Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộn xộn!

Tất cả đều lộn xộn!

Cán bộ và cảnh sát khiếp sợ nhìn huyện trưởng Lý Chí Tân hai mắt bị đâm kêu thảm thiết, dân chúng bên đường kinh ngạc đến ngây người nhìn ký túc xá huyện ủy đã biến thành một đống phế tích!

Sụp!

Nhà thật sự sụp!

Rất nhiều người cũng không dám tin tưởng!

Còn sững sờ cái gì!

Gọi xe cứu thương đi!

Cứu Lý huyện trưởng!

Vương phó huyện trưởng thất hồn ngồi dưới đất đã có phản ứng, hoang mang đứng lên mặt đất, đỡ Lý Chí Tân đang ôm con mắt ngã xuống đất chạy. Xa xa ủa Đổng Học Bân lúc này đã mở ra MENU của thời gian nhìn, hồi nãy thiết kế mảnh nhỏ thủy tinh một chút, thời gian còn thừa cũng chỉ còn lại có tám giây mà thôi, bất quá tám giây đã đủ rồi, Đổng Học Bân lúc này mặc niệm một tiếng STOP.

Một giây đồng hồ. . .

Ba giây đồng hồ. . .

Năm giây. . .

Tám giây một qua, Đổng Học Bân đã một lần nữa đứng ở vị trí trước đó.

Nhưng Vương phó huyện trưởng phía trước hơn hai mươi mét đang chạy trốn dưới chân rõ ràng không có chướng ngại vật gì, nhưng lại không biết vì sao chân bị vấp, dưới tác dụng của quán tính, Vương phó huyện trưởng cả người đều bay ra ngoài, Một tiếng va đập vang lên, đầu đập vào phần sau của một chiếc xe, trán hình như đều bị va đập mạnh, Vương phó huyện trưởng hừ một tiếng rồi ngã xuống mặt đất, máu cũng từ trên đầu chảy ra!

Vương huyện trưởng!

Ai da!

Chuyện gì xảy ra!

Nhanh cứu người!

Lại một người trọng thương!

Hai người còn là cấp bậc cao nhất ở đây!

Lần này, tràng diện nhất thời càng thêm lộn xộn!

Xảy ra nhiễu loạn lớn như vậy, lực chú ý của mọi người tự nhiên đều ở chổ khác, căn bản là không ai phát hiện Đổng Học Bân, Đổng Học Bân cũng vẻ mặt thanh nhàn, làm xong những cái này thẳng thắn đi bộ trở về khách sạn, lên lầu về phòng của mình, vừa hút thuốc vừa ở trên lầu nhìn phía dưới, cái này hiển nhiên là người của huyện Thành Cương tự làm tự chịu. Đổng Học Bân một chút đồng tình cũng không có, mình là một cán bộ, Tuệ Lan là một phó thị trưởng. Mà đám người của huyện Thành Cương đều có thể làm ra loại sự tình này, căn bản là vô pháp vô thiên, nếu như thay đổi thành dân chúng bình thường tao ngộ loại sự tình này. Đổng Học Bân hoàn toàn có thể tưởng tượng được sẽ là kết quả gì, không chỉ dân chúng chịu oan, ngược lại còn có thể bị lãnh đạo của huyện Thành Cương bức tử, cho nên đám khốn nạn này nên thu thập như thế, nếu không đau một chút, cả đời bọn họ cũng không nhớ được giáo huấn, còn có thể tiếp tục làm xằm làm bậy trên đầu dân chúng tác uy tác phúc, Đổng Học Bân có thể đơn giản buông tha bọn họ mới là lạ!

A! Con mắt của tôi!

Lý huyện trưởng ngài kiên trì!

Xe cứu thương lập tức đã tới rồi!

Phía dưới tiếng la của cán bộ không ngừng, quả thật là hỗn loạn!

Bất quá so sánh với cán bộ cảnh sát của huyện Thành Cương, dân chúng sau ki trải qua sự ngạc nhiên lúc ban đầu. Biểu tình trở nên kỳ lạ, thậm chí một ít người cách khá xa nhìn có chút hả hê thảo luận với nhau.

Sụp tốt!

Đúng vậy, bọn họ cũng là đáng đời!

Nói nhỏ chút, đừng để cho người nghe.

Sợ cái gì, bọn họ làm còn không cho chúng ta nói?

Huyện chúng ta lúc đầu đã nghèo. Sinh hoạt cũng không được như chổ khác, rất nhiều người ngay cả cơm đều không có để ăn, nhưng lãnh đạo huyện bọn họ đâu? Căn bản là mặc kệ chúng ta, cầm tiền thuế của chúng ta và tiền của cấp trên, hao tài tốn của đi xây đại viện huyện ủy mới cái gì, cái chổ cũ trước đây không phải rất tốt sao? Xây cái mới! Cũng phải biết nhìn thời thế chứ! Nhưng trong huyện lúc đầu đã đủ nghèo! Còn thêm cái này? Còn không phải là vì chính bọn họ hưởng thụ? Nhiều tiền như vậy nếu như dùng cho dân chúng chúng ta thì có khả năng làm được bao nhiêu chuyện! Cũng là lấy ra phân nửa sửa đường cũng được vậy! Thật không rõ ràng đám lãnh đạo huyện nghĩ như thế nào! Bọn họ mặc kệ dân chúng chúng ta?

Không sai! Sụp hay lắm!

Đây là báo ứng!

Hơn nữa cũng không có địa chấn không có gì. Đang êm đẹp lại có thể trực tiếp sụp, cái thiết kế kiến trúc hoặc là vật liệu thi công khẳng định có vấn đề!

Đúng vậy, không chừng bị bọn họ tham ô hết cả rồi!

Ài, huyện chúng ta đều là đám lãnh đạo cái gì ấy.

Dân chúng sớm có bất mãn rất lớn đối với bọn họ! Oán khí cũng đều tích lũy lâu rồi!

Trên lầu Đổng Học Bân nghe được, trong lòng cũng là hơi lắc đầu, đáng đời phương thức chấp chính của bọn họ, nhìn đi, ngay cả dân tâm cũng không có.

Xe cứu thương còn chưa tới.

Bọn họ cũng chờ không được, mấy người cảnh sát lập tức hỗ trợ đem Lý Chí Tân và Vương phó huyện trưởng lên xe, sau đó thẳng đến bệnh viện nhân dân huyện.

Đều tản ra!

Đừng vây ở chỗ này!

Nói anh đấy! Lui xa một chút!

Mấy người chỉ huy công trình và cảnh sát bắt đầu xua đoàn người, thái độ vẫn là hình dạng thấy ai đều căm tức, giọng điệu đối với dân chúng rất không khách khí.

Dân chúng vừa nghe cũng không được vui, rất nhiều người không đi.

Nghe không thấy hả?

Chúng tôi ở đối diện đường cái đều không được hả?

Không được! Lui xa một chút! Nhìn náo nhiệt cái gì!

Nhà của chúng tôi ở ngay chổ này! Tôi về nhà cũng không được? Cái này là đạo lý gì?

Anh đây là về nhà sao? Hả? Sao không lên lầu thế? Nói nhảm cái gì!

Dân chúng và nhân viên công vụ của huyện Thành Cương lập tức xảy ra một ít xung đột miệng!

Reng reng reng, điện thoại của Đổng Học Bân vang lên, hắn vừa nhìn dưới lầu vừa tiếp điện thoại.

A lô.

Làm sao?

Tuệ Lan à, ừm, anh còn ở huyện Thành Cương, em quay về thành phố Phần Châu? Kết quả kiểm tra bệnh viện thế nào? Đứa nhỏ không có việc gì chứ?

Không có việc gì, siêu âm và xét nghiệm đều làm.

Vậy được, em thì sao? Cũng tốt hơn nhiều chứ?

Ha ha, tốt hơn rồi, đã về nhà, không nằm viện.

Được, vậy một hồi anh gọi điện thoại cho mẹ nhờ mẹ qua chiếu cố em vài ngày.

Thôi đi, cứ phiền phức mẹ em, không thích hợp, Tạ tỷ anh không thành vấn đề. Dừng lại một chút, Được rồi, chuyện Tạ tỷ anh bị thương đừng nói với người khác, ba mẹ em bên kia cũng vậy, mẹ anh cũng vậy, bọn họ không biết thì tốt, đỡ phải bọn họ lo lắng.

Được, anh đã biết.

Anh bên kia thì sao?

Giải quyết xong, chuẩn bị trở về.

Giải quyết thế nào?

Đại viện huyện ủy mới bọn họ sụp rồi, Lý Chí Tân hai mắt bị mù, Vương phó huyện trưởng cũng chấn động não nghiêm trọng, đến lượt bọn họ không may. Đổng Học Bân đem chuyện tình nói cùng Tạ Tuệ Lan, đương nhiên, hắn khẳng định không thừa nhận đây là mình làm, cái này không thể nói.

Điện thoại nói chuyện đại khái hơn mười phút.

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân nhìn dưới lầu, nhân viên công vụ của huyện Thành Cương còn đang ồn ào với dân chúng, có thể là được mệnh lệnh và chỉ thị gì, rất mạnh mẽ đuổi người. Thấy thế, Đổng Học Bân bật cười một tiếng, đóng cửa sổ kéo rèm cửa cũng lười nhìn, đám người này thật là buồn cười, lẽ nào bọn họ không nhìn ra huyện Thành Cương đã bị tai vạ đến nơi sao? Còn có tâm tư ồn ào với dân chúng? Có bệnh à!

Chờ xem!

Lập tức thấy kết thúc! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK