Buổi trưa.
Viện nghiên cứu.
Bên trong phòng cách ly số 2.
Bởi vì chuyện áo ngực của Chung Lệ Trân ngoài ý muốn xúc ra, khiến cho bầu không khí trở nên có chút mờ ám, bất quá tương đối, tâm tình của hai người cũng không còn căng thẳng.
Đi thôi Chung giáo sư? Đổng Học Bân dò hỏi.
Chung Lệ Trân gật đầu, cắt sợi dây, Tôi mở cửa.
Ừm, tôi chuẩn bị rồi. Răng rắc một tiếng, Đổng Học Bân lên đạn súng lục.
Chung Lệ Trân không nhúc nhích, mặt nghiêm nhìn hắn, Nếu như nổ súng! Sẽ dẫn tới nhiều người!
Đổng Học Bân bất đắc dĩ, đã đại khái biết tính cách của dì họ, căn bản là không biết thức thời, vì vậy Đổng Học Bân cũng lười cải cọ cái gì, thu hồi súng lục trên lưng, Đổng Học Bân cổ tay run lên, hai thanh dao ăn nằm trong tay, Như vậy được rồi chứ?
Dao ăn?
Cái này không âm thanh.
Ừm, cuối cùng tôi muốn biết một chút chiến đấu năng lực của cậu.
Tôi cũng không biết nên nói như thế nào, dù sao thì cứ đi ra ngoài đi, không thành vấn đề.
Chính diện? Chỗ đó có hơn mười quân nhân, cậu đi ra như thế nào? Không nói mạnh miệng, tôi muốn nghe cậu nói thật, sức chiến đấu của cậu rốt cuộc thế nào?
. . .
Sao không nói lời nào?
Tôi nói hơn mười người cũng không làm gì được tôi, ngài tin sao?
. . . Cậu nghĩ tôi có thể tin sao?
Đúng vậy, cho nên tôi mới không nói.
Được rồi, hai ta cũng đừng cãi, lần này sống hay chết còn không biết. Cậu có thể tới cứu tôi, Chung Lệ Trân tôi cả đời đều cảm ơn cậu, tôi nói một câu xin lỗi trước với cậu, nếu như chúng ta đều chết ở chỗ này. Cũng là tôi xin lỗi cậu, đời này có thể không cơ hội, kiếp sau có cơ hội tôi trả lại phần nhân tình này. Nhìn ra được tới. Chung Lệ Trân đối với chuyện hai người bọn họ có thể bỏ trốn cũng không có ôm hy vọng quá lớn.
Có tôi ở đây, sẽ không để cho ngài chết.
Ừm. Nếu như uy hiếp đến an toàn của cậu, lại dùng súng, nếu như tình huống nguy cấp, cậu đừng quản tôi, tự mình chạy.
Ha ha, vậy sao có thể.
Cậu có thể đi vào khẳng định là vận khí, lại đi ra một lần, nói không chừng vận khí cũng có thể không tồi. Nhưng mang theo tôi, độ khó quá lớn.
Chuyện này ngài cũng đừng quan tâm, tôi tuy rằng nhân phẩm không được tốt lắm, nhưng tôi nói ra vẫn là chắc chắn, tôi nói sẽ bình an dẫn ngài rời đi, vậy thì tuyệt đối sẽ bình an dẫn ngài đi, ngài chỉ cần nhớ sau khi đi ra ngoài nhất định theo sát tôi là được.
Vậy tôi mở cửa.
Tốt, đến đây đi.
Đếm ngược theo thời gian ba giây đồng hồ. . . Ba. . . Hai. . . Một!
Kẹt một tiếng. Cửa lớn hơi mở ra, lộ ra tình trạng trong hành lang.
Vốn dĩ kế hoạch của Chung Lệ Trân rất tốt, bởi vì người của tầng sáu khu tây ít hơn, cho nên bọn họ hoàn toàn có thể lén lút đi tới thang máy xuống phía dưới, như vậy thì cơ hội lớn hơn. Nhưng ai mà ngờ cửa vừa mở ra thì ngoài ý muốn xảy ra, bên ngoài có hai gã quân nhân, nhìn Đổng Học Bân và Chung Lệ Trân, có thể hai quân nhân là chờ Đại Vệ đi ra, vì bọn họ đang nói cái gì bảo mật cho nên vẫn chờ ở đàng kia, nhưng cửa vừa mở ra, xuất hiện là một người thanh niên xa lạ bọn họ từ chưa thấy qua, điều này làm cho hai người quân nhân đều sửng sốt một chút.
Người nào?
Cậu là ai?
Hai người lập tức giơ súng nhắm ngay Đổng Học Bân.
Cẩn thận! Chung Lệ Trân vội vàng nhắc nhở một tiếng.
Đổng Học Bân không nhanh không chậm đi phía trước một bước, lúc hai người bọn họ còn chưa có mở hốt bảo hiểm cũng đã tiếp cận thân thể bọn họ.
Vù!
Vù!
Hai thanh dao ăn run lên, hai người quân nhân trừng lớn tròng mắt, cái cổ phun máu ngã xuống đất, đã chết.
Chung Lệ Trân biểu tình bị kiềm hãm, hiển nhiên không ngờ rằng Đổng Học Bân sẽ có loại sức chiến đấu này, hơn nữa cũng không ngờ hắn đối mặt họng súng còn trấn định như vậy, nhưng sau khi nhìn về phía hai thi thể trên mặt đất, Chung Lệ Trân cũng không suy nghĩ cái gì, trên mặt trắng bệch, ôm cổ lại ói ra!
Nôn!
Ngài có sao không?
Không. . . sao!
Đổng Học Bân trong lòng nói ngài như vậy mà không sao à, kéo tay của Chung Lệ Trân, mềm lạnh, khiến cho hắn rất thoải mái, sau đó kéo Chung Lệ Trân đi phía trước, Ngài cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không thấy, hoặc là tìm đồ bịt lỗ tai lại, đi theo tôi là được.
Chung Lệ Trân nôn khan che miệng cố nén, không thể làm gì khác hơn là được Đổng Học Bân đỡ miễn cưỡng đi trước.
Thang máy ở đâu?
. . . Đông.
Bên kia tôi vừa rồi đã tới, hình như có không ít người, đường khác đâu?
Có cầu thang. Chung Lệ Trân nuốt nuốt nước bọt, nói: Ở phía trước.
Đường kia Đổng Học Bân trước đó đã tới, hắn cũng đại khái có một chút ấn tượng, liền bước nhanh đi qua, tiếng giày cao gót của Chung Lệ Trân phía sau cũng gập ghềnh vang lêm.
Tới cầu thang, một người cũng không có.
Đổng Học Bân kéo Chung Lệ Trân đi xuống lầu.
Nơi này là tầng năm, lúc đầu Đổng Học Bân chuẩn bị một hơi lao ra, nhưng Chung Lệ Trân lại đột nhiên dừng chân lại.
Chờ một chút.
Sao?
Tư liệu nghiên cứu, tôi muốn phục chế một phần.
Không phải đều trong đầu ngài sao?
Còn cần tính toán một lần nữa, cho dù thuận lợi mà nói cũng cần hơn nửa năm thậm chí một năm thời gian, nếu như có thể lấy được là tốt nhất!
Tốt lắm, ngài chỉ đường!
Đi tầng năm tùy tiện tìm một phòng làm việc là được! Tôi xâm nhập vào hệ thống chủ!
Đổng Học Bân cũng không do dự, xoay người đi lên tầng năm, Chung Lệ Trân lúc này cũng ngừng nôn mửa, lập tức bước nhanh đi tới phía trước Đổng Học Bân, hơi nghiêng thân đứng ở trước một gian phòng làm việc, nhấn nhấn, rất nhanh đưa vào một chuỗi mật mã, cửa phòng làm việc mở.
Mau vào.
Ừm.
Hai người vào phòng, cánh cửa cũng đóng lại.
Đổng Học Bân hỏi: Cần bao lâu thời gian?
Năm phút đồng hồ là đủ rồi! Không! Bốn phút có thể! Chung Lệ Trân cũng rất sốt ruột, vừa ngồi ở máy vi tính không người, vừa nói: Tôi sẽ mau chóng. Thi thể của hai người quân nhân kia hẳn là sẽ không bị phát hiện nhanh như vậy, dù sao cũng là khu cách ly của tầng sáu khu tây, bình thường không có người đi.
Đổng Học Bân bình tĩnh nói: Không có việc gì, ngài bận của ngài.
Chung Lệ Trân khi đối với máy vi tính. Biểu tình chợt thay đổi, căn bản nhìn không thấy hình dạng tái nhợt và suy yếu của trước đó, mà là biến thành một thần thái cực kỳ chuyên chú. Rất bình tĩnh đẩy đẩy mắt kính, ngón tay rất nhẹ nhanh gõ trên bàn phím. Mấy ngón tay hình như đang khiêu vũ, khiến cho Đổng Học Bân không hiểu nhiều về máy vi tính nhìn mà cảm thấy đặc biệt ưu mỹ.
Ở đây mới là lĩnh vực của Chung Lệ Trân.
Đổng Học Bân nghĩ Chung Lệ Trân hiện tại vô cùng có mị lực.
Tích tích tích!
Tích tích tích!
Máy vi tính tựa như đang báo động.
Tình huống gì? Đổng Học Bân không rõ ràng.
Không có việc gì. Chung Lệ Trân không chút hoang mang tiếp tục gõ bàn phím, động tác rất ổn, Cảnh báo xâm lấn của chủ hệ thống, đã tắt đi.
Nếu có thể xâm nhập, kỹ thuật máy vi tính của ngài còn cao như thế, về nước làm không phải cũng như nhau?
Viện nghiên cứu là nội bộ, thao tác bên ngoài căn bản không có biện pháp can thiệp. Chờ về nước thì đã chậm.
À, như vậy à, được rồi, tôi còn không biết ngài chủ yếu là nghiên cứu cái gì.
Chung Lệ Trân ngẩng đầu nhìn hắn, thao tác trên tay không dừng lại, Chủ yếu là nghiên cứu phương diện quân sự, cái khác. . . Tôi cũng hiểu một ít.
Lời này là khiêm tốn?
Đó chính là ngài cái gì đều hiểu?
Ài, quả nhiên là không hổ là học sinh ưu tú nhất của Trần viện sĩ. Đầu óc của người ta, phỏng chừng mười người như mình cũng cản không nổi.
Cái này không phải lĩnh vực Đổng Học Bân có thể lý giải, hắn thẳng thắn không tùy tiện nói chen vào, ghé vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài, tùy thời chuẩn bị.
Bốn phút sau.
Chung Lệ Trân cạch một tiếng từ máy vi tính lấy ra một USB nhét vào trong người mình. Thế nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là lấy đi ra, giao cho Đổng Học Bân, Cũng là cậu giữ đi, đây là phần lớn thành quả nghiên cứu của tôi, có một chổ then chốt nhất cũng không có ghi lại, mà là trong đầu của tôi, bất quá về tư liệu nghiên cứu mà nói, giá trị của cái phần nghiên cứu này vẫn là không thể đo lường, tôi muốn cậu bảo quản nó, lúc cần thiết cậu mang về nước, không cần để ý đến tôi.
Đổng Học Bân đem USB thu vào trong ngực, nhìn cô ấy, Đồ tôi nhận, tạm thời bảo quản thay ngài, bất quá bỏ lại ngài tôi làm không được.
. . . Được rồi.
Được rồi, nghiên cứu khác đâu?
Nghiên cứu khác cái gì?
Cũng là hạng mục nghiên cứu khác của viện nghiên cứu, cũng lấy luôn đi, dù sao thời gian khẳng định kịp, cũng không thiếu.
Chung Lệ Trân lông mày nghiêm, Này không là nghiên cứu của tôi!
Không phải của ngài cũng không quan hệ, lấy đi rồi nói.
Người nên nắm chắc sợi dây, cũng đều là có nguyên tắc. Chung Lệ Trân nghiêm mặt nói: Hiện tại cái phần tư liệu nghiên cứu này, là tư tưởng của tôi lúc ở trong nước cùng thầy của tôi nói ra, sau đó tôi ở trong nước tốn vài năm thời gian nghiên cứu, tới nước M sau khi lại tốn mười năm, lúc này mới tự mình độc lập nghiên cứu ra, cũng không có nhân viên khác tham dự nghiên cứu, cho nên tôi có thể nói đây là nghiên cứu của tôi và thầy tôi, cho nên tôi mới có thể cầm nó về nước, về phần hạng mục nghiên cứu khác, là nghiên cứu của người khác, có vài cái tôi chỉ là tham dự nghiên cứu, tôi đương nhiên không thể trộm cướp thành quả nghiên cứu của người khác, vậy tôi thành người nào?
Nhưng bọn họ đối với ngài như thế. . .
Bọn họ đối với tôi thế nào tôi mặc kệ, nhưng đối với thành quả nghiên cứu của người khác, tôi luôn luôn tôn trọng. Chung Lệ Trân nhìn hắn nói: Tôi biết cậu lý giải không được, tôi cũng không cần cậu lý giải, hiện tại có thể đi, tôi chỉ là đến đây lấy lại nghiên cứu của mình mà thôi.
Đổng Học Bân có chút không nói gì, trong lòng nói ngài cũng quá cứng nhắc.
Của ai mà không phải như nhau? Đem trở về rồi nói, quản nhiều như vậy!
Bất quá thấy ánh mắt của Chung Lệ Trân, Đổng Học Bân cũng không có hứng cãi nhau với cô ấy, người ta là cái tính cách ấy, điểm mấu chốt cũng không đồng dạng như vậy, có nói cũng vô dụng.
Vậy đi thôi. Đổng Học Bân nói.
Chung Lệ Trân gật đầu, đi qua.
Chỉ là Chung Lệ Trân không thấy chính là, trong miệng Đổng Học Bân đột nhiên phồng ra, tựa như thêm một món đồ. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh