Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh sát?

Mua bán dâm?

Trong phòng Đổng Học Bân và La Hải Đình đều kinh ngạc

Đùng đùng đùng! Đùng đùng đùng! Chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa ngày một lớn!

Sắc mặt La Hải Đình đại biến, trong mắt chợt luống cuống, cô nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, cầm áo khoác mặc vào, nhưng không nghĩ được gì, lại cảm thấy không ổn, nôn nóng nhìn Đổng Học Bân nói: “Cục trưởng, giờ, giờ phải làm sao?” Mặc dù là do công việc nên mới phải đến khách sạn nhưng tất nhiên cô nam quả nữ trong một phong, La Hải Đình còn có gia đình rồi, nhỡ may bị người khác nhìn thấy ở cùng phòng với Đổng Học Bân, không khỏi không có đồn đại, vậy thì tiếng tăm của cô ta sẽ bị hủy, mặt khác La Hải Đình cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.

Tại sao từ tầng 1 đến tầng 5 không kiểm tra? Cảnh sát lại lên thẳng tầng 6 chứ?

Đổng Học Bân sắc mặt hơi trầm xuống, cũng nhìn ra ngoài.

Mua bán dâm? Sao lại trùng hợp thế được? Hai người vừa bước chân vào phòng một chút thì cảnh sát đã đến rồi là sao?

Đổng Học Bân trong cục cảnh sát làm việc một năm, đương nhiên hiểu quy trình làm án, những club và bar là những chỗ mà cảnh sát hay lui tới, kiểm tra phục vụ mua bán dâm là chuyện bình thường, tuần nào họ cũng đột xuất kiểm tra những chỗ này, nhưng ở đây thì không giống, thứ nhất đây không phải thời điểm ra quân, thứ hai khách sạn này lại không có gì đặc biệt, cũng giống như các khách sạn khác thôi, không có dịch vụ ngoài, nếu không Đổng Học Bân cũng không đến đây thuê phòng, cảnh sát thì ít quản lí những chỗ này kể cả có người báo, mang nhiều người đến để bắt người như thế này, đích thị có mục đích khác.

Mục tiêu là ai?

Đổng Học Bân cảm thấy là chính mình!

Nơi này cách Cục Chiêu thương không xa, cũng vừa mới tan tầm không lâu, khẳng định là có người nhìn thấy mình và La Hải Đình đi vào khách sạn, cho nên mới nói cho Lữ Đại Phát, Lữ Đại Phát và lãnh đạo trên huyện kia mới nghĩ kế hạ uy tín của mình xuống, đây không ngờ lại là cơ hội tốt chỉ cần bắt tại giường, ngày đầu tiên Đổng Học Bân nhận chức đã cùng thông đồng với chủ nhiệm La làm cái trò đồi bại, một chút có thể làm cho hắn thân bại danh liệt, đồng thời cũng đánh Tạ Tuệ Lan một cứ, nhất cử lưỡng tiện.

Thậm chí Đổng Học Bân còn nghĩ đến, vạn nhất bọn họ sau khi kiểm tra phòng không có tra được mình cùng La Hải Đình ở trên giường, bọn họ cũng sẽ không cứ như vậy quên đi, dù sao cảnh sát cùng rất nhiều người đều nhìn thấy mình hai người là ở một phòng, đây là trên quần dính bùn vàng không phải phân thì cũng là phân, bọn họ chỉ cần đem tin tức này lộ ra đi, Đổng Học Bân cùng La Hải Đình cũng không hay ho gì, Tạ Tuệ Lan trên mặt cũng khó coi!

Kế hay lắm!

Đổng Học Bân giận tím mặt, hắn vừa cân nhắc đối phương khi nào thì sẽ công lại, không nghĩ tới thủ đoạn trước đã đến!

Hơn nữa là thủ đoạn ti tiện! Cái này không thể không làm cho hắn giận dữ!

Hắn và La Hải Đình là trong sạch, đây là hướng đầu bọn họ đổ chậu phân!

Uy tín của Đổng Học Bân trong huyện không phải nhỏ, nhưng cũng không phải ai cũng thuận mắt hắn, ví dụ như lần này quản lý các khách sạn là thuộc phạm vi địa phương, mà sở trường nơi này cũng là uỷ viên đảng uỷ huyện cục Vạn Đào, trước kia hắn cùng Hồ Nhất Quốc Triệu Kính Tùng hai người đi phi thường gần, cùng án Kim Đế sơn trang cũng có liên hệ nhỏ, Đổng Học Bân theo chân mấy người bọn họ vẫn đều có mâu thuẫn, cho nên dám phái người chọc đến mình, Đổng Học Bân cũng không hoài nghi.

Con mẹ nó!

Các ngươi nghĩ ta sẽ ngồi đây chờ chết sao?

Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc! Tiếng đập cửa tiếp tục, âm thanh từ hành lang truyền vào, lúc này cảnh sát đã xét được ba phòng rồi, nge thì thấy một phòng có hai người, một phòng có một khách, phòng còn lại là gia đình ba người, đều không có vấn đề gì.

“603 không mở cửa”.

“Nhân viên phục vụ! Cầm chìa khóa lên đây!”

Đúng là tiếng cảnh sát rồi

Nhân viên phục vụ nói: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi ở đây không có gì phạm pháp cả, các anh làm thế này…”

“Đừng nói nhiều! Tôi bảo anh mở cửa thì anh mở đi!”

Phòng Đổng Học Bân đúng là 603.

Nghe vậy, La Hải Đình trên mặt hoảng hốt, “Cục trưởng! thế này...”

Đổng Học Bân lại rất bình tĩnh, “Xem ra có người ngồi không yên rồi, đây là cấp cho tôi ra oai phủ đầu”.

La Hải Đình giờ mới khẳng định được dự đoán lúc trước, cũng hiểu rằng để cảnh sát vào nhìn thấy hai người một phòng thế này thì nói gì cũng bằng không, “Vậy phải làm sao bây giờ?” Cô ta có chút hối hận, trong đầu nếu nghĩ kĩ hơn, sớm biết thế này thì vào xe ngồi xem tài liệu cho xong, tối một chút thì tối chứ có sao.

Đổng Học Bân hít một hơi, không chút hoang mang nói: “La đại tỷ, chị lánh đi một chút, chị cứ vào trong phòng vệ sinh một chút vậy”.

La Hải Đình nói: “Cái này, chỗ này không trốn được đâu?”

“Đi đi, không việc gì đâu” Đổng Học Bân mặc áo vào và cầm túi lên.

La Hải Đình nghĩ rằng chốn trong phòng vệ sinh không thể tránh được họ, nhưng Đổng Học Bân đã nói thế thì cô cũng không thể không nghe, mặt tỏ rõ sự cảm phiền, đi nhanh vào WC rồi đóng cửa lại.

Leng keng, tiếng chìa khóa bên ngoài vang lên.

Ba cảnh sát đang vào vị trí, chỉ cần mở cửa một cái là xông vào bắt người!

Chỗ này là tầng sáu dù có cửa sổ cũng không thể nhày, tương đương với việc Đổng Học Bân bị khóa bên trong, khiến hắn không có cách nào giải quyết được chuyện này, đúng là quá sức ác hiểm, đúng là đã khiến Đổng Học Bân lâm vào tình trạng khó khăn, để hắn hoàn toàn mất mặt ở cục, nhưng bọn họ không biết, việc này với người bình thường thì đúng là chỉ có kết cục thảm bại nhưng đối với Đổng Học Bân thì cũng chỉ là chuyện bình thường!

Đổng Học Bân nhìn cửa bằng ánh mặt lạnh lùng, trong lòng thầm nói các người đã tìm nhầm người rồi.

STOP!

Tất cả đều ngừng cử động!

Tất cả các tia nắng trong phòng cũng dừng chiếu, gió bỗng dừng lại trước bực cửa sổ, mấy con chim bên ngoài đang bay cũng dừng lại, tiếng âm thanh bên ngoài cũng chợt tĩnh lại, La Hải Đình trong phòng vệ sinh vẻ mặt vẫn còn nôn nao bất an, không chút nhúc nhích, hai mắt vẫn nhìn từ trong phòng ra ngoài của, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế.

Đổng Học Bân bẻ cổ áo, nghênh ngang đi ra, mở cửa.

Đi ra ngoài hành lang, nhân viên phục vụ đang sắp tra chìa vào ổ khóa, ba người mặc cảnh phục mồm vẫn cười lạnh, một người nhìn chăm chăm vào cửa phòng 603, còn hai người kia đang chuẩn bị xông vào, khuôn mặt biểu tình bất nhất, một người khẩn trương toát mồ hôi, một người mắt híp lại.

“Còn muốn bắt tôi?” Nhìn bọn họ một cái, Đổng Học Bân đi ra ngoài tiện thể đóng cửa.

Dám ngấm ngầm hại ta, Đổng Học Bân từ trước tới giờ chưa từng bỏ qua!

Hắn quay người nhìn sang anh cảnh sát đứng ngoài cùng bên trái, thò tay, mở túi trên bộ cảnh phục ra, quần áo đều biến thành rất cứng, đều bị ngưng đọng lại, tốn mất năm sáu giây thì Đổng Học Bân mới lấy ra được từ ví tiền trong túi, cầm trong tay, rồi lại mở ra cười lạnh, trong túi tiền có thẻ cảnh sát, không lâu sau túi tiền của cả ba cảnh sát Đổng Học Bân đều cầm trên tay.

Đổng Học Bân khoát tay, thoải mái đi xuống lầu.

Tầng năm...

Tầng ba...

Tầng một...

Đi ra ngoài cửa khách sạn Đổng Học Bân nhìn dòng xe cộ và người đi lại trên đường đều cứng ngắc, có cảm giác tác dụng của năng lực đặc biệt đã phát huy hiệu quả, sau đó cúi đầu tìm nhìn bên đường, đi lên hai bước rồi Đổng Học Bân ném mấy ví tiền đó xuống rãnh bên đường, bởi vì lúc dừng thời gian thì không có trọng lực, ví tiền lơ lửng trên khe rãnh không rơi xuống.

Ừm, đã xong.

Nhìn trước nhìn sau một cái, Đổng Học Bân không thể để mọi người phát hiện chỗ này bỗng nhiên nhiều lên một người.

Cuối cùng, Đổng Học Bân đi vào một chỗ tối bên hông cửa hàng bán hoa, miệng đọc nhẹ!

Thời gian bỗng khôi phục!

...

Tích tích tích, tiếng còi ô tô ầm ầm vang lên!

“Chiếc Honda phía trước! Anh có biết lái xe không đấy? Sao lại cản đường ra như thế?”

“Đừng đứng đó chứ! Đi nhanh đi!”

Trên đường hồi phục sự náo nhiệt, bên cạnh vài mét mấy chiếc ví cũng rơi xuống rãnh, trên đường mọi người vẫn đi lại bình thường, Đổng Học Bân chậm chậm hút điếu thuốc, từ trong bên cạnh tiệm hoa bóng người mờ mờ hiện lên, ngẩng đầu lên nhìn tầng sáu khách sạn, trong cửa sổ hiện lên bóng mấy người, hiển nhiên ba cảnh sát kia đã xông vào trong phòng

Tìm đi.

Đừng quên xem dưới gậm giường.

Đổng Học Bân xoay vươn vai, bỗng nhiên phát hiện bên ngoài khách sạn có đỗ một chiếc Honda, đỗ rất không đúng chỗ, cũng làm tắc luôn mấy xe sau nhưng mà người trong xe không hề vội vã, mà người đấy hướng mắt lên tầng sáu.

Là Lữ Đại Phát!

Đổng Học Bân liếc mắt một cái liền nhận ra lái xe, nhưng đây lại không đúng.

Không phải Lữ Đại Phát! Nhìn hắn ta rất giống Lữ Đại Phát, tuổi tác cũng không chênh lệch mấy

Đổng Học Bân hiểu rồi, người này là em trai của Lữ Đại Phát, khẳng định là hắn đã nhìn thấy Đổng Học Bân và La Hải Đình đi vào trong khách sạn, do đó mới báo tin cho Lữ Đại Phát, thế nên mới có cảnh sát đến kiểm tra!

Con mẹ nó! Tiểu miêu tiểu cẩu cũng dám đè lên trên đầu tao sao?

Đổng Học Bân tức lên, bước nhanh qua đường.

Lữ Đại Tài không chú ý bên đường, cửa xe mở ra, hắn cười lạnh nhìn lên tầng sáu của khách sạn. hắn chưa từng gặp Đổng Học Bân nhưng đã nhìn thấy hắn từ xa hai lần, cũng nhìn thấy ảnh của Đổng Học Bân, La Hải Đình thì hắn biết rồi, cũng chào hỏi vài lần, do đó hôm nay lúc tan sở khi nhìn thấy Đổng Học Bân và La Hải Đình cùng vào khách sạn, trong lòng hắn mới chợt có động, hắn cũng biết mâu thuẫn giữa anh trai mình và Đổng Học Bân, sau khi Lữ Đại Phát nghe em trai mình báo về thì trong lòng hết sức vui mừng, sau đó bảo hắn đứng đó trông, do vậy Lữ Đại Tài mới đứng trông trước cổng khách sạn, Đổng Học Bân và La Hải Đình từ đầu đến giờ chưa ra khỏi khách sạn, Lữ Đại Tài biết lần này Đổng Học Bân gặp phải chuyện đen đủi rồi, mặt cũng hiện lên nụ cười vui sướng.

Đột nhiên, binh một tiếng!

Lữ Đại Tài nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy người đang đứng đấy, nhưng người này khiến hắn bất ngờ suýt nữa thì ngã trật khớp!

“Bị bệnh sao?” Tức giận đùng đùng, hắn ngẩng đầu lên, Lữ Đại Tài hồi bay phách tán, không tin vào mắt mình nhìn chằm chằm vào người kia.

Trời! Sao lại là Đổng Học Bân!

Hắn ra đây lúc nào vậy??

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK