
Cái này con mẹ nó là bài gì? Mạt trượt còn có thể đánh ra loại bài này sao? ?
Tuy rằng thiên ù đại tam nguyên cũng là mãn phiên, thẻ bạc của hai mãn phiên cũng không sẽ tính gộm, thế nhưng. . . Cái bài này cho mọi người nhiều chấn động lắm! Trước đó trong lòng mọi người đều nghĩ mạt trượt mặc dù có thành phần vận khí, nhưng chủ yếu vẫn là dựa vào kỹ thuật, kỹ thuật không tốt thì như thế nào đều không thắng được, không giống với Roulette. Thế nhưng hiện tại vừa nhìn Đổng Học Bân dĩ nhiên ngay cả loại bài này đều có thể bắt được, hơn nữa là liên tục hai lần thiên ù, mọi người mới biết được, thì ra mạt trượt cũng có thể đánh như thế! Đổng Học Bân khiến cho tất cả mọi người mở rộng nhãn giới!
Hai lần!
Đây chính là hai lần!
Mẹ kiếp! Thiên ù dễ ra như thế từ lúc nào? ?
Bên kia, Trầm Tiểu Mỹ đã không còn lời nào để nói, Chị, cái này. . .
Trầm Tiểu Diễm lau mồ hôi lưu lại trên khóe mắt.Chị cũng không biết, không thấy được hắn đổi bài.
Theo các nàng xem ra, cho dù vận khí tốt cũng không có khả năng hai lần thiên ù. Cái này căn bản không có khả năng, bên trong khẳng định có vấn đề!
Nhưng vấn đề gì?
Các nàng cũng không nhìn ra!
Trương tổng, ngài xem? Trầm Tiểu Diễm nghiêng đầu hỏi.
Trương Long Quyên khẽ lắc đầu.Không nhìn ra, một chút vết tích cũng không có.
Rất nhiều người cũng cùng một suy nghĩ với chị em sinh đôi, nghĩ Đổng Học Bân có thể là gian lận.
Tống Ngọc Hổ là người đầu tiên có phản ứng, nói với chia bài còn đang há hốc mồm: Kiểm tra bài một chút, tất cả đều mở ra nhìn một cái. Lập tức nhìn về phía Đổng Học Bân, Có thể chứ?
Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ sắc mặt căng thẳng, có chút lo lắng.
Nhưng Đổng Học Bân cười cười không sao cả, Có thể, tùy tiện.
Chia bài và hai người nhân viên công tác liền đi lên, Tống Ngọc Hổ Ngụy tổng và Đổng Học Bân bọn họ đều đứng dậy rời khỏi bàn, chờ ở một bên.
Bắt đầu kiểm tra.
Điều tử đủ.
Đồng tử đủ.
Vạn tử cũng đủ.
Rất nhanh, tất cả bài đều bị mở ra.
Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ đều lau mồ hôi thay Đổng Học Bân.
Thế nhưng. . . Một con không thiếu, một con cũng không hơn, vấn đề gì cũng không có.
Tống Ngọc Hổ sắc mặt âm trầm, vẫn là có chút không tin Đổng Học Bân có thể có vận khí tốt như vậy. Hai lần thiên ù, cái này đã không còn là vận khí có thể giải thích!
Đổng Học Bân cười nói: Tra xong?
Chia bài phản xạ có điều kiện gật đầu một cái, A, ừm.
Tống Ngọc Hổ nhìn hắn, không nói được một lời lần thứ hai ngồi trở lại.
Cái mông ngồi xuống, Đổng Học Bân mỉm cười nhìn chia bài nói: Nên tính thẻ bạc cho tôi đi. Được rồi, tôi đây là hai mãn phiên cùng một chỗ phải không? Sao tính?
Chia bài nói: Mãn phiên là giới hạn, tối đa cũng là năm mươi triệu đô la.
Đổng Học Bân à một tiếng, Như vậy à, không có việc gì, tính đi.
Tống Ngọc Hổ và Ngụy tổng Lãnh tổng một người lại thua năm mươi triệu, có thể thấy, thẻ bạc trong va li của bọn họ cơ bản đã không còn, chỉ có Tống Ngọc Hổ còn nhiều một chút, nhưng không được hai mươi triệu, mà Đổng Học Bân chỗ đó, tổng thẻ bạc lên tới ba trăm triệu đô la hơn!
Đổng Học Bân liếc nhìn bọn họ, Hết thẻ bạc?
Ngụy tổng và Lãnh tổng thật sự không còn, một người còn lại hơn một trăm ngàn, một người còn lại khoảng một triệu.
Hai người nhìn Tống Ngọc Hổ, thấy Tống Ngọc Hổ gật đầu, liền gọi vệ sĩ tới, để cho bọn họ đem tiền mặt đổi thẻ bạc. Trước đó vì tính kế Trương Long Quyên, bọn họ đều mang theo không ít tiền, hai người thẳng thắn cho vệ sĩ đem toàn bộ tiền đổi, cầm mấy trăm triệu tới tới, cái này cũng là con bài chưa lật cuối cùng của bọn họ. Tống Ngọc Hổ cũng không do dự, cũng tìm người đổi thẻ bạc, tuy rằng gã là ông chủ trước sòng bạc, nhưng tiền của sòng bạc không phải tiền của Tống Ngọc Hổ gã, gã muốn đánh bài, cũng phải dùng tài chính của gã đổi, cũng đổi vài trăm triệu.
Rầm, thẻ bạc được lấp đầy trong va li của bọn họ.
Đổng Học Bân thấy cười, Được rồi, vậy tiếp tục đi, vẫn là tôi làm cái.
Vừa nghe lời này, Tống Ngọc Hổ và Ngụy tổng Lãnh tổng toàn bộ nhíu nhíu lông mày, có chút bị thiên ù của hắn làm sợ, thế nhưng suy nghĩ một chút, được rồi, vận khí của cậu nghịch thiên, tới trình độ không người có thể theo, nhưng cậu hai lần thiên ù cũng đủ rồi chứ? Không có khả năng tiếp tục lần thứ ba? Với kỹ thuật của Tống Ngọc Hổ bọn họ, ba người đánh Đổng Học Bân cũng dễ như chơi, nhưng tiền đề là phải cho bọn họ bắt bài, ngay cả bài đều bắt không được trực tiếp đẩy bài thiên ù, cái này còn chơi cái rắm? Cho dù là đổ thần ngồi ở chỗ này, đối mặt thiên ù đổ thần cũng phải giương mắt nhìn không có biện pháp!
Chỉ cần không phải thiên ù là được!
Vậy cậu sẽ không có cơ hội thắng!
Tống Ngọc Hổ bọn họ là nghĩ như vậy, những người khác cũng cho rằng như thế.
Chia bài đem bài trên bàn đẩy mạnh vào bàn mạt trượt, chuẩn bị xào bài.
Nhưng Tống Ngọc Hổ rõ ràng cẩn thận một ít, bỗng nhiên gọi chia bài lại, trầm ngâm một hồi, nói: Đừng xào bài, đổi bộ khác đi.
Chia bài ngẩn ra, Đổi bài?
Tống Ngọc Hổ nhìn hướng Đổng Học Bân, Có thể chứ?
Phía sau Trương Long Quyên nghe không nổi nữa, cười tủm tỉm nhìn gã nói: Ông chủ Tống, sòng bạc là của các người, nơi này cũng là của các người, bài là của các người, quy tắc cũng là các người định, có ý gì nói tôi nghe một chút? Vừa rồi muốn kiểm tra bài cũng kiểm tra rồi, sao bây giờ còn muốn đổi bài? Một vòng bài còn chưa có đánh xong, nhà cái của Tiểu Đổng cũng chưa hết, hiện tại bài cũng không thành vấn đề, muốn đổi bài có phải là có chút nói không thông? Cho dù cái này là địa bàn của các người, anh hiện tại cũng là một người chơi mạt trượt phải không? Anh muốn làm gì thì làm à? Cái gì đều là của anh gươi hả? Có đạo lý này? Ừm? Chúng tôi thắng tiền thì hoài nghi chúng tôi, các người vừa rồi còn thắng nhiều như vậy, sao các người cũng không nói cái gì hả?
Tống Ngọc Hổ nhìn cô ấy, Đổi bài mà thôi, cái này có cái gì nói không thông?
Trương Long Quyên cười cười, nói: Nhưng trước đó quy củ của các người, không phải đánh xong một vòng mới đổi sao? À, đến chúng tôi thì sửa lại hả?
Tống Ngọc Hổ nói: Không muốn đổi bài như thế, có phải là có vấn đề không hả?
Trương Long Quyên nhìn gã nói: Nên có chút khí độ của người phụ trách đi, nói không thể nói lung tung như vậy, tất cả mọi người đang nhìn, những bài này đều là của sòng bạc các người, là các người tự mình chuẩn bị, ồ, anh nói có vấn đề? Vậy cũng là sòng bạc các người có vấn đề? Chúng tôi còn có thể động vào bài của các người? Cái này không phải nói giỡn hay sao?
Mọi người vừa nghe cũng đều gật đầu, là đạo lý này.
Được rồi tiểu Tống! Chu lão cũng nghe không nổi nữa, nhìn về phía Đổng Học Bân nói: Tiểu tử, nếu như cậu đáp ứng đổi bài, thì đổi, không đổi cũng không có việc gì, các người tiếp tục.
Tất cả mọi người nhìn về phía Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân quay đầu lại cười cười với Trương đại tỷ, Chị Trương, bọn họ đây là thua không phục, đổ thừa lên trên bài, ha ha, chúng ta không không chấp nhất với bọn họ. Quay đầu, Đổng Học Bân quay lại chia bài nói: Ông chủ Tống muốn đổi bài? Được, vậy chúng ta đổi!
Chia bài gật đầu, đem bài thu lại.
Tống Ngọc Hổ nhắc nhở nói: Đổi bài mạt trượt.
Đổng Học Bân không sao cả cười, Được, cần thì đổi luôn cả hàng của hãng khác, được rồi, con súc sắc có cần đổi không?
Cũg đổi. Tống Ngọc Hổ chuẩn bị bài trừ tất cả nhân tố không xác định.
Đổng Học Bân cười nói: Được, ông chủ Tống nói như thế nào thì làm như thế ấy, con súc sắc cũng đổi.
Bài mới mang lên, là cái loại mặt trái không còn màu xanh lá, mà là biến thành màu xanh dương, con súc sắc cũng như vậy, nhỏ hơn một chút so với trước đó.
Tống Ngọc Hổ yên tâm.
Chia bài đem bài mạt trượt mở ra cho bọn họ kiểm tra một lần.
Đổng Học Bân hỏi: Ông chủ Tống, còn có yêu cầu gì không?
. . . Không có, bắt đầu đi. Tống Ngọc Hổ nói.
Rất nhiều người đều nhìn về phía Tống Ngọc Hổ, cũng hiểu được gã có chút không phóng khoáng, bài của sòng bạc mình mà anh còn lo lắng? Con súc sắc cũng đổi?
Tống Ngọc Hổ cũng không để ý, chỉ cần có thể bài trừ ngoài ý muốn là tốt rồi, cho dù là làm điều thừa gã cũng phải làm như thế, bởi vì thua chính là tiền của gã, huống hồ Đổng Học Bân hai lần thiên ù thật sự có chút quỷ dị, Tống Ngọc Hổ và rất nhiều nhân viên công tác cũng hoài nghi.
Bài thay đổi.
Con súc sắc thay đổi.
Hiện tại không thành vấn đề.
Bắt đầu xào bài, sau đó ném con súc sắc phân bài.
Lần này bài của Tống Ngọc Hổ vẫn không tồi, tuy rằng không tốt như hai ván trước, cũng không khác biệt lắm, đối với loại kỹ thuật như Đổng Học Bân vậy là đủ rồi, chỉ cần cho gã bóc bài vài lần, muốn ù không khó, trong lúc nhất thời Tống Ngọc Hổ trong lòng kiên định, lần này khẳng định chạy không được!
Lãnh tổng bài bình thường.
Bài của Ngụy tổng cũng rất được.
Ba người đều nhìn về phía Đổng Học Bân, chờ hắn đánh bài.
Đổng Học Bân vẫn không xem bài, mà là nhìn ba người bọn họ nói: Các người xác định lúc này không có vấn đề? Không còn yêu cầu khác?
Tống Ngọc Hổ nghiêm mặt lạnh nói: Không có!
Ngụy tổng thôi nói: Cậu mau đánh bài thì càng không có vấn đề.
Tất cả đều thay đổi một lần, còn có thể có vấn đề gì?
Được, vậy lúc này đừng tìm nguyên nhân khác nha. Đổng Học Bân nở nụ cười, mới chậm rãi đem bài dựng lên, thậm chí dường như nhìn cũng không nhìn, lại có thể trực tiếp đẩy bài, . . . Thiên ù.
Ba đông phong!
Ba nam phong!
Ba tây phong!
Ba bắc phong!
Một đôi bạch bản!
Mãn phiên đại tứ hỉ!
Lại có thể là thiên ù đại tứ hỉ! !
Lần này, ánh mắt của mọi người nhìn về phía của Đổng Học Bân đều thay đổi, dường như thấy quỷ! ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh