Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ quan.

Bốn giờ chiều hơn.

Đổng Học Bân lái chiếc Xiali rách mướp chậm rãi trở về, đem xe đậu ở dưới lầu, nhưng không có sốt ruột lên lầu, mà là tiện tay từ trong cặp lấy ra bút và giấy, nằm sấp ở đây viết qua loa một phần kiểm điểm, trên mặt chữ có vẻ vô cùng đau đớn, cái gì mà hối hận không ngớt, đồng thời cam đoan mình sau này nhất định cải chính, đoàn kết đồng sự, hài hòa ở chung, các loại vân vân, thật ra trong lòng căn bản không coi là gì, sau khi viết xong còn đọc một lần nữa, sau khi thoả mãn hắn mới cầm đồ xuống xe.

Trên lầu.

Đổng Học Bân đi phòng làm việc chủ nhiệm của phòng thứ tám Chu Vĩ Nghiệp trước, đem kiểm điểm giao cho lãnh đạo xem qua, sau đó cũng giải quyết vấn đề phí sửa xe và phí bồi thường chữa bệnh.

Cho bảy chục ngàn.

Coi như không đắt.

Làm xong những cái này, Đổng Học Bân mới trở về sở hai.

. . .

Trong khu làm việc.

Đổng Học Bân đi vào, bên trong nhất thời rối loạn.

A, Đổng sở trưởng! Trương Đông Lượng hô to gọi nhỏ.

Hàn Phỉ cũng cả kinh từ ghế trên đứng lên, Ngài đã trở về!

Đổng Học Bân vẫn gật đầu cùng mọi người như thưòng, cũng không nói chuyện, muốn đi phòng làm việc của mình, cũng sắp tan tầm, nghĩ còn có thể xem một bộ phim, nếu như nói buổi sáng lúc xem phim Đổng Học Bân là ôm tâm tính buồn chán và khô khan, cảm thấy thế nào đều không có ý nghĩa, nhưng hiện tại lăn qua lăn lại xong, hắn trong lòng cũng rất là phong phú, cũng muốn kiên định nhàn nhã một phen.

Nhưng lúc này, Hàn Phỉ bọn họ không cho Đổng Học Bân trở lại, mà là ngăn cản hắn liên tiếp hỏi đông hỏi tây. Hiển nhiên cũng là nghe nói.

Lãnh đạo nói ngài?

Vì sao chưa cho xử phạt?

Bồi thường bao nhiêu tiền vậy Đổng sở trưởng?

Cái này. . . Đối với ngài có ảnh hưởng hay không?

Đổng Học Bân không muốn đề, đơn giản lắc lắc tay, Không có việc gì.

Lúc này, nghe thấy âm thanh, Doãn Thành An cũng đi ra, Đổng sở trưởng, xử lý như thế nào? Đều giải quyết?

Lãnh đạo nói, Đổng Học Bân không thể không đáp, ừ một tiếng, nói: Giải quyết. Viết phần kiểm tra vừa đưa cho Chu chủ nhiệm. Bồi thường cũng xong, cho phòng tổng hợp bảy chục ngàn, cũng đủ sửa xe, sau đó lãnh đạo cũng không nói cái gì. Không có chuyện gì.

Doãn Thành An gật đầu.Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi.

Hạ Chu nói: Chúng tôi còn sợ ngài gặp chuyện không may, nghĩ lãnh đạo có thể phải cho xử phạt.

Không sao. Đổng Học Bân hời hợt nói: Cũng là một chút tranh cãi giữa đồng sự mà thôi, Doãn sở trưởng. Vậy tôi vào phòng trước?

Doãn Thành An cười nói: Ừm, cũng không có công tác gì, ngày hôm nay cậu cũng mệt rồi, nhanh chóng trở lại nghỉ ngơi đi, cái này cũng sắp tan tầm.

Đổng Học Bân nói: Được, có công tác ngài gọi tôi.

Ngài đừng đi. Hàn Phỉ không đáp ứng, che ở trước người hắn ấp úng một chút, chợt nhăn nhó nói: Đổng sở trưởng, ngày hôm nay cảm ơn ngài.

Đổng Học Bân hỏi: Cảm ơn cái gì?

Hàn Phỉ nói: Dù sao chuyện này nhờ có ngài ra mặt cho tôi!

Đổng Học Bân thản nhiên nói: Tôi là không quen nhìn Dương Chân mà thôi, không liên quan với cô.

Sao không liên quan, ngài mạnh miệng cũng vô dụng, dù sao tôi cũng nhớ kỹ, sau này có việc ngài cứ nói, tôi tuyệt đối dốc hết sức! Hàn Phỉ như một tiểu tử cố sức vỗ vỗ bộ ngực, làm Đổng Học Bân và Doãn Thành An nhìn cũng vui vẻ một chút, Được rồi, bồi thường bảy chục ngàn? Ngài đã đưa?

Đổng Học Bân ừm một cái, Đưa rồi.

Hàn Phỉ vội la lên: Như vậy sao được, sao có thể khiến cho ngài một người ra tiền, việc này cũng là do tôi dựng lên, lúc đầu cũng là chuyện của tôi, không được không được, tiền này tôi tối thiểu phải ra phân nửa. Hàn Phỉ suy nghĩ một chút, tựa như đang tính cô ấy còn bao nhiêu tiền, cuối cùng, Hàn Phỉ khuôn mặt đỏ lên, ho khan một tiếng nói: Gần đây tiêu tiền có chút nhiều, không còn nhiều như vậy, vậy, tôi trước buổi tối đưa cho ngài hai chục ngàn trước, còn lại sẽ từ từ trả lại ngài, phải chờ tôi lấy mấy tháng tiền lương.

Người khác đều không nói chuyện.

Đổng Học Bân nhìn cô ấy, Thôi đi.

Vậy không được, tôi ra phân nửa! Hàn Phỉ mặc kệ.

Đổng Học Bân nói: Đụng hắn là tôi, đánh hắn cũng là tôi, căn bản không có vấn đề gì với cô, tôi lấy tiền của cô để làm gì, nhanh chóng công tác đi.

Hàn Phỉ trừng mắt nói: Ngài không lấy cũng là khinh thường tôi!

Đổng Học Bân bất đắc dĩ cười nói: Vấn đề là tôi không cần tiền của cô, bảy chục ngàn mà thôi, cái này tôi còn trả không nổi sao? Chút chuyện nhỏ, được rồi.

Hàn Phỉ chu miệng nói: Tiền lương của một mình ngài cũng không cao hơn tôi bao nhiêu, ngài lại trẻ tuổi như thế, công tác nhiều lắm là vài năm, bảy chục ngàn mà là số lượng nhỏ hả? Định nghĩa của người khác và trên xã hội cho rằng nhân viên công vụ và cán bộ bọn họ, bình thường đều là rất giàu có, nhưng chỉ có bọn họ biết, tiền lương của bọn họ tuy rằng cao hơn một ít so với tiền lương bình quân, nhưng cũng cao không được nhiều, lại muốn xã giao, tiêu dùng cũng nhiều, bọn họ cũng không có quỹ riêng như các quan lớn, thậm chí tiền lương so ra đều kém công nhân trung tầng của công ty tư nhân. Hàn Phỉ dù sao cũng là người trong ngành, theo cô ấy lý giải, Tôn Triệu Bang và Trương Đông Lượng cũng không khác cô ấy quá nhiều, cho dù cộng hết tiền mỗi tháng, cũng không vượt quá ba ngà đồng.

Giá hàng đắt như thế.

Giá nhà cao như thế.

Còn phí dụng, thậm chí nuôi đứa nhỏ, chổ nào không cần tiền hả?

Hiện tại tiền không giống với trước đây, không tính trước, ra đi một chuyến có thể sẽ không còn.

Tất cả mọi người biết Đổng Học Bân vừa có một đứa con, nhỏ còn nhỏ, chổ dùng tiền càng nhiều hơn, nhìn hắn từ khi bắt đầu đi làm thì lái chiếc Xiali tồi tàn, cho nên trong ấn tượng của mọi người, Đổng Học Bân mới công tác vài năm khẳng định không giàu có, nếu không bạn gặp qua người lãnh đạo cấp chính xử nào của ủy ban kỷ luật trung ương mỗi ngày lái một chiếc Xiali tùy thời đều có thể hỏng đi làm tan tầm? Một người đều tìm không ra tới, kém nhất cũng là một chiếc xe hơn trăm ngàn? Nhiều hơn đều là xe trung cấp hai trăm ngàn, cái này mới là chủ lưu, thậm chí nhìn Dương Chân đi, xe đều là bốn trăm ngàn hơn.

Hạ Chu chớp mắt mấy cái, Bằng không chia ra đi, tôi cũng ra một chút, cái này dù sao cũng là chuyện của sở hai chúng ta, xung đột ngay lúc đó cũng là chúng ta gây ra.

Tôn Triệu Bang đồng ý nói: Đúng vậy, tất cả mọi người chia ra.

Bảy chục ngà, mấy người chia ra vẫn không có bao nhiêu, đều có thể.

Nhưng Đổng Học Bân sao có thể để cho bọn họ ra tiền, thằng nhãi này là người trọng mặt mũi nhất, Được rồi, cái gì cùng cái gì chứ, ý tốt của mọi người tôi lĩnh, bất quá việc này không quan hệ với các người, đều đừng vô giúp vui, tiền tôi đã đưa, chuyện này cũng cứ như vậy, lấy tiền của các người để làm gì. Chỉ là bảy chục ngàn mà thôi, Đổng Học Bân tùy tiện mua một cái đồng hồ cũng hơn cái này, không cần thiết.

Hàn Phỉ không đáp ứng nói: Thế nhưng. . .

Không thế nhưng nữa, cứ như vậy đi. Đổng Học Bân không khỏi phân trần nói.

Thấy Đổng sở trưởng cương quyết như thế, Hàn Phỉ cũng không nói nữa, cô ấy cũng biết tiền của mình không có dư, trừ phi xin ba mẹ, nhưng cô ấy thật sự không mở miệng được, Vậy. . . Vậy tôi buổi tối mời ăn! Cái này ngài cũng không thể đẩy, ngài tiền nhiệm tới nay chúng tôi đều mời ngài ăn bao nhiêu lần, lần nào ngài cũng không đi, cứ bận bận bận, cứ có việc, lần này có thể không được, tôi phải mời, ngài không đi cũng là không cho tôi mặt mũi! Đổng sở trưởng lần này giúp bọn họ, Hàn Phỉ tự nhiên muốn biểu thị.

Tôn Triệu Bang cũng cười nói: Đúng vậy Đổng sở trưởng, ngài tiền nhiệm cũng không ít ngày, nhưng chúng ta còn chưa có cùng nhau ăn cơm, tiểu Phỉ đều nói như vậy, ngài. . .

Đổng Học Bân vừa nghĩ cũng phải, lúc mình tới quá điệu thấp, cũng quá không đoàn kết quần chúng, quả thật là không chú ý quan hệ của phương diện này, hiện tại điệu thấp cũng điệu thấp không được, hắn cũng không phải quan tâm như vậy, thẳng thắn nhìn về phía Hàn Phỉ nói: Vậy được, bất quá sao có thể cho cô mời khách, bữa tiệc tiền nhiệm lần đầu tiên của tôi, khẳng định phải là tôi mời.

Hàn Phỉ kêu lên: Tôi mời tôi mời!

Đổng Học Bân cười nói: Vậy tôi cũng không đi nha?

Ai da, ngài sao như vậy. Hàn Phỉ nói: Vậy được rồi, lần này ngài mời, lần sau tôi mời, không ai được giành với tôi!

Đổng Học Bân nhìn Doãn Thành An, Doãn sở trưởng, buổi tối có vinh hạnh mời ngài không?

Doãn Thành An cười nói: Cái gì mà vinh hạnh không vinh hạnh của, có tiệc, tôi khẳng định phải đi, vừa lúc buổi tối vợ tôi có việc trở về muộn, tôi còn sầu cơm tối làm sao bây giờ đây.

Đổng Học Bân nói: Vậy chúng ta đi chỗ nào ăn? Xung quanh có tiệm ăn tốt tôi cũng không biết.

Hắn mới ra bảy chục ngàn, Doãn Thành An phỏng chừng cũng là đau lòng thay hắn, vì vậy nói: Ài, xài tiền làm gì, Học Bân, nghe nói vợ cậu cũng không ở kinh thành? Bằng không đi nhà cậu ăn? Chúng ta tự mình đi mua đồ ăn, tự mình làm ăn thì mới thoải mái, đúng không?

Hàn Phỉ vỗ tay một cái, Đúng vậy, tôi xuống bếp cho các người!

Hạ Chu cười ha ha nói: Tôi cũng có thể làm trứng gà cà chua, tôi chỉ biết làm mỗi món này.

Đổng Học Bân do dự một chút, Đi nhà tôi à. . .

Doãn Thành An nhìn hắn, Không tiện? Vậy. . .

Cũng không phải. Đổng Học Bân trầm ngâm chốc lát, nói: Vậy được, cũng là nhà tôi có chút hơi xa, bên Tây Tam Hoàn, có thể phải lái xe nửa tiếng đồng hồ.

Doãn Thành An nói: Vậy không có việc gì.

Được. Đổng Học Bân nói: Vậy tôi đi về sớm, mua đồ ăn trước.

Trương Đông Lượng xung phong nhận việc nói: Đừng, tôi đi tôi đi, tôi mua xong đồ ăn ở cửa chờ mọi người, gần đây có một siêu thị, rất tiện. Loại sự tình này khẳng định không thể khiến cho lãnh đạo tự mình đi, hắn là cấp bậc thấp nhất tại sở hai, tự nhiên phải làm.

Thương lượng được rồi, cơm tối cũng xác định rồi.

Đổng Học Bân và Doãn Thành An trở về phòng làm việc.

Bên ngoài, Hàn Phỉ và Tôn Triệu Bang bọn họ lại thấp giọng thảo luận.

Các người nói Đổng sở trưởng thật có bối cảnh lớn như vậy sao? Hàn Phỉ nói.

Khẳng định, nếu không cấp trên sao ngay cả một xử phạt hành chính cũng không cho? Hạ Chu nói.

Thế nhưng. . . Nhìn không giống, hơn nữa sao tôi không nghe nói qua hắn? Con quan lớn ở kinh thành này, tôi trên cơ bản đều nhận thức. Hàn Phỉ thân phận cũng không tầm thường.

Hạ Chu thản nhiên nói: Có đôi khi càng là người như thế, bối cảnh càng lớn, hơn nữa ba cô không phải biết hắn sao, ba cô đều có thể nhận thức, khẳng định không đơn giản.

Hàn Phỉ cực kỳ tò mò, nói: Quay đầu lại tôi hỏi ba tôi, cái gì cũng không nói cho tôi biết, thật là, có cần thần thần bí bí như thế sao. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK