Buổi sáng.
Chín giờ hơn.
Thành phố Mai Hà, Land Rover cuối cùng cũng vượt qua sương mù vào thành phố.
Sương mù trong thành phố đã giảm rất nhiều, không có dày như ở trong huyện, ở xa phía chân trời cũng mơ hồ lộ ra một tia ánh sáng mặt trời, rất đẹp.
Đổng huyện trưởng, tới rồi.
Ừm, tiến thành phố rồi?
Sắp tới, phía trước.
Lão Nghiêm, tỉnh dậy đi.
Ặc, đã tới rồi sao? Phù. . .
Chúng ta đi đại viện thị ủy trước, cùng lãnh đạo phân công quản lý của thành phố bắt chuyện một chút.
. . .
Đại viện thị ủy.
Ven đường, Land Rover ngừng lại, cũng không có đem xe đi vào.
Mọi người lần lượt xuống xe, Trần Tiểu Mỹ sau khi xuống kéo cửa lại, tôn kính để cho Đổng Học Bân xuống xe, Đổng Học Bân nói câu cảm ơn, Trần đại tỷ khom lưng cúi đầu, tầm mắt vừa lúc đảo qua cổ áo của Trần Tiểu Mỹ, từ trên xuống dưới thấy được khe ngực của cô ấy, rất rõ ràng, rất gần, thậm chí ngay cả hương vị trên người cô ấy đều ngửi thấy, dưới cái góc độ này, áo ngực trong cổ áo Trần đại tỷ nhàn nhạt hiện ra đều bị hắn nhìn cẩn thận, có hoa văn, vẫn là cái loại màu xanh, diễm lệ cực kỳ.
Đồ lót cũng đẹp như thế hả?
Bất quá Đổng Học Bân không giống với lúc ở trên xe, lúc này hắn đã điều chỉnh tâm tư trở về, cho nên trên mặt cũng không có biến hóa gì.
Mờ ám nhỏ chỉ là một nhạc đệm.
Lần này tới, đòi tiền mới là chuyện đàng hoàng!
Đổng Học Bân đi ở phía trước, mang theo bọn họ cùng nhau đi vào cánh cửa đại viện.
Bảo vệ cửa ngăn cản bọn họ một chút, Đổng Học Bân không nói hai lời đưa ra chứng nhận công tác của hắn.
Bảo vệ cửa vừa nhìn, sau khi xác nhận mới cho bọn họ đi, có thể bởi vì tuổi tác, hắn ta còn nhìn Đổng Học Bân vài lần.
Đại viện thị ủy Đổng Học Bân đã tới một lần, là khi hắn tiền nhiệm đi bộ tổ chức thị ủy báo danh, bên này tuy rằng không có nghèo như huyện Trinh Thủy, nhưng tình trạng tài chính hiển nhiên cũng vô cùng kém, tòa nhà rất cũ, cũng không cao, trong đại viện có chút cảm giác rách nát, lộn xộn.
Tiền.
Không có tiền cái gì đều làm không được.
Đổng Học Bân cũng biết. Bất quá các người nghèo, chúng tôi cũng không giàu có, ngân sách chúng tôi cực cực khổ khổ lấy về các người đưa tay ngang nhiên cướp đoạt. Cái này là cái gì?
Lão Nghiêm, phó thị trưởng phân công quản lý tài chính là vị nào?
Là Triệu Húc Triệu thị trưởng, phòng làm việc ngay tại phòng làm việc chính phủ.
Được, vậy lão Nghiêm dẫn đường đi, trực tiếp đi qua.
. . .
Trên lầu.
Bên ngoài phòng làm việc Triệu phó thị trưởng.
Một người nhân viên công tác phòng làm việc chính phủ ngăn cản bọn họ, Các người tìm ai?
Nghiêm Nhất Chí lập tức nói: Chúng tôi là người của huyện Trinh Thủy, Triệu thị trưởng có ở đây không?
Người nọ nhìn nhìn bọn họ, Triệu thị trưởng hiện tại không có mặt, đi họp, các người ra bên ngoài chờ một chút đi.
Nghiêm Nhất Chí hỏi: Có thể hỏi một chút đại khái bao lâu không?
Người nọ lạnh lẽo nói: Thường ủy thị ủy mở hội nghị. Tôi làm sao biết bao lâu. Nói xong, hắn ôm văn kiện đi.
Nghiêm Nhất Chí không khỏi nhìn về phía Đổng Học Bân nói: Đổng huyện trưởng, nếu như họp thường uỷ, khẳng định là vừa họp, trong thời gian ngắn hẳn là không xong được.
Đổng Học Bân trực tiếp đi qua, cũng không quản, gõ cửa phòng làm việc Triệu Húc.
Đợi nửa ngày cũng không người đáp lại, Đổng Học Bân mới tin tưởng bên trong không có người, liền nói: Chờ!
Mấy người liền đi một khu nghỉ ngơi trong hành lang, lúc này lại có một nhân viên công tác nhíu mày đến đây nói: Các người tìm ai? Đi lầu một chờ đi.
Đổng Học Bân cũng không để ý đến hắn, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha.
Nghiêm Nhất Chí lau lau mồ hôi, nhanh chóng giải thích một câu với người nọ, nói bọn họ là cán bộ của huyện Trinh Thủy. Tại thành phố, Nghiêm Nhất Chí bọn họ hiển nhiên là không dám làm càn, bất quá Đổng Học Bân không giống, thằng nhãi này là tới đòi tiền, muốn không xé rách mặt cơ bản là chuyện không có khả năng, cho nên cũng không cần phải quản nhiều như vậy, trước đem thái độ và khí thế làm ra, hơn nữa Đổng Học Bân gặp qua lãnh đạo nhiều lắm, quan to trung ương hắn đều thấy không ít, một chính phủ nho nhỏ, đương nhiên sẽ không khiến cho Đổng Học Bân sản sinh tâm tình kính nể gì.
Nửa tiếng đồng hồ. . .
Một tiếng đồng hồ. . .
Hội nghị coi như nhanh, mười giờ hơn, thân ảnh của một người trung niên xuất hiện ở chổ cầu thang, lên lầu xoay người đi vào bên trong phòng làm việc.
Trần Tiểu Mỹ lập tức cho Đổng Học Bân một ánh mắt.
Nghiêm Nhất Chí đứng lên nói: Triệu thị trưởng, xin chào.
Triệu Húc ngẩn ra, nhìn ông ta, À, là lão Nghiêm hả?
Nghiêm Nhất Chí bình thường tới cục tài chính thành phố họp, đều là quen biết đã lâu.
Lúc này, Đổng Học Bân cũng đứng dậy vươn tay nói: Xin chào Triệu thị trưởng, tôi là thường vụ phó huyện trưởng Đổng Học Bân huyện Trinh Thủy. Bắt tay với ông ta.
Triệu Húc quan sát hắn, Tìm tôi có việc?
Đổng Học Bân biết ông ta là biết rõ cố hỏi, nói: Có chút việc, là về chuyện ngân sách trung ương cho huyện Trinh Thủy chúng tôi.
Triệu Húc nhíu nhíu mày, Đi phòng làm việc của tôi nói. Nói xong liền đi, mở cửa vào phòng làm việc của mình, sau đó ngồi ở ghế phía sau bàn làm việc, Chuyện này tôi ngày hôm qua đã nói cho các người rồi chứ? Số tiền này không phải không cho các người, mà là quản lý cho các người trước, sẽ phê duyệt từng chút cho huyện các người.
Đổng Học Bân mấy người đi vào.
Đóng cửa lại, Đổng Học Bân đè lửa nói: Huyện chúng tôi hiện tại gấp dùng tiền, năm triệu chỉ có thể đủ một hai tháng tiền lương của mọi người, còn có chi tiêu tài chính khác, còn có tiền nợ tài chính, năm triệu khẳng định là thiếu, nếu không chúng tôi cũng sẽ không vội vã đi bộ tài chính trung ương xin giúp đỡ, nhưng hiện tại tiền xuống, thành phố đem hầu như tất cả tiền chặn lại, chúng tôi ngay cả khoản chi cơ bản nhất đều trả không được? Chúng tôi sao ăn nói với dân chúng toàn bộ huyện? Triệu thị trưởng, ngài nói cho nói cho chúng ta biết nên làm cái gì bây giờ! ?
Triệu Húc không mặn không nhạt nói: Không nên gấp, nếu như tài chính thật sự khẩn trương, các người trở lại xin văn kiện với thành phố, chúng tôi sẽ lo lắng.
Đổng Học Bân mắt lạnh nhìn ông ta, Vậy ý của ngài cũng là tiền này đã là của thành phố? Huyện Trinh Thủy chúng tôi cũng không có một chút quan hệ?
Triệu Húc nhíu mày nói: Tôi cũng không nói như vậy.
Đổng Học Bân nói: Nhưng tôi nghe ngài cũng là ý tứ này, ngân sách chúng tôi lấy về còn phải xin ngài, vậy là tiền của ai?
Triệu Húc bị thái độ của Đổng Học Bân khiến cho rất mất hứng, Tôi nói, chúng tôi là quản lý thay, vị đồng chí này, sao một chút cái nhìn đại cục cũng không có?
Đổng Học Bân nói: Cái nhìn đại cục của tôi tại trong huyện chúng tôi! Tôi phải phụ trách với các đồng chí của huyện chúng tôi! Tôi phải phụ trách với dân chúng của huyện chúng tôi! Cái khác căn bản không phải chuyện tôi lo lắng! Tôi chỉ biết tiền là trung ương cho huyện Trinh Thủy chúng ta! Thủ tục văn kiện đều có! Đi chổ nào nói chúng tôi cũng không sợ! Cái nhìn đại cục? Cái từ này không thể dùng như vậy phải không Triệu thị trưởng? Huyện chúng tôi là nghèo, nhưng không ai là kẻ ngu!
Đổng huyện trưởng! Nghiêm Nhất Chí cuống quít kéo hắn một chút.
Trần Tiểu Mỹ và Diêu Thúy đứng phía sau cũng xoa xoa mồ hôi.
Bọn họ nhìn ra được tới, Đổng huyện trưởng là thật sự phát hỏa, không nói hắn, Nghiêm Nhất Chí Trần Tiểu Mỹ bọn họ đương nhiên là trong lòng cũng không chịu nổi, chiêu thức ấy của thành phố quả thật có chút quá khi dễ người, nhưng tức thì tức, thế nhưng ngồi đối diện là phó thị trưởng phân công quản lý tài chính, cao hơn vài cấp so với bọn họ!
Triệu Húc sắc mặt có chút trầm xuống, nhìn con mắt của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân dường như không phát hiện, tiếp tục nói: Triệu thị trưởng, con người tôi nói thẳng, ngài luôn mồm cái nhìn đại cục, nhưng tôi muốn hỏi một chút, thành phố trong chuyện này có lo lắng qua huyện Trinh Thủy chúng tôi hay không? Một tiếng bắt chuyện không có mà đã chặn khoản chi của chúng tôi, cái này gọi là cái nhìn đại cục gì? Cái nhìn đại cục của ai? Tôi hiện tại muốn mời lãnh đạo thành phố lo lắng một chút cảm thụ và tình trạng tài chính của huyện chúng tôi!
Triệu Húc cau mày nói: Tình huống của huyện các người thành phố đã lo lắng qua, vì thế còn mở qua cuộc họp thường uỷ, đây là thành phố quyết định, có ý kiến các người mình bảo lưu!
Đổng Học Bân nhìn ông ta một cái, Quyết định của cuộc họp thường uỷ?
Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ vừa nghe, cũng hít vào một hơi.
Bọn họ đã đoán được chuyện này có thể sẽ có bí thư hoặc là thị trưởng gật đầu, nếu không thành phố cũng không dám chặn khoản tiền của huyện Trinh Thủy, nhưng không ngờ rằng là quyết định của cuộc họp thường uỷ, nói vậy rốt cuộc là quyết định của toàn bộ lãnh đạo thành phố, có thế nào cũng không thay đổi được!
Nhưng mà, Đổng Học Bân nhưng nói: Vậy tôi cũng nói cho ngài biết rõ ràng Triệu thị trưởng, chuyện này huyện chúng tôi sẽ không bảo lưu ý kiến!
Triệu Húc bị những lời này chọc giận, ý gì? Cậu còn muốn tạo phản có phải không? Còn muốn đấu với thành phố? ?
Thật ra huyện Trinh Thủy sẽ có người đến đòi tiền, thành phố đã sớm dự liệu, Triệu Húc cũng đã sớm chuẩn bị, nhưng ông không ngờ huyện Trinh Thủy tự nhiên phái một người như thế đến đây, vừa tới thì mũi không phải mũi mắt không phải mắt, còn phát hỏa trước mặt mình?
Cậu có tính tình?
Tôi cũng có tính tình!
Triệu Húc thẳng thắn nói: Tôi không rảnh mồm mép với cậu, muốn xin ngân sách nói đi cục tài chính trình báo chờ phê duyệt! Không còn việc gì chứ? Đi ra ngoài đi!
Thành phố không chuẩn bị đem hết tiền cho huyện Trinh Thủy, nhưng cũng không chuẩn bị không cho bọn họ, nói vậy huyện Trinh Thủy khó tránh khỏi sẽ cắn ngược, hoặc làm ra sự kiện chính trị gì đó, cho nên thành phố sớm quyết định, trước cho huyện Trinh Thủy năm triệu, chờ bọn họ đi qua đòi tiền, Triệu Húc là phó thị trưởng phân công quản lý cũng có thể thích hợp cho bọn họ thêm một ít, dẹp loạn tâm tình của đồng chí huyện Trinh Thủy một chút, nhưng số tiền còn lại, thành phố đương nhiên là không thể cho, tài chính năm nay của bọn họ cũng không được, cái này hiển nhiên là khoản tiền cứu cấp, thành phố cũng rất coi trọng.
Triệu Húc ngay từ đầu cau mày, chính là vì cho bọn họ chút áp lực, muốn cho người của huyện Trinh Thủy tự mình chịu thua, chủ động cúi đầu.
Nhưng người của huyện Trinh Thủy dĩ nhiên không có!
Thường vụ phó huyện trưởng họ Đổng này lại có thể trở mặt với ông!
Đối với thường vụ phó huyện trưởng của một huyện nghèo khó cấp quốc gia mới tới, Triệu Húc cũng không biết, chỉ biết là tuổi tác rất nhỏ, cái này vẫn là hai người lần đầu tiên tiếp xúc, ấn tượng của Triệu Húc đối với Đổng Học Bân tự nhiên kém tới cực điểm, lúc đầu có thể buông tay cho bọn họ vài triệu, nhưng lúc này Triệu Húc cũng tạm thời không cho.
Ông ta muốn dạy dỗ người của huyện Trinh Thủy!
Muốn tiền? Được đấy! Đem thái độ thành thật ra cho tôi!
Bằng không đừng nói mấy triệu, một đồng tiền các người đều đừng nghĩ lấy đi! Thái độ gì hả! ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh