Thứ năm.
Sáng sớm.
Sau khi ăn điểm tâm xong tại quán ở nhà bạn học cũ Diêu Thúy, điện thoại của Đổng Học Bân vang lên, hắn cũng không kịp chào cha mẹ của Diêu Thúy, bỏ năm đồng tiền trên bàn, liền cầm theo điện thoại bước nhanh ra ven đường, mở cửa lên chiếc Land Rover của mình.
A lô, Lương tổng
Học Bân à, tôi hỏi giúp cậu rồi
A, cảm ơn, thế nào?
Mấy người bạn của tôi cũng không có thời gian
Thật ra ngồi máy bay qua lại cũng không bao lâu, một hai ngày là được
Chủ yếu là chổ của cậu quá xa xôi, lại không có hạng mục nào làm họ hứng thú
Lương tổng, hạng mục của chúng tôi rất nhiều, hơn nữa còn có chính sách ưu đãi, bằng không tôi đem danh sách hạng mục đại khái gửi cho các người?
Thôi, để lần sau đi
Vậy được rồi, mặc kệ thế nào cũng cảm ơn
Không cần cảm ơn, cũng không giúp được cậu cái gì
Cất điện thoại di động, Đổng Học Bân bất đắc dĩ lắ đầu, tay đặt lên tay lái, có chút mệt mỏi mồi điếu thuốc, hạ cửa sổ xuống tựa lưng vào ghế nhắm hai mắt lại, từ buổi chiều ngày hôm qua Đổng Học Bân đã bắt đầu liên hệ bạn cũ, gọi điện thoại đến tối, sau khi về nhà cũng liên hệ không ít người, chỉ cần là những thương nhân trước đây có tiếp xúc, hắn hầu như đều hỏi một lần, bất quá tình huống vẫn không ổn, mặt mũi của Đổng Học Bân cũng không kéo tới được ai, đương nhiên cũng không phải là do mặt mũi của hắn nhỏ, chủ yếu là quan hệ của Đổng Học Bân với đối phương thật sự rất bình thường, lúc trước tại hội chiêu thương ở huyện Duyên Đài cũng nhờ Tuệ Lan kéo đến một ít người ở kinh thành, nhưng địa chấn làm cho những người đầu tư bị tổn thất lớn, Đổng Học Bân cũng không muốn Tuệ Lan lại dùng nhân tình và mặt mũi, cho nên việc này cũng tạm gác qua.
Đi thôi.
Nhìn cục chiêu thương có tiến triển gì.
Đổng Học Bân dụi tàn thuốc, lái xe đi làm.
...
Cục chiêu thương.
Trong sân.
Sau khi rời gường thì gọi mấy cú điện thoại, ngày hôm nay đi ra cửa cũng có chút muộn, vừa rồi lại làm lỡ nhịp, cho nên lúc Đổng Học Bân đến đã là chín giờ rưỡi rồi, đến muộn.
Khu làm việc.
Tất cả mọi người đều bận.
Tiểu Cung, văn kiện được chưa?
Đang in, lập tức được!
Thành chủ nhiệm, điện thoại trong nhà chị!
Bảo ổng lát gọi lại, tôi không đi được
Trần khoa trưởng, bên Triệu tổng có tin tức chưa?
Vẫn chưa Trịnh cục trưởng, vậy tôi hỏi lại một chút
Được, người này nhất định phải kéo tới, cậu chú ý chút
Một mảnh bận rộn, rất nhiều người không ngồi vào chổ, mà quay đầu vài cái lại chạy, một hồi thì gõ văn kiện một lát thì tìm điện thoại một chút thì lên mạng tra cứu, Đổng Học Bân đứng ở cửa bọn họ cũng không phát hiện, đều đang làm việc của mình, tâm tư rất tập trung. Bất quá Đổng Học Bân từ săc mặt của bọn họ cũng có thể nhìn ra, nhiệt tình công tác của mọi người thật ra cũng không tính là cao, tâm tình tựa hồ cũng không tích cực, nhưng hành động này là liều mạng ngoài ý muốn, rất hiển nhiên, không có áp lực sẽ không có động lực, tất cả mọi người đều là bị bức.
Chỉ có Thường Quyên ngồi rất ổn, nhìn chằm chằm vào màn hình, lâu lâu gõ chữ, cũng không biết đang làm cái gì.
Đổng Học Bân thấy như vậy, trong lòng cũng thỏa mãn, ngay cả chuyện tình không có tiến triển, nhưng thái độ của mọi người cũng cho hắn không ít an ủi.
Không tồi, đáng biểu dương!
Muốn cũng chính là vẻ liều mạng này!
Đổng Học Bân không quấy rối bọn họ, cũng không nói gì, lẳng lặng đi vào khu làm việc, tùy tiện nhìn vào lần.
Thường cục trưởng
Ừm, sao?
Cái đơn hạng mục này ngài xem qua một chút?
Được, để chổ này đi, một hồi tôi xem, đang bận cái khác
Được, ngài bận của ngài, tôi để trên bàn ngài
Ấn tượng của Đổng Học Bân đối với chị Thường vẫn tốt, một chị gái khả ái, nhưng hắn đối với năng lực công tác của Thường Quyên lại chưa có đánh giá qua, đồng sự cũ mà, Đổng Học Bân cũng hiểu rõ cô ấy, lúc trước trong phòng tổng hợp phân cục quốc an, chị Thường cứ cầm cái gương nhỏ và hộp trang điểm, có khi là cả ngày, dù sao cũng chẳng có làm chuyện gì nghiêm túc cả, cho nên khi nhìn thấy Thường Quyên có thái độ làm việc tập trung như thế, Đổng Học Bân cũng khẽ gật đầu, chị Thường trải qua lần phong ba kinh thành kia cũng đã thành thục hơn rất nhiều, bầu không khí gấp gáp trong phòng làm việc chắc cũng đã ảnh hưởng đến cô ấy, phỏng chừng cũng hồi tâm muốn nghiêm túc làm một phen, tốt.
Đổng Học Bân lộ ra ánh mắt tán dương, mà khi hắn đi tới phía trước vài bước, lặng lẽ đi đến phía sau Thường Quyên muốn nhìn một chút cô ấy đang bận cái gì, sau khi ánh mắt rơi xuống màn hình máy tính trước người của chị Thường, Đổng Học Bân nhất thời lệch chân, suýt nữa ngã xuống đất, thiếu chút nữa chửi má nó!
Đấu địa chủ!
Thường Quyên đang chơi trò chơi!
Hơn nữa không chỉ như vậy, chị Thường còn mở ba bốn cửa sổ cùng ba bốn người đồng thời nói chuyện phiếm, vừa chơi đấu địa chủ vừa đánh chữ giục người ta ra bài nhanh. Hèn chi Đổng Học Bân nói cô ấy sao bận như thế, tay hầu như chưa từng rời bàn phím, cái đệch, nói chuyện phiếm cùng bốn người còn đánh bài, thong thả mới là lạ!
Con tám cơ, ra bài.
Ngay sau đó đánh chữ Tốc độ gì thế, ra bài nhanh đi!
Sau đó một chút, cửa sổ nhỏ hiện ra chữ Tôi đang ở cơ quan, ha ha.
Cái này bận, toàn thân đều đầu nhập vào, ngay cả phía sau có người cũng không biết.
Đổng Học Bân quả thật lại vừa bực mình vừa buồn cười, cũng không biết nói chị Thường cái gì nữa.
A.
Đổng huyện trưởng.
Đổng huyện trưởng ngài đã tới?
Rốt cục có người thấy được Đổng Học Bân ở trong phòng, mọi người đều nhìn đến đây.
Thường Quyên sửng sốt, vừa quay đầu lại thấy Đổng Học Bân đứng ngay phía sau cô ấy, cô ấy cũng hoảng sợ, hoang mang rối loạn nhanh chóng đem đấu địa chủ tắt đi, cửa sổ nói chuyện phiếm cũng toàn bộ thu nhỏ. Chị Thường cũng là người muốn mặt, sắc mặt không khỏi có chút phát nóng, ho khan một tiếng cũng kêu một tiếng Đổng huyện trưởng.
Đổng Học Bân phục cô ấy, quay lại mọi người nói: Đều làm việc đi. Thấy mọi người tiếp tục cúi đầu làm việc, hắn mới nhìn Thường Quyên, Thường cục trưởng, cô tới một chút.
Thường Quyên ngượng ngùng nói: Hả?
Tìm cô có chút việc. Đổng Học Bân đi trước.
Thường Quyên thấp thỏm, nhanh chóng đi theo.
. . .
Trong phòng làm việc cục trưởng.
Trịnh Đại Hữu hiện tại đã đi ra bên ngoài làm việc, căn phòng này thành phòng họp của cục chiêu thương, chỉ cần là chuyện nghiêm túc, ai cũng đều có thể dùng.
Vừa tiến vào, Đổng Học Bân liền ngồi xuống ghế sô pha.
Thường Quyên vừa nhìn, không dám ngồi, vội nói: Học Bân, vừa rồi thật sự. . . Chị thừa nhận sai phạm với cậu, cậu đừng tức giận chị.
Đổng Học Bân cười khổ, Người ta đều bận, còn chị chơi trò chơi nói chuyện phiếm, làm cho người ta thấy thì sẽ nghĩ như thế nào?
Thường Quyên nhanh chóng nói: Cậu yên tâm, chị sau này khẳng định sẽ không, chị cái này không phải vừa tới sao, công tác còn chưa quen thuộc, căn bản là cái gì cũng không hiểu, bọn họ bận rộn như vậy không có thời gian, hơn nữa chị cũng ngại hỏi công tác nên làm sao, rất mất mặt, cho nên một mình chị cũng nhàn, mới nhớ tới trước đó cậu nói chị là nên thả lỏng tâm tình, như vậy chờ chị phân phối nhiệm vụ cho chị xong thì chị mới nghiêm túc công tác.
Đổng Học Bân không lên tiếng.
Thường Quyên nhìn nhìn hắn, cũng không tìm cớ, Học Bân, chị là người nào cậu cũng biết, suốt ngày nhàn rỗi trong phòng tổng hợp, cậu bảo chị ngay lập tức đầu nhập vào công tác chị cũng không làm được, chị. . .
Đổng Học Bân dở khóc dở cười nói: Chị Thường, tôi biết chị là nhàn quen rồi, tôi lúc trước cũng ở phòng tổng hợp, cũng rõ ràng tình huống của bên kia, nhưng cái này không phải chuyện nhàn hay không nhàn, chị hiện tại điều tới cục chiêu thương, còn được đề bạt, làm lãnh đạo, cái này làm gương mẫu, chị biết tôi trên cuộc họp thường ủy huyện ủy nói chị như thế nào không? Tôi nói năng lực công tác của chị đặc biệt mạnh, kinh nghiệm công tác đặc biệt phong phú, dù sao cũng là khen chị hơn nửa ngày, lúc này mới miễn cưỡng khiến cho trong huyện đồng ý điều động và đề bạt cho chị, lời này tôi đều nói ra, trong nháy mắt chị lại ở phòng làm việc mỗi ngày chơi trò chơi, cái này cũng cũng là tôi nhìn thấy, hai ta quan hệ tốt, nói thật ra cái này cũng không tính là chuyện gì, nhưng nếu là người khác nhìn thấy thì sao? Bọn họ khẳng định sẽ nói bậy sau lưng, không chỉ nói chị không công tác, khẳng định cũng sẽ hải nghi vấn ánh mắt của tôi.
Thường Quyên nhanh chóng nói: Chị sẽ không, sẽ không. Cô ấy lập tức đứng dậy đi rót ly nước nóng, ngồi xuống ghế sô pha đưa cho Đổng Học Bân, Uống nước bớt giận.
Chị Thường, tôi không giận chị.
. . . Thật sự hả?
Chúng ta là đồng sự cũ nhiều năm như vậy, Đổng Học Bân tôi là loại người nào chị biết, chị Thường là loại người nào tôi cũng rõ ràng, đều hiểu rõ, thật ra tôi cũng không trông cậy vào chị có thể đến đây giúp tôi đem thành tích của cục chiêu thương nâng lên, chị từ xa như vậy chạy tới tìm tôi, chị cần chiếu cố tôi khẳng định giúp, cho nên mới giúp chị tranh thủ danh sách, về phần công tác, tôi cũng không trông cậy vào chị mỗi ngày chạy trước chạy sau, thế nhưng tối thiểu chị phải cho tôi mặt mũi, làm hình dạng cũng phải làm cho ra vẻ có thái độ công tác, như vậy tôi mới có thể dễ ăn nói với người ta, chị nói có phải không?
Đúng vậy, cậu nói đúng. Thường Quyên nghe xong, cũng tỏ thái độ nói: Đây là một lần cuối cùng, Học Bân, chị sau này sẽ không chơi trò chơi, ai đối với chị tốt trong lòng chị rõ ràng, chị lần này cái gì cũng chưa từng nói mà tới đây tìm cậu nương tựa, cậu không nói hai lời an bài công tác cho chị, còn được đề bạt, nhờ người thiếu nhân tình xóa chuyện tạm thời cách chức của chị, chị biết cậu đối tốt chị, chị khẳng định cũng sẽ không cho cậu thêm phiền phức cho cậu thêm thất vọng.
Đổng Học Bân nói: Tôi hôm nay nói chuyện có thể hơi nặng lời.
Không nặng, tuyệt không nặng. Thường Quyên nhìn hắn nói: Cậu biết chị, con người chị cũng là vậy, cần người giám sát và phê bình, chồng chị thì quá hiền lành, cho tới bây giờ cũng không dám nói chị cái gì, cái tính cách này của chị cũng là dần dần dưỡng thành, cậu phê bình rất đúng, sau này chỉ cần chị làm sai cái gì, cậu tùy tiện phê bình chị, không sao, ừm, trở lại chị sẽ xóa trò chơi, khẳng định không chơi.
Đổng Học Bân nói: Thật ra lúc nghỉ trưa chơi một chút cũng không có việc gì, dù sao ý của tôi chị hẳn là rõ ràng, tôi nhìn thấy thì không có việc gì, đừng để cho người khác thấy. Nếu như là người khác, Đổng Học Bân bắt gặp đối phương trong giờ làm việc chơi trò chơi phỏng chừng sẽ bão nổi, nhưng đối phương là Thường Quyên, Đổng Học Bân cũng nổi giận không nổi.
Người mà, đều có lúc nhẹ tay với người thân.
Thường Quyên ừ một tiếng, nhìn hắn, đưa tay qua sờ tay của Đổng Học Bân, Cũng là cậu tốt với chị.
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, tay của chị Thường rất mềm mại, vuốt vào cũng rất thoải mái, bất quá hắn cũng không dám sờ nhiều, nhanh chóng rút ra. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh