Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau.

Buổi sáng.

Đổng Học Bân tỉnh dậy, sau khi từ trên giường đi xuống thì ngáp đi ra phòng khách chuẩn bị đánh răng rửa mặt, thuận tiện gọi cô giáo Tương rời giường, nhưng lại thấy cánh cửa chủ phòng ngủ không có đóng.

Hả?

Cô giáo Tương?

Cô giáo Tương dậy rồi à?

Kêu vài tiếng cũng không có người đáp lại.

Đổng Học Bân hơi sửng sốt, không khỏi chạy vào phòng ngủ chủ, phát hiện trên giường trống không, chăn xếp lại, rất chỉnh tề, hành lý của cô giáo Tương cũng không có, trong phòng trống không vắng vẻ, chỉ có một tờ giấy trên bàn bị đèn bàn đè lên ở đàng kia.

Đi tới vừa nhìn, là chữ của cô giáo Tương.

Bên trong viết: cô đi trước, cậu về nhà sớm một chút.

Đổng Học Bân vẻ mặt bất đắc dĩ, nhanh chóng gọi một cú điện thoại, điện thoại thông.

A lô, cô giáo Tương, cô đi rồi à. Đổng Học Bân nói.

Đầu kia của điện thoại có chút loạn, Ha ha, cô trở về kinh thành, đang trên xe đường dài.

Đổng Học Bân nói: Đều lên xe rồi? Hắc, không phải nói em đưa cô trở về sao, cô xem.

Cậu đều đưa cô đi cả đường rồi, cô biết nếu như cô không đi, cậu khẳng định phải đưa cô trở lại kinh thành, chính là sợ quá phiền phức cậu, cho nên cô mới đi một mình, cậu trở lại còn có việc, đi kinh thành lại không tiện đường, sao có thể cứ phiền phức cậu được, được rồi, xe đường dài đều đi rồi, có khách khí cũng vô dụng, ha ha, những ngày này cảm ơn cậu, đi cùng cô, lần này cô du ngoạn cũng rất tận hứng, rất nhiều năm chưa được vui vẻ như thế, trở về báo tin tốt cho mẹ cậu đi, có cơ hội đến nhà cô ăn.

Ai da, em không vội về nhà đâu, nếu không cô xuống xe đi, em lái xe đi tìm cô.

Sau này cũng không phải không cơ hội gặp mặt, không cần, được rồi, qua vài ngày nữa là đến năm mươi năm kỷ niệm ngày thành lập trường chúng ta, cậu cũng tham gia đi.

Kỷ niệm ngày thành lập trường?

Ừm, lần này rất long trọng, trường học vẫn đang thu xếp.

Đó không đều là lãnh đạo và ông chủ xí nghiệp đến sao? Em đi?

Cũng không đều là lãnh đạo và ông chủ, ha ha, cậu nói đó là kỷ niệm ngày thành lập trường Thanh Hoa Đại Bắc, trường học chúng ta cũng không phải danh giáo gì, năm rồi tốt nghiệp không có nhiều nhân vật lớn như vậy.

Vậy được, có thời gian em sẽ đi.

Một tiểu khoa viên như cậu còn bận cái gì? Còn có thời gian sẽ đi? Cô mời cũng không nể tình?

Ài, không có không có, em chỉ thuận miệng thôi, vậy được, lúc kỷ niệm ngày thành lập trường cô gọi điện thoại cho em, em khẳng định đến, chuyện lớn chuyện nhỏ gì em cũng sẽ dời lại hết, ha ha.

Được, cứ như vậy?

Được, cô đi đường chú ý an toàn.

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân đi phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau khi tắm xong bỗng nhiên nghĩ cũng không còn chuyện gì, cô giáo Tương vừa đi, tâm tư của hắn cũng phai nhạt rất nhiều, nhìn thời gian, vừa sáng sớm chưa đến tám giờ, không gấp lái xe trở về, vì vậy liền đặt mông ngồi xuống giường trong phòng ngủ chủ, chớp mắt mấy cái, cởi giày ra, leo vào chăn, hí mắt hút thuốc.

Hả?

Sao thơm như vậy?

Đổng Học Bân ngẩn ra, mới nhớ tới đây là giường của cô giáo Tương, trong chăn và gối đầu đều tản ra mùi thơm thành thục trên người của Tương Mẫn, Đổng Học Bân nóng mặt không ngớt, nhanh chóng từ trong chăn chui ra, nhưng vừa nghĩ cô giáo Tương cũng đi, lại nằm vào, không sao cả.

Ài, cô giáo thật tốt.

Ài, cô giáo có vóc người thật tốt.

Đổng Học Bân thổn thức không ngớt, xoay người vài cái trong chăn, trên tâm lý thấy đặc biệt thoải mái, có một loại cảm giác ấm áp, bất tri bất giác lại ngủ.

Sau một lúc lâu.

Điện thoại di động vang lên.

Đổng Học Bân bị giật mình tỉnh giấc, dụi mắt nhìn điện thoại di động, thấy là của vợ Tạ Tuệ Lan gọi, liền lập tức tiếp, A lô, Tuệ Lan.

Còn chưa dậy à?

Dậy rồi, phù, lại ngủ quên.

Ha ha, thế nào? Tên nhóc anh đến chỗ nào rồi?

Tỉnh Tây Sơn, nếu nhanh anh phỏng chừng buổi chiều là có thể đến thành phố Phần Châu.

Vậy cơm tối nay có chừa lại cho anh không?

Chừa chứ, anh còn chờ cùng vợ của anh ăn bữa cơm mà.

Tâm tình không tồi? Anh đi nửa năm hơn, chính xử liền được chứng thực, vui vẻ à?

Cũng tạm được, ai kêu năng lực công tác của anh mạnh. Đổng Học Bân rất đắc ý, ngồi dậy khỏi giường nói khoác: Tuệ Lan, đừng thấy em tiến vào thể chế sớm hơn anh, thế nhưng hiện tại sắp đuổi kịp em rồi, chính xử sau này lại lên một cấp, anh em cũng thành là phó sở, hai ta cũng cùng cấp, em sau này nếu như muốn chống đối anh thì em cũng nên suy nghĩ, xem anh có gây khó dễ cho em không, ha ha.

Ồ, nổi cơn bành trướng à?

Ai kêu em cứ thích lấy cấp bậc đè anh.

Ha ha, vậy em phỏng chừng anh sẽ tiếc nuối.

Anh tiếc nuối cái gì?

Tạ tỷ anh hiện tại đem giao thông và công an quản đến tay, chờ đem công tác chứng thực một chút, trên nguyên tắc mà nói chờ Tạ tỷ anh sinh đứa nhỏ xong qua tháng, khẳng định là muốn điều động đi, quay về kinh em cũng không quá muốn, hẳn vẫn là đi địa phương khác, có thể muốn đổi một thành phố khác.

Đổng Học Bân ngạc nhiên nói: Hả? Lại muốn đề bạt?

Dường như có thể thấy đôi mắt đẹp như trăng rầm của Tạ Tuệ Lan đang cười bên đầu kia của điện thoại, Tạ tỷ anh cũng làm phó thị trưởng không ít thời gian, anh đều có thể đề bạt, Tạ tỷ sao không thể? Ha ha, bất quá cụ thể còn chưa có quyết định, quay đầu lại em thương lượng với gia đình đã.

Vậy lên chức gì?

Nếu như là thành phố không khác thành phố Phần Châu, phỏng chừng là thị trưởng, nếu như là thành phố nhỏ một chút, trực tiếp lên làm bí thư cũng rất có thể.

. . .

Sao không lên tiếng?

Em còn chọc quê anh, anh vừa rồi mới lên mặt một chút thì em liền đả kích anh, a, không ngờ đời này anh đều đuổi không kịp em? Đổng Học Bân ngoài miệng không phục, thật ra trong lòng đương nhiên là vui vẻ, hắn và Tuệ Lan là hai vợ chồng, đồng khí liên chi, Tuệ Lan thăng chức hắn làm sao không cao hứng, hơn nữa Tuệ Lan đề bạt còn đương nhiên hơn mình, cô ấy cũng ba mươi hơn rồi, số năm công tác càng dài hơn so với Đổng Học Bân, tư lịch cũng đủ, lại có bối cảnh, năng lực công tác cũng rất mạnh, có chuyện địa chấn trước đó tích góp vào thành tích, đặc biệt đề bạt một cấp cũng là bình thường, thậm chí Tuệ Lan đề bạt còn muốn thuận lý thành chương hơn so với đặc biệt đề bạt của Đổng Học Bân.

Ha ha, Tạ tỷ anh thật ra cũng chỉ là nói như thế, có thể thuận lợi điều động hay không còn chưa xác định, là bí thư hay là thị trưởng cũng phải chờ, nhà chúng ta bạn bè nhiều, kẻ thù chính trị cũng không ít, Tạ tỷ anh ở tuổi này nếu như trực tiếp lên làm người đứng đầu của một thành phố, phỏng chừng cũng không thuận lợi như vậy, không ít người sẽ nhảy ra.

Sợ bọn họ? Tới một người anh em diệt một người! Đổng Học Bân ngay cả đã là lãnh đạo cấp chính xử, nhưng nói chuyện vẫn là cái bộ dạng trước đây, rất hung hãn.

Được rồi, anh về đây sớm đi.

Được, anh lập tức xuất phát, chờ anh.

Ừm, về nhà đi, Tạ tỷ anh nhớ anh, ha ha. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK