Sáng sớm.
Bảy giờ hơn.
Bận việc một tiếng đồng hồ hơn.
Ngoài lễ đường, Tôn Như Hoa Triệu Mãnh và Nhạc Hải Đông vừa uống nước trò chuyện, vừa trải khăn trải bàn, biểu thị cũng không nhàn rỗi.
Ngày hôm nay mấy người lãnh đạo tới?
Nghe nói không ít?
Đúng vậy, lãnh đạo tốt nghiệp Liên Đại chúng ta cũng không ít.
heo cô giáo Tương nói, lãnh đạo của cục giáo dục chúng ta cũng tới.
Ồ, vậy như thế phải đi ra ngoài nghênh tiếp?
Khẳng định, bất quá lãnh đạo phỏng chừng không tới sớm, mới bảy giờ hơn.
Đương nhiên, lãnh đạo khẳng định phải đến trễ, nếu không tới sớm sẽ mất giá.
Mấy người trò chuyện rất tiêu sái, cuối cùng thấy không có chuyện gì, thẳng thắn tìm cái ghế ngồi xuống. Bên kia, Đổng Học Bân từ trong lễ đường đi ra, đem vài cái ghế cuối cùng dọn ra, sau đó thở hổn hển mấy hơi, đồ không nhẹ, rất mệt. Cô giáo Tương lúc này cũng cùng mấy người học sinh ôm một ít hoa trang sức đến đây, để trên bàn, ở đây trên cơ bản cũng không có việc gì.
Tương Mẫn mỉm cười nhìn bọn họ, Đều mệt mỏi?
Nhạc Hải Đông cười ha ha nói: Cô giáo Tương, chúng em không mệt, thật ra trên cơ bản đều là Học Bân bận việc, mấy ngày nay cánh tay emcó chút không tốt, Triệu Mãnh cũng bị cảm, Như Hoa là nữ, cũng đều không giúp đỡ được cái gì.
Tương Mẫn nói: Không có việc gì, các người có thể tới cô đã cao hứng rồi.
Triệu Mãnh cười nói: Ngài gọi điện thoại, chúng em khẳng định phải tới.
Tương Mẫn rút khăn giấy đưa cho Đổng Học Bân, Lau mồ hôi đi, làm em mệt.
Đổng Học Bân tiếp nhận lau mồ hôi trên trán, Ha ha, chuyện nhỏ.
Học Bân, thật ra khổ cực cậu. Nhạc Hải Đông nhìn Đổng Học Bân nói.
Đổng Học Bân rất có khí độ nở nụ cười, khẩu khí của Nhạc Hải Đông rõ ràng có chút kiêu ngạo của lãnh đạo, hình như chỉ có Tôn Như Hoa và Triệu Mãnh là bạn học hắn, còn Đổng Học Bân là thuộc hạ của hắn vậy. Tôn Như Hoa hai người đều không coi là gì, có thể cảm thấy đương nhiên. Nhưng cô giáo Tương lại nhìn Nhạc Hải Đông.
Băng rôn rớt rồi!
Không đủ người.
Có nam sinh nào có thể giúp một tay không?
Ngoài cửa lễ đường có mấy người nữ sinh hô vài tiếng.
Tương Mẫn vừa nhìn, đi tới hỏi tình huống, Đổng Học Bân cũng đi qua, ngẩng đầu nhìn, vì vậy đi tới giúp bọn họ cố định lại băng rôn.
Cảm ơn cậu.
Không khách khí.
Bạn học, cậu học lớp nào thế?
Tôi tốt nghiệp ba năm rồi. Ha ha.
Vừa nói. Đổng Học Bân vừa từ trên cây thang leo xuống.
Tương Mẫn lập tức đi tới dìu hắn, Sớm biết vậy sẽ không gọi điện thoại cho cậu, thật ra tại cô cả, chỉ thấy một mình cậu bận. Dư quang nhìn Nhạc Hải Đông ba người, cô giáo Tương phỏng chừng cũng là khó mà nói cái gì, chỉ có thể lắc đầu, cảm thấy khiến cho Đổng Học Bân chịu thiệt.
Đổng Học Bân căn bản không thèm để ý, cười nói: Trách ngài làm gì, em cũng không phải tới xem nhiệt lưu. Tới cũng là giúp ngài.
Tương Mẫn nói: Tôi còn tưởng rằng quan hệ bạn học của các người hẳn là không tồi, còn muốn để cho các người giao lưu nhiều.
Đổng Học Bân nói: Em trước đây thế nào ngài còn không biết? Ở trong lớp đều không nói lời nào, ngoại trừ có thể trò chuyện vài câu cùng Diêu Thúy, cũng không có bạn bè gì.
Khí lượng còn rất lớn?
Ha ha, rèn đúc cả.
Là chuyện tốt, nói rõ đã trưởng thành.
Đổng Học Bân cười cười. Không có nói tiếp, hắn quả thật đã trưởng thành, nhưng Đổng Học Bân thật ra vẫn là Đổng Học Bân, cho dù thành thục cũng là có hạn, hắn sở dĩ không động khí, cũng không phải hắn có khí lượng có thể ẩn nhẫn, trên thực tế nguyên nhân căn bản nhất là Đổng Học Bân căn bản không đem bọn họ để ở trong lòng. Hắn là một người làm theo ý mình, làm chuyện của mình, người khác nói như thế nào làm như thế nào, không quan hệ với hắn. Có thể khiến cho Đổng Học Bân để ở trong lòng đồng thời rất coi trọng, trong trường học phỏng chừng cũng chỉ có Tương Mẫn cô giáo Tương mà thôi.
Còn có nhiệm vụ gì? Đổng Học Bân hỏi.
Cô giáo Tương nhìn trái nhìn phải, Đều chuẩn bị xong không khác biệt lắm, không có gì. Nhìn thời gian, Bây giờ còn sớm, cậu vào lễ đường nghỉ ngơi một chút.
Đổng Học Bân nói: Còn ngài?
Cô đi ra bên ngoài nhìn, một hồi còn phải nghênh tiếp lãnh đạo.
Vậy được, chuyện nghênh tiếp em sẽ không vô giúp vui, có việc ngài gọi.
Tốt, đi ngồi một chút, buổi chiều đừng trở về, cô mời các người ăn.
Nói xong, cô giáo Tương quay đầu đi, Đổng Học Bân nhìn phương hướng của Nhạc Hải Đông mấy người, thấy bọn họ hàn huyên vui vẻ, nhìn cũng không có nhìn Đổng Học Bân bên này, vì vậy hắn cũng không đi tới, mồi điếu thuốc hút xong, liền đi bộ vào đại lễ đường, đưa ra giấy thông hành tại cửa, liền tiến vào bên trong, sân khấu bên trong đang diễn tập tiết mục, là một tiết mục vũ đạo, mấy người sinh viên đang tập nhảy dưới điệu nhạc, đều là nữ, dung mạo cũng cũng không tồi, Đổng Học Bân là thấy nữ thì nổi tính cách không đi được đường của mình lên, hai mắt tự nhiên mị lại, đắc ý ngồi xuống hàng ghế cuối ở lễ đường, thưởng thức kỹ thuật nhảy của các nàng.
Tiết mục kế tiếp là hát đơn.
Kế tiếp nữa là hát tập thể.
Đáng tiếc chính là mọi người đi trình tự một chút rồi đi xuống, cũng không có diễn hết tiết mục, sau đó tiết mục kế tiếp đi lên diễn tập, thời gian rất gấp.
Này, cậu đến đây một chút.
Gọi cậu đấy, người mặc đồ vận động kia.
Một người trung niên ở bên cạnh kêu hai tiếng.
Đổng Học Bân nhìn qua, thấy ông ta nhìn mình, không khỏi nói: Gọi tôi?
Xa xa có một học sinh hô vậy người trung niên, Vương hiệu trưởng, còn thiếu vài người, thiết bị không dời đi nổi, quá nặng.
Tôi đã biết. Vị Vương hiệu trưởng kia tiếp tục vẫy tay với Đổng Học Bân, Đừng xem diễn tập nữa, đến đây hỗ trợ dọn đồ đi.
Đổng Học Bân à một tiếng, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, không thèm để ý đến ông ta, tiếp tục ngồi ở chỗ kia xem diễn tập.
Vương hiệu trưởng thấy thế, nhất thời tức giận nói: Gọi cậu đấy không nghe thấy hả? Người ta đều bận rộn, cậu lười biếng có phải không? Nhanh chóng đến đây!
Đổng Học Bân biết ông ta, là một người phó hiệu trưởng của Liên Đại, lúc trước đến trường người này cũng là cái chức vụ này, nhìn ông ta đích thân tới chỉ huy là biết, hiển nhiên trong ba năm cũng không có thăng quan, về phần phó hiệu trưởng Đổng Học Bân tiếp xúc thật ra cũng không nhiều lắm, cũng là đi dự đại hội gì đó trong trường mới có thể thấy ông ta lên nói vài lần, có người nói tính tình không tốt, danh tiếng cũng bình thường, Đổng Học Bân cũng không có ấn tượng xấu với ông ta, đương nhiên cũng chưa nói tới ấn tượng tốt, nghe ông ta kêu thét với mình như thế, Đổng Học Bân lựa chọn không nhìn, làm như không có thấy ông ta.
Vương hiệu trưởng cảm thấy mất mặt, ngay cả một học sinh đều chỉ huy không được, không nhịn được nghiêm mặt lạnh chỉ chỉ mặt của Đổng Học Bân, Cậu của lớp nào?
Đổng Học Bân vẫn là một lời không nói.
Xung quanh không ít học sinh đều kinh ngạc nhìn về phía Đổng Học Bân.
Bên kia, có người lớn tiếng nói: Vương hiệu trưởng, tìm được người rồi, đã dọn được rồi!
Ánh mắt nặng nề của Vương hiệu trưởng nhìn Đổng Học Bân một cái, quay đầu đi hậu trường.
Đổng Học Bân trong lòng lắc đầu, còn muốn anh em dọn đồ giúp các người? Thật sự coi anh em là bốc xếp hả? Đổng Học Bân quan tâm chỉ có cô giáo Tương, cô giáo Tương mở miệng, hắn khẳng định nghĩa bất dung từ, làm gì đều là đương nhiên, nhưng vương hiệu trưởng? Ông là ai thế? Chúng ta có giao tình sao? Anh em là tới hỗ trợ cho cô giáo thuận tiện tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường một chút, cũng không phải tới cho ông sai sử!
Mọi người diễn tiết mục hát tập thể xong cũng đi xuống.
Bên trong một cậu trai chớp mắt mấy cái với Đổng Học Bân, thấp giọng nói: Huynh đệ, đó chính là Vương hiệu trưởng.
Tôi biết. Đổng Học Bân cười nói: Tôi đã tốt nghiệp ba năm, còn cần nhìn sắc mặt ông ta sao?
Hơn mười nam nữ trong nhất thời có người bật cười, Thì ra là học trưởng, vậy không có việc gì, Vương hiệu trưởng không có đặc điểm khác, cũng là thích sai sử người.
Một cô gái nói: Đúng vậy, chúng em ngày hôm nay tập luyện, ông ta còn bắt chúng em treo băng rôn nữa.
Hơn mười người lục đục ngồi ở phía sau lễ đường, Học trưởng, anh là của hệ nào?
Máy tính. Đổng Học Bân nói.
Có người ồ lên: Chúng em cũng của máy tính.
Còn có người nói, Chủ nhiệm lớp trước đây của anh là ai?
Tương Mẫn. Đổng Học Bân đáp.
Một cậu trai cười ha hả nói: Trùng hợp thật, lớp chúng em hiện tại cũng là cô giáo Tương dẫn.
Đổng Học Bân ngẩn ra, thì ra là học sinh của cô giáo Tương, hắn cười cười, trên mặt cũng mang theo không ít thiện ý, Thì ra là thế, vậy các người thật là may mắn.
Không sai, cô giáo Tương thật tốt quá.
Đúng vậy, bình thường tự tay làm cơm cho chúng em, ha ha, bất quá phòng của cô quá nhỏ, mỗi lần chỉ đủ năm sáu người ăn, chúng em mỗi lần đều phải chờ nửa ngày.
Cũng là lúc cô giáo Tương tức giận có chút đáng sợ.
Ha ha, Đông tử, ai kêu cậu chọc cô tức giận.
Đổng Học Bân trò chuyện với mọi người, đều là học đệ học muội của mình, hắn cảm thấy rất thân thiết.
Nửa tiếng đồng hồ. . .
Một tiếng đồng hồ. . .
Diễn tập kết thúc.
Nhìn thời gian, cũng chín giờ.
Học sinh của cô giáo Tương đã đi trước, Đổng Học Bân cảm thấy mọi người nên vào cũng đã vào, lãnh đạo có thể cũng sắp đến, mình ngồi bên này cũng không thỏa đáng lắm, liền đứng dậy chỉnh sửa quần áo, thấy mấy người nhân viên trong trường dọn dẹp lại lễ đường, Đổng Học Bân cũng đi theo mấy người nhân viên công tác và học sinh đi ra ngoài. Bên ngoài, Nhạc Hải Đông ba người cũng không biết đi đâu, có thể là cùng cô giáo Tương đến cửa, không thấy người, Đổng Học Bân vô thức lấy ra điếu thuốc, không chuẩn bị đi bên ngoài.
Bỗng nhiên, tiếng rối loạn từ cửa trường xa xa truyền đến.
Đổng Học Bân nhìn bên kia, quá xa, cũng không thấy được cái gì.
Chỉ là không bao lâu sau, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng nghị luận, hình như là tiếp điện thoại.
Ngoài cửa đã xảy ra chuyện!
Ừm? Xảy ra chuyện gì?
Một cô giáo bị xe của lãnh đạo đụng một chút, ngã xuống.
Có nghiêm trọng không?
Không biết, tiểu Lượng đang ở cửa, nói cô giáo kia bị đụng ngã, nửa ngày không đứng lên.
Đi nhìn một chút, đi nhìn một chút, lãnh đạo cái gì thế, xe cũng không biết lái à!
Là giáo viên nào thế? Hay là của hệ chúng ta?
Không phải, hình như là giáo viên dạy toán của hệ máy tính, tên là gì thì tiểu Lượng cũng nhớ không rõ, bất quá người khác gọi là cô giáo Tương.
Cái gì?
Cô giáo Tương bị đụng? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh