Nhìn thời gian.
Buổi tối mười giờ hơn.
Người ở hiện trường đều tản đi không khác biệt lắm rồi, dân chúng đi, người bị thương đã khống chế, một ít dân tộc thiểu số trước đó gây chuyện cũng đều trốn trở về nhà. Sau khi được Dương phó sở trưởng phê chỉ thị, chuyện tình rất nhanh được giải quyết và xử lý, nên có cũng đều có kết quả.
Sau đó.
Dương phó sở trưởng nói: Phương tỷ, chị xem xử lý như thế được chứ?
Phương Văn Bình bình tĩnh nói: Chuyện tình của các người các người quyết định, không cần hỏi tôi.
Cứ như vậy? Dương phó sở trưởng nhìn thời gian, Ồ, đều đã trễ thế này? Phương tỷ, chuyện này tại tôi, chưa hộ giá cho Phương tỷ đúng chỗ, sớm biết các người đến đây tôi sẽ phái xe hộ tống, ha ha, may mà các người không có việc gì, nếu không tôi cũng khó mà sống tốt, hơn nữa đây là chổ của tôi, khiến cho tôi rất thấy ngại ngùng, như vậy, tôi mời chị cùng Tiểu Đổng ăn, an ủi cho các người.
Phương Văn Bình nói: Không cần
Cần chứ, tôi thật vất vả mới gặp chị một lần, cũng không thể thả chị đi như thế, vậy tôi cũng quá thất lễ phải không? Dương phó sở trưởng cười ha ha nói.
Phương Văn Bình hơi trầm ngâm, Vậy được rồi, bất quá tôi mời ông.
Dương phó sở trưởng nói: Ngài đây là mắng tôi, cái này làm sao mà được.
Quyết định như thế, từ xa đem ông gọi tới chạy trước chạy sau, mời một lần cũng là bình thường. Phương Văn Bình cũng là loại tính cách này, cô ấy nói cái gì phải là cái đó, nói: Không cần phải nói, nói nữa tôi sẽ không ăn, chỗ ông tìm đi, bên này chúng tôi cũng không quen.
Dương phó sở trưởng cười khổ, Vậy được, lên tôi xe?
Đổng Học Bân nói: Đi quảng trường trước đã Dương sở trưởng, xe tôi còn đang đậu ở kia.
Dương phó sở trưởng nói được, phân phó tài xế một tiếng, Đi quảng trường nhỏ.
Chờ Đổng Học Bân và Phương Văn Bình sau khi lên xe của mình. Dương phó sở trưởng xoay người đi trở về vài bước, gọi một người tới, nói nói mấy câu, ý tứ là cũng mời đồng chí thị cục ăn một bữa cơm, khiến cho người này đi an bài, không có chậm trễ đám người Thành phó cục trưởng, dù sao người ta là Dương phó sở trưởng điện thoại gọi tới, tuy rằng không tư cách cùng nhau ăn cơm với Phương Văn Bình bọn họ, nhưng cũng không thể bỏ qua. Cái này đều đã rất trễ, cho dù là tăng ca cũng phải cho phí tăng ca đúng không? Chờ bên này an bài xong Rồi dương phó sở trưởng mới lên xe.
Quảng trường nhỏ.
Xe dừng lại, Đổng Học Bân đã đi xuống đi lấy xe.
Bên này đã không còn một quầy hàng nào, cũng không biết là thời gian quá muộn vẫn là người dân tộc thiểu số bán hàng rong nghe được cái tin tức gì, dù sao cả con phố đều vắng vẻ. Hình thành sự đối lập rõ ràng với cảnh nhộn nhịp trước đó, chỉ có mấy người qua đường đi lại mà thôi. Nhìn vài lần, Đổng Học Bân liền lên Land Rover của mình, nháy đèn xe đánh tín hiệu với xe của Dương phó sở trưởng, Audi đi ở tại phía trước, tốc độ không nhanh, Đổng Học Bân nhấn ga theo sau. Phỏng chừng bọn họ là đi đến một khách sạn nào đó ăn cơm.
Hô, ngày hôm nay thật sự là đánh thống khoái.
Bất quá lúc này thả lỏng, Đổng Học Bân liền ngáp vài cái, có chút mệt nhọc. Tinh thần rất mệt mỏi, hắn hiện tại muốn ngủ một giấc cho đã.
. . .
Sau khi ăn xong.
Đã mười một giờ rưỡi.
Đổng Học Bân cùng Dương phó sở trưởng cũng không quen, nên không nói cái gì nhiều, đơn giản cũng là khách khí vài câu trò chuyện vài câu.
Không còn sớm. Vậy tôi đi về trước. Ăn uống xong Dương phó sở trưởng nói với Phương Văn Bình: Các người lúc nào đi? Ở chơi vài ngày đi, tôi tìm người. . .
Không cần. Phương Văn Bình nói: Sáng sớm ngày mai đã đi.
Dương phó sở trưởng nhiệt tình nói: Gấp như thế? Tôi còn định xin nghỉ vài ngày để dẫn các người đi dạo.
Phương Văn Bình nhìn ông ta nói: Công việc của ông cũng không ít. Không cần thiết, được rồi, ông cũng trở về sớm một chút đi, ngày hôm nay thật ra cho ông thêm phiền phức?
Dương phó sở trưởng cười nói: Coi chị khách khí kìa, trước đây chị cũng chiếu cố tôi không ít, chút ấy chuyện tính phiền phức cái gì chứ, đó cũng không phải là dĩ nhiên sao?
Phương Văn Bình ừm một cái, Tiền tôi trả, ông đừng quản.
Dương phó sở trưởng biết tính tình cô ấy, cũng sẽ không giành, Vậy. . . Được.
Đổng Học Bân hiện tại rất buồn ngủ, vì vậy nói: Khách sạn bên này còn phòng chứ?
Có, tôi vừa rồi gọi người đặt xong rồi, thẻ phòng đều ở quầy phía trước, hai gian phòng thương vụ, chủ yếu bên này không có khách sạn tốt, cho nên chỉ có thể ở tạm. Dương phó sở trưởng nghĩ rất chu toàn, Đổng Học Bân phỏng chừng ông ta trước đây khẳng định được người của Phương gia chiếu cố.
Không bao lâu.
Dương phó sở trưởng đi.
Phương Văn Bình và Đổng Học Bân cũng cầm thẻ phòng lên lầu.
Sáng sớm tám giờ xuất phát. Phương Văn Bình nói không nhiều lắm, nói xong thì mở cửa vào trong.
Được, vậy tôi bảy giờ. . . Đổng Học Bân nói vừa mới được phân nửa, cánh cửa bên kia đã đóng cái rầm, không khỏi thấy quê quê, vào phòng của mình.
Cái bà lão hỗn đản này.
Quên đi, không để ý tới cô ấy.
Gian phòng không lớn, bất quá thật ra có cả máy vi tính.
Đổng Học Bân duỗi lưng một cái thật dài, cởi quần áo tiến vào phòng vệ sinh tắm nước nóng một cái cho thoải mái, sau khi đi ra khoác áo tắm của khách sạn, đắc ý chui vào trong chăn, ấm thật, lật người một cái, hắn chuẩn bị giấc ngủ, ngày hôm nay thật sự là mệt mỏi.
Mười phút. . .
Nửa tiếng đồng hồ. . .
Đổng Học Bân mở chăn ngồi dậy, con bà nó, dĩ nhiên không ngủ được, có đôi khi người là như thế, lúc càng muốn ngủ càng không ngủ được, vừa rồi còn rất buồn ngủ, kết quả nằm nằm xuống lại tỉnh như sáo, Đổng Học Bân bất đắc dĩ thở dài, mình ở ủy ban kỷ luật công tác nửa năm quá nhàn nhã rồi, còn dưỡng thành tập quán mất ngủ, giống như trước đó ở cơ sở, Đổng Học Bân ngày nào không phải mệt đến chết về nhà ngã đầu ra liền ngủ, đương nhiên, hôm nay có thể còn có cái nhân tố khác, chủ yếu là gần tiền nhiệm bí thư huyện uỷ, người đứng đầu của một huyện, Đổng Học Bân thật đúng là lần đầu tiên làm, trước đây tối đa là làm người đứng đầu một phòng ban, cho nên cũng khó miễn có chút hưng phấn trên tinh thần.
Không ngủ được, chơi máy vi tính đi.
Hơn nửa đêm, Đổng Học Bân bọc áo tắm ngồi xuống trước máy tính, mở lên, tùy tiện lên mạng nhìn tin tức một chút, cũng làm lý giải đại khái đối với huyện Tiêu Lân mình muốn đi, cái công tác này hắn trước đó đã bắt đầu làm, bất quá thật ra cũng đều không có ý nghĩa lớn, thấy cũng chỉ là một số thứ biểu hiện ra bên ngoài, có một số việc, không tới chỗ không thâm nhập lý giải là không có khả năng rõ ràng.
Ngay tại lúc Đổng Học Bân bởi vì mất ngủ mà không có việc gì làm, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, tựa như đứng ở trước cửa.
Cốc cốc cốc.
Có người gõ cửa.
Đổng Học Bân nhìn thời gian, lúc này người của khách sạn khẳng định sẽ không tới quấy rối, loại sự tình này hắn cũng thấy nhiều rồi, vì vậy thản nhiên hô một tiếng, Không cần phục vụ!
Muốn phục vụ sao?
Rất nhiều lần Đổng Học Bân đi công tác ở khách sạn, hầu như sẽ gặp phải, còn có cả lừa đảo nữa, vì vậy Đổng Học Bân cũng không đợi đối phương hỏi, trực tiếp đáp.
Nhưng ngay sau đó, ngoài cửa vang lên một giọng nữ!
Phục vụ cái con mẹ cậu đấy, mở cửa!
Trời đất!
Là Phương Văn Bình!
Có thể ở đây mắng ra một câu tiêu chuẩn như vậy cũng chỉ có Phương Văn Bình.
Ặc, chờ một chút, lập tức tới lập tức tới. Đổng Học Bân rất xấu hổ, ho khan một tiếng nhanh đưa kéo quần áo chặt lại, hắn bên trong không có mặc gì, hiện tại mặc cũng không còn kịp rồi, chỉ có thể đem áo tắm buột chặt một chút, bất quá vừa đi tới cửa hắn mới hồi phục tinh thần lại, không đúng, lúc này là mấy giờ rồi, Phương Văn Bình không phải đi ngủ rồi sao? Còn nói sáng sớm tám giờ sẽ đi? Sao nửa đêm lại tìm tới anh em? Lẽ nào người bị thương bên bệnh viện xảy ra chuyện? Hay là đám dân tộc thiểu số chỗ đó xuất hiện vấn đề?
Đổng Học Bân miên man suy nghĩ mở cửa, sau đó cũng là sửng sốt, bởi vì Phương Văn Bình bên ngoài lại có thể cũng như hắn, chỉ mặc một thân áo tắm của khách sạn, Đổng Học Bân tương đối gầy, áo tắm sau khi buột vào, cảm giác quần áo sẽ bó lại một ít, có chút lớn, nhưng Phương Văn Bình mặc vào vô cùng vừa người, hình như là lấy vì vóc người của cô ấy mà làm ra vậy, nói rộng không rộng nói chật không chật, đai lưng cũng buột rất đẹp.
Đã xảy ra chuyện? Đổng Học Bân hỏi.
Phương Văn Bình trực tiếp vào phòng, Xảy ra chuyện gì?
Đổng Học Bân ặc nói: Không có xảy ra việc gì bà đến đây để làm gì?
Phương Văn Bình tiếng nói rất trầm: Tôi không ngủ được, đến đây đi bộ không được?
Được, đi. Đổng Học Bân bất đắc dĩ đóng cửa lại, lúc này mới nhìn thấy Phương Văn Bình cầm trên tay một chai rượu tây, Ồ, bà còn mang rượu?
Phương Văn Bình thoải mái ngồi trên sô pha, Trong nhà mang đến, uống với tôi.
Đổng Học Bân trong lòng nói bà cũng không hỏi tôi có ngủ hay không mà lại tới, thật đúng là không coi tôi là người ngoài, bất quá anh em vừa lúc mất ngủ, Được đấy.
Phương Văn Bình phân phó nói: Ly.
Tới. Đổng Học Bân đem tới hai cái ly thủy tinh.
Phương Văn Bình rót rượu, nâng ly uống một hớp lớn, mái tóc trong lúc cử động còn mang theo mùi thơm tắm rửa, rất tự nhiên cởi dép, hai chân thu lại, ngồi trên sô pha ... cái tư thế của mỹ nhân ngư ấy, áo tắm mở xẻ tà dưới, hai đùi nở nang có thứ tự bạo lộ ra, hai chân cũng lẳng lặng để ở trên sô pha, rất an tĩnh, rất tinh xảo.
Đổng Học Bân nuốt nước bọt, quay đầu lại lôi cái ghế phía sau của bàn máy vi tính ngồi đối diện cô ấy, nâng ly tự mình uống một ngụm, con mắt không nhịn được quét nhìn trên người cô ấy. Áo tắm mà, luôn có chổ hơi rộng một ít, Phương Văn Bình còn là cái tư thế nửa nằm nửa ngồi, chỗ cổ áo tắm cũng không nhịn được lộ ra một chút, tầm mắt của Đổng Học Bân trực tiếp lọt vào bên trong, phát hiện một mảnh da thịt, còn có một cái khe rất sâu.
Trần trụi?
Không có mặc đồ lót? ?
Phương Văn Bình lại nâng ly, Uống đi.
A, ai, uống. Đổng Học Bân cũng vội uống một ngụm.
Thằng nhãi này thật ra hiện tại đã có chút hôn mê, cái này là tình huống gì? Lão Phương quyến rũ phong tao như thế lúc nào? Cái này không phải phong cách của bà!
Bà thế nào tôi còn không biết?
Nữ hỗn đản không coi ai ra gì!
Nữ lưu manh miệng đầy thô tục!
Hai ta ai mà không rõ ràng, bà còn giả quyến rũ gợi cảm với tôi? ?
Đổng Học Bân thật sự không hiểu tình trạng, bất quá có một tiểu mỹ nhân như thế cùng uống rượu, hắn đương nhiên là không có khả năng đuổi người, ừm, tuy rằng “tiểu mỹ nhân” này tuổi có chút lớn, nhưng có mùi vị. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh