Buổi tối.
Tám giờ hơn.
Trong thang máy khách sạn, Đổng Học Bân, Thường Quyên, Trần Vân Tùng và Cung Na lên lầu đi tham gia yến hội do cục chiêu thương thành phố tổ chức, trong thang máy chỉ mấy người bọn họ.
Tầng bốn. . .
Tầng năm. . .
Tầng sáu. . .
Thường Quyên hỏi: Nghe nói cậu vỗ bàn với Lữ cục trưởng?
Trần Vân Tùng và Cung Na hiển nhiên cũng nghe nói, đều nhìn về phía Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân lắc lắc tay, Vỗ bàn cái gì, cũng là tranh chấp vài câu.
Trần Vân Tùng nói: Thành phố bảo chúng ta đem ngoại thương ở lại, quả thật rất quá đáng, dựa vào cái gì hả?
Đổng Học Bân nói: Mặc kệ bọn họ lăn qua lăn lại thế nào, kế hoạch của chúng ta bên này không thay đổi, sáng mai tám giờ tập hợp, nhanh chóng liên hệ xe, thành phố nếu như không cho chúng ta mượn, chúng ta tự mình nghĩ biện pháp từ huyện Trinh Thủy điều đến, nếu như xe không đủ liên hệ công ty cho thuê, sau đó tôi mang đoàn ngoại thương quay về huyện Trinh Thủy, các người tiếp tục ở hội chiêu thương, tận lực đem ưu thế mở rộng, lần này đoàn ngoại thương khảo sát huyện Trinh Thủy chúng ta tạo thế cho chúng ta không ít, cơ hội không thể buông tha, hy vọng cũng có thể kéo một vài nhà đầu tư trong nước, về phần cái khác, chúng ta đều không cần phải quản.
Cung Na chớp mắt nói: Nhưng thành phố lỡ như. . .
Đổng Học Bân bình tĩnh nói: Binh đến tướng cản, nước đến đất dâng.
Thường Quyên mỉm cười nói: Đúng vậy, chúng ta lấy bất biến ứng vạn biến, dù sao ngoại thương là cũng không thể để cho bọn họ, trạm thứ nhất phải là huyện chúng ta.
Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ, bỗng nhiên nói: Tôi cũng nói trước một chút, cái bánh ga-tô này có thể khiến cho tất cả mọi người phát rồ. Lần này dính dáng lợi ích rất lớn, đồng dạng, mọi chuyện sẽ rất nhiều, thậm chí có vài thủ đoạn sẽ nhằm vào chúng ta, mọi người lưu tâm một chút, cũng thông minh một chút.
Tốt.
Chúng tôi biết.
Keng, cửa thang máy mở ra.
Mấy người cũng không nói cái gì nữa, đi ra ngoài.
Bên ngoài có một nhân viên công tác của chiêu thương thành phố dẫn đường cho bọn họ. Bất quá ánh mắt của người nọ nhìn Đổng Học Bân không phải tốt, dù sao Đổng Học Bân lần này trực tiếp trở mặt cùng Lữ Vệ Quốc và cục chiêu thương thành phố, vài lần trước còn che lấp một chút, vì vậy người của cục chiêu thương thành phố đương nhiên sẽ không có thái độ tốt đối với Đổng Học Bân.
Phòng yến hội.
Cửa lớn.
Đổng Học Bân sau khi dẫn người đi vào, liền hấp dẫn tầm mắt mọi người. Đồ ăn còn chưa lên, Lữ Vệ Quốc và mấy người cán bộ của cục chiêu thương thành phố đã tới, đang ở trên bàn chủ cùng đám người Trần Minh Minh trò chuyện cái gì. Những người khác cũng đều nói chuyện phiếm, bất quá ánh mắt liên tiếp nhìn về phía đám người Đổng Học Bân.
Bầu không khí có chút căng thẳng.
Cũng không ai đi tới nói chuyện với Đổng Học Bân bọn họ. Phỏng chừng đều là nghe nói chuyện Đổng Học Bân và Lữ Vệ Quốc cãi nhau.
Đổng Học Bân cũng không lưu ý. Thoải mái dẫn người vào trong, tìm kiếm chỗ trống, cái gì cũng chưa nói.
Nhưng khiến cho tất cả mọi người cảm ngoài ý muốn chính là, Lữ Vệ Quốc lại có thể bắt chuyện trước với Đổng Học Bân, ngoắc lại nói: Đổng huyện trưởng, ngồi bên này đi.
Ừm?
Gọi à?
Đổng Học Bân trong lòng cũng buồn bực một chút, trong lòng nói Lữ Vệ Quốc lại diễn trò? Đổng Học Bân không cho rằng lão họ Lữ sẽ độ lượng như vậy. Mình vừa rồi còn ồn ào với ông ta mà ông ta còn có thể không để trong lòng? Không có khả năng! Lão già này bụng dạ rất hẹp hòi! Đổng Học Bân cũng chú ý, nhất thời cũng cẩn thận hơn. Nói: Lữ cục trưởng, không cần. Chổ của các người cũng đầy, tôi và lão Thường tiểu Trần bọn họ tùy tiện ngồi được rồi, có chỗ là được. Dứt lời, Đổng Học Bân tìm bàn cuối cùng không có người ngồi xuống.
Thường Quyên bọn họ vừa nhìn, cũng đều đi qua.
Lữ Vệ Quốc cũng không có lưu ý, tiếp tục trò chuyện.
Không bao lâu, người đều đến đông đủ, toàn bộ ngồi đầy, đồ ăn cũng được dọn lên bàn.
Lữ Vệ Quốc vừa nhìn, liền đứng dậy nói: Ngày hôm nay tất cả mọi người khổ cực, trước khi ăn cơm tôi muốn nói mấy câu trước, lần này ngoại thương tham gia hội chiêu thương, là đứng đầu trong ghi chép của thành phố Mai Hà từ trước tới nay, quy mô công ty của đoàn ngoại thương cũng không thể so với năm rồi, buổi chiều lúc ăn, thị trưởng đã cho sự khẳng định cao độ đối với thành tích công tác của các cục chiêu thương chúng ta, nhất là đồng chí của huyện Trinh Thủy, lãnh đạo thành phố càng cho nhiều tán thưởng, có thể có đầu tư bên ngoài khảo sát quy mô như bây giờ, nỗ lực của các đồng chí huyện Trinh Thủy không thể bỏ qua!
Bốp bốp bốp.
Nói xong, Lữ Vệ Quốc liền vỗ tay.
Người của cục chiêu thương các huyện khu khác liếc nhau, cũng vỗ tay.
Trần Vân Tùng và Cung Na nhìn nhau một chút, đều không rõ ràng trong hồ lô của Lữ Vệ Quốc bán cái gì, sao không tìm phiền phức cho huyện Trinh Thủy bọn họ, còn khen bọn họ? Bất quá ai cũng đều hy vọng thành tích công tác được khẳng định, thấy tất cả mọi người vỗ tay cho bọn họ, Trần Vân Tùng Cung Na cũng có chút nhẹ nhàng, ừm, tuy rằng chuyện này là Đổng Học Bân thu xếp, hai người bọn họ căn bản là không ra một chút khí lực gì.
Đổng Học Bân hai tay khép lại coi như đáp lễ với mọi người, nhưng trong lòng vẫn cảnh giác.
Tiếng vỗ tay ngừng.
Lữ Vệ Quốc cười nói: Bữa cơm này là thành phố đặc biệt phê, cũng là vì khao mọi người hai ngày nay nỗ lực và vất vả. Nhìn thời gian, ông ta nói: Tám giờ rưỡi, đã qua thời gian công tác, nhà đầu tư trên cơ bản cũng đều nghỉ ngơi, cho nên ngày hôm nay sẽ không có hạn chế uống rượu, mọi người tùy tiện uống, tùy tiện ăn, thả lỏng một chút, sau bữa nay sẽ chuẩn bị công tác chiêu thương cho ngày mai thậm chí cuối tuần sau, được rồi, đều động đũa đi.
Đã đến lúc này, rất nhiều người đều đói bụng, tiếng nói của Lữ Vệ Quốc vừa dứt mọi người liền ăn, gắp đồ ăn có gắp đồ ăn, rót rượu có rót rượu.
Rượu là hàng bản địa, Đổng Học Bân chưa từng nghe qua.
Vừa nhìn số độ, năm mươi hai độ, coi như là rượu mạnh.
Bỗng nhiên, Lữ Vệ Quốc rót đầy một ly rượu, quay lại Đổng Học Bân bọn họ giơ giơ lên, Tới, Đổng huyện trưởng, tôi và đồng chí của huyện Trinh Thủy uống một ly.
Đổng Học Bân lắc lắc tay, Lữ cục trưởng, tửu lượng của chúng tôi đều không được.
Lữ Vệ Quốc cười nói: Làm công tác chiêu thương làm gì có tửu lượng không được? Tôi đã giơ ly lên, không nể tình như thế hả?
Đổng Học Bân nói: Tôi bình thường không uống rượu, thật không được, bằng không nhấp môi một chút thôi.
Lữ Vệ Quốc cũng không nói gì, trực tiếp giơ ly, một hơi uống cạn rượu.
Trần Vân Tùng vừa nhìn, không thể làm gì khác hơn là cũng làm một ly, Thường Quyên và Cung Na thì không cạn, đều là nhấp một ngụm.
Chỉ còn lại có Đổng Học Bân, thấy tất cả mọi người nhìn mình, Đổng Học Bân cũng không có cách, tự mình rót đầy rượu cũng chậm chậm uống vào bụng, bất quá uống tương đối chậm, nửa phút đồng hồ ... Mới uống ly rượu này.
Vừa uống xong, Trần Minh Minh lại nâng ly đứng dậy, Đổng huyện trưởng, lần này huyện Trinh Thủy các người đã làm náo động, tôi cũng uống một ly với ngài, ha ha.
Ừm?
Đổng Học Bân rốt cục nhìn ra chổ không thích hợp.
Có ý gì? Xa luân chiến? Đây là muốn chuốc rượu tôi?
Đổng Học Bân đầu óc hoạt động rất nhanh, trong nháy mắt thì rõ ràng Lữ Vệ Quốc đang giở trò chồn chúc tết cho gà, tâm tư không tốt lành gì. Nếu như mình say, sáng sớm ngày mai tám phần là dậy không nổi, thậm chí có thể sẽ đưa đến bệnh viện truyền nước biển, khi đó không có hắn liên lạc Trương tổng, Lữ Vệ Quốc bọn họ có thể tận dụng mọi thứ, có nắm chắc rất lớn đem Trương tổng bọn họ ở lại thành phố khảo sát, đến lúc đó làm chút thủ đoạn lưu đoàn ngoại thương lại, thời gian khảo sát huyện Trinh Thủy sẽ không biết bao giờ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh