Đêm xuống.
Dưới phế tích.
Hô hấp đã khó rồi, Đổng Học Bân dùng một giây Reverse, lùi thời gian của bình khí oxi xuống trạng thái ở giai đoạn ngày hôm qua, lập tức mở chốt, khí oxi tức thời trào ra xì xì, Đổng Học Bân cũng không thể cố hơn được nữa, nhanh chóng chụp lên rồi hít một hơi, từ từ, sự đau đớn ở cổ họng và phổi cuối cùng cũng được giảm bớt, khí oxi sau khi đi vào cơ thể, làm thần kinh Đổng Học Bân dễ chịu, khiến hắn thở phào một tiếng, suýt chút nữa thì, chậm thêm một chút nữa thì bản thân đã phải chết rồi.
Dưỡng khí chậm rãi tràn ra khắp nửa không gian phong bế này.
Không lâu sau, Đổng Học Bân lúc này mới điều chính van bình oxi nhỏ đi một chút, nằm trên nền đất lạnh, trong lòng còn sợ hãi nhìn không khí tối om om
Đứng là ngàn cân treo sợi tóc!
Thế nhưng cuối cùng cũng sống tiếp được rồi!
Sống sót sau tai nạn Đổng Học Bân nhắm hai mắt lại, từ từ đi vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau.
Đổng Học Bân bị nghẹt mà tỉnh, vừa mở mắt một cái hắn hít thở như điên vậy, một tay chộp lấy đỉnh bình oxi, phát hiện bình oxi đã dùng hết sạch rồi, vì thế cuống cuồng dùng Reverse làm cho bình khí tiếp tục khôi phục lượng khí dự trữ để cung cấp cho chính mình, theo sau đó là cảm giác bụng đói reo ùng ục, cổ họng cũng ho tung cả bụi, vừa khát vừa đói, lại Reverse một giây, cảm giác đói khát trong bụng biến mất không còn gì, lượng nước bổ sung trong cơ thể cũng hồi phục lại trạng thái trước đó.
Rốt cuộc thoải mái rồi.
Đổng Học Bân chà hết mồ hôi, tiếp tục nằm bình yên vô sự.
Nếu đổi là người khác, không có thức ăn không có lương thực không có oxi lại thêm trên người bị thương nặng, trong hoàn cảnh tuyệt vọng đấy rõ rằng muốn sinh tồn thêm một phút nữa cũng khó, nhưng Đổng Học Bân lại cứ sống được một cách thần kì, hắn tự mình cũng cảm thấy có chút buồn cười, nếu là đống phế tích vĩnh viễn cũng không có người đến dọn sạch, bản thân có phải sinh tồn dưới đống phế tích này cả đời không? Nếu đúng là có lúc như thế, Đổng Học Bân thấy bản thân có khi chết đi cho xong.
Người đâu mau tới đây!
Đổng Học Bân vừa mở to mắt, vừa hô lớn mấy tiếng!
“Alo, có ai không?”
“Ai ở đó thế? Nghe thấy không?”
Tiếng vọng lại toàn bộ phản trở về!
Đổng Học Bân thở dài, thò ngón tay ra nắm bức tường đang đè ở bên cạnh, vừa dùng lực một cái nhưng không nhúc nhích, hắn không từ bỏ, lại tăng thêm lực một lần nữa, hét lớn dùng lực nhất lên, chỉ nghe thấy tiếng vang bên cạnh người ầm ầm, ước chừng mấy cân cát bụi từ trên rơi xuống, đổ xuống Đổng Học Bân đầy cả mặt là đất, bị ngộp thở hắn ho lớn một tiếng, phì phì hai tiếng phun ra hai miệng đất, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Phế tích cao ba tầng.
Nếu có rung động dẫn phát tới toàn thể, làm động đậy một chút đá vụn chắc chắn sẽ phá hỏng lực cân bằng giữa đá vụn với nay, dẫn đến sự đổ sụp, vạn nhất mở được viên đá chống đỡ, tưởng tưởng cũng biết, không gian này khẳng định sẽ đổ sụp trong chớp mắt, Đổng Học Bân cũng thành đống thịt nát.
Muốn tự mình thoát ra ngoài thì hoàn toàn không thể.
Bây giờ điều Đổng Học Bân có thể làm chỉ có đợi, đợi cứu viện, hoặc là đợi cái chết.
Thực phẩm không lo, dưỡng khí không lo, cái còn lại của Đổng Học Bân trừ thời gian ra chính là thời gian.
Hắn phủi đi bụi đất trên tóc, ngóng đợi mau mau có người đến cứu viện, cho dù chậm một chút cũng tốt, muộn một chút cũng không sao, nhưng ngàn vạn không được bỏ hắn lại là được rồi.
Có lẽ là ông trời nghe thấy lời kêu của Đổng Học Bân, bỗng nhiên, một âm thanh nho nhỏ trầm đục từ ngoài ép vào trong, ngay sau đó lại là một tiếng nữa.
Đùng! Đoàng! Binh!
Giống như có người đang dời đống đổ nát trên phế tích.
Đổng Học Bân ánh mắt chấn động: “Alo! Phía dưới có người! Alo!”, kêu xong, lại nắm khối đá trong tay dùng lực gõ gõ xuống đất, bang bang bang!
Có lễ là quá sâu, người bên trên tựa như không nghe thấy gì
Đổng Học Bân lại tiếp tục mười mấy phút sau mới từ bỏ, tự biết bản thân có làm gì cũng vô dụng, hoàn cảnh bên ngoài không hề giống với môi trường tụ âm bên trong như của Đổng Học Bân, không nghe thấy bất cứ cái gì.
Âm thanh bên trên vẫn tiếp tục vang lên.
Hẳn là có không ít người, hình như đang bới gì đó, lại giống như dời cái gì đó.
Đổng Học Bân biết, đây khẳng định là đến cứu trợ, trong lòng cũng nổi lên một tia hy vọng, khu này vẫn không từ bỏ hắn, có người đến cứu hắn rồi, Đổng Học Bân cảm động, hận không được giúp bọn họ rời mấy tảng đá, nhưng hắn bây giờ không dám động đậy, chỉ có căng mắt lên chờ thôi.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua rồi.
Có thể đến giờ trưa, giờ ăn cơm, âm thanh bên trên không còn nữa.
Đổng Học Bân nghe được ra, động tĩnh trên đỉnh đầu không phải máy móc gây ra, cũng tức là, bên trên có người đang dùng tay và công cự để rời đá móc đá, máy cứu trợ mà xe cẩu có lẽ từ ngoài chưa vào được, nhân lực chung quy thì có hạn, đống phế tích cao mười mét, nếu dựa vào đôi bàn tay để móc, mấy tháng cũng không móc tới vị trí sâu nhất hiện nay của Đổng Học Bân, Đổng Học Bân cười khổ, đã làm tốt việc chuẩn bị tinh thần chiến đấu lâu dài.
Cho dù như thế nào, hắn phải tiếp tục kiên trì.
Nhìn một mảng tối bốn phía xung quanh, Đổng Học Bân nhớ tới chiếc đài bị đè mà hôm qua hắn sờ thấy được, lập tức thò tay ra tìm, tốn mấy mấy phút mới tìm thấy được ở trong một góc, cầm trong tay nắn nắn, radio đã hỏng tới mức không thể hỏng hơn được nữa.
Không vấn đề.
Miệng đọc Reverse một giây!
Trên tay Đổng Học Bân động đậy một cái, chỉ cảm thấy các linh kiện bị hỏng của radio trong lay mình nhanh chóng tổ hợp lại, nhẹ nhàng mở bíp một tiếng, tiếng sàn sạt chợt vang lên! Chữa được rồi!
Đổng Học Bân cũng là nhàn hạ không có việc gì làm, hắn muốn nghe tình hình bên ngoài.
“Sàn sạt sạt...”
“Sàn sạt Sàn sạt...”
Có thể là ở bên dưới đống phế tích, không gian giao tiếp với bên ngoài quá nhỏ, tín hiệu cũng không vào trong được, mân mê cả nửa ngày Đổng Học Bân cũng không nghe được tiếng gì khác ngoài tiếng sàn sạt.
Đổng Học Bân bắt đầu tìm vị trí.
Cuối cùng tới một kẽ hở ở một tảng đá, radio bắt được một vài tín hiệu yếu ớt.
“Thành phố Phần Châu xảy ra… độ richte… động đất… số người thương vong… tăng thêm… trung ương… hôm qua… Tổng bí thư…Thủ tướng … chuyên cơ đáp đến thành phố Phần Châu…”
Tổng bí thư và Thủ tướng hôm qua đều đến sao??
Đổng Học Bân lại đổi sang kênh khác.
Cái này thì rõ ràng hơn cái lần trước, “Hôm nay, Nam Xuyên… Chủ nhiệm Đổng xả thân cứu người đã bị vùi hai mươi bốn tiếng đồng hồ rồi, theo tin cho biết, nơi phát hiện sự lạ thường đầu tiên do trận động đất gây ra chính là con phố do chủ nhiệm Đổng làm chính là phố Quang Minh, trên mặt báo anh ta… viết… sau khi xảy ra động đất đã đích thân cứu không dưới vài trăm người, cuối cùng… Bệnh viện Số 1, bởi vì di dời quần chúng… trên lầu… bị chôn vùi trong đống đổ nát… sống chết ra sao còn chưa rõ… sáng nay chúng tôi có được thông tin gần nhất, bởi vì chiếc xe cứu hộ tạm thời không có cách nào tiếng vào, có vài trăm người dân tự động tập hợn, ra tay cứu hộ, hết sức cảm động, chúng tôi hy vọng chủ nhiệm Đổng bình an vô sự…”
Mấy trăm người dân???
Người ở phía trên đang cứu mình… không chỉ có đội cứu hộ? Còn có người dân?!
Nghe tới đây, đôi mắt Đổng Học Bân cũng ướt, hít vào một hơi thật sâu, một luồng khí nóng tắc ở cổ họng, không nói lên lời nào!