Hừng đông.
Bốn giờ hơn.
Đổng Học Bân từ quầy hàng cười tủm tỉm đi trở về, không chỉ mang theo một qu thẻ bạc thấp nhất, trong tay còn cầm hai đồng tiền xu.
Trương Long Quyên cười ha ha chỉ chỉ hắn cách đó không xa, Tên nhóc này.
Trầm Tiểu Diễm nhìn về phía em gái, Chị thấy sao hắn có loại kỳ khai đắc thắng vậy?
Em cũng đã nhìn ra. Trầm Tiểu Mỹ đều hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, không ngờ rằng Đổng Học Bân không chỉ không cho rằng chịu nhục ngược lại còn cho rằng quang vinh, Ngày hôm nay quá mất mặt.
Trương Long Quyên cười nói: Không có gì mất mặt cả, Tiểu Đổng là cái tính cách này, chị thật sự là càng ngày càng thích, thật thú vị, ha ha.
Cái này còn gọi là thú vị? Trầm Tiểu Mỹ vỗ vỗ cái trán.
Trầm Tiểu Diễm bất đắc dĩ cười nói: Da mặt của Đổng tiên sinh không phải dầy.
Trương Long Quyên cười, Ha ha, tên nhóc này là làm kinh tởm người ta.
Đi tới trước mặt các nàng, Đổng Học Bân nhìn mấy người, Các người nói tôi cái gì vậy?
Không nói cái gì. Trương Long Quyên nhìn nhìn hắn, Bị tên nhóc cậu làm như thế, tâm tình của chị cũng tốt rồi, ha ha.
Đổng Học Bân tâm tình cũng không sai, thẻ bạc tới tay, vậy cái gì cũng tốt, vì vậy đem hai đồng lẻ đưa cho Trương Long Quyên, Tiền thối đây.
Được, nhận. Trương Long Quyên cất vào trong cái bóp trống rỗng của mình.
Trầm Tiểu Mỹ thấy không thể tránh được, nghĩ Đổng tiên sinh cùng Trương tổng thật đúng là tuyệt phối, Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Chỉ một thẻ bạc, cho dù thắng có thể thắng bao nhiêu tiền?
Đổng Học Bân rất tự tin, Vậy phải xem sao chơi.
Trầm Tiểu Diễm nói: Ngài nói muốn thắng một tỷ. Thật sự là có thật không?
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Nhìn trước rồi nói sau, được rồi, chúng ta tìm người chơi mạt chược?
Lấy đạo của người trả lại cho người, đây là tác phong trước sau như một của Đổng Học Bân, Tống Ngọc Hổ Ngụy tổng và Lãnh tổng mấy người liên hợp lại đâm Trương đại tỷ, Đổng Học Bân tự nhiên sẽ không tha. Hơn nữa cũng muốn từ cái này đòi lại, hắn luôn luôn làm việc như thế!
Bên kia.
Ngụy tổng và Lãnh tổng mỉm cười đi tới.
Thấy bọn họ, Đổng Học Bân cũng nhẹ nhàng cười.Ồ, cái này không phải Ngụy tổng và Lãnh tổng sao? Thế nào? Cùng nhau đánh vài ván? Chơi đùa chơi đùa?
Ngụy tổng bị chọc nở nụ cười, Các người ngay cả thẻ bạc cũng không có. Lấy cái gì chơi?
Đổng Học Bân cười giơ thẻ bạc trong tay, Cái này không phải còn có một sao?
Lãnh tổng không biết hắn là giả ngu hay là chọc bọn họ chơi, không nhịn được châm chọc nói: Mạt trượt và bài khác, thẻ bạc thấp nhất đều là một triệu, không có một triệu ngay cả tư cách ngồi vào bàn cũng không có, một thẻ bạc? Còn là một ngàn đôla thấp nhất? Cậu sao chơi?
Đổng Học Bân đúng thật không biết, Như vậy à.
Ngụy tổng nói: Chúc các người may mắn, một thẻ bạc nếu như chơi tốt, cũng có thể chơi mười phút, hưởng thụ thời gian đi.
Đổng Học Bân nói: Không có việc gì. Vậy một hồi hẹn gặp.
Được đấy. Lãnh tổng nói: Chúng tôi chờ Trương tổng với cậu.
Ngụy tổng cười nói: Đâu có, không gặp không về.
Hai người rõ ràng là chế giễu Đổng Học Bân bọn họ, cho dù kẻ ngu si cũng biết, một thẻ bạc, một thẻ bạc thấp nhất trong sòng bạc. Đừng nói cho vài giờ, cho dù chơi ba ngày ba đêm cũng không có khả năng thắng được hơn một triệu đô la! Đổ thần tới cũng không được! Đây là vấn đề thường thức! Vận khí của ai cũng đều có hạn, không có khả năng cam đoan thắng liên tục, huống hồ chỉ một thẻ bạc, thua một lần sẽ không có! Cho dù thắng thì thắng được bao nhiêu? Thắng thêm được một thẻ? Vận khí tốt thì thắng hai thẻ bạc? Vậy cũng mới có ba thẻ bạc! Trên người bọn họ ai không có thẻ bạc mấy trăm ngàn đến mấy triệu? Tùy tiện phủi phủi trên người cũng văng ra mấy thẻ bạc mười ngàn đô la! Ba thẻ bạc một ngàn đô la thì được cái rắm!
Không ai cho rằng Đổng Học Bân bọn họ sẽ xoay người.
Bởi vì cái này căn bản là chuyện không có khả năng, ngay cả Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ cũng nghĩ như vậy. Cho nên ngay cả trước đó Đổng Học Bân tại phòng khách góc lăn qua lăn lại hai lần động tĩnh rất lớn. Cũng khiến cho không ít người quan tâm, nhưng tất cả mọi người chỉ là xem náo nhiệt mà thôi, không coi hắn ra gì, vì vậy lúc này cũng đều tản đi, Tống Ngọc Hổ và Chu lão cũng đi phòng VIP, không ai quan tâm bọn họ.
Bầu không khí nhiệt liệt lên.
Tất cả mọi người đang hưởng thụ thời gian ưu đãi không trích phần trăm.
Mở! Mở!
Ai da! Lại là tiểu!
Hai mươi điểm! Ha ha! Thắng hiểm!
Không có tiền! Tôi đi đổi một chút! Ngày hôm nay vận khí thật là kém!
Ài! Cái máy Lucky Seven này ngày hôm nay làm sao vậy? Khó trúng như vậy! Không chơi không chơi!
Có thua có thắng, người thắng tâm tình càng tăng vọt, người thua cũng đều như nhập ma tiếp tục chơi, muốn đem vốn thắng trở về.
Trương Long Quyên hỏi: Chúng ta?
Đổng Học Bân do dự nói: Tôi nghĩ xem nên chơi cái gì.
Trầm Tiểu Mỹ khổ tiếng nói: Một thẻ bạc còn cần nghĩ?
Bởi vì là một thẻ, mới càng phải suy nghĩ rồi mới chơi. Trầm Tiểu Mỹ là tùy tiện nói, nhưng Đổng Học Bân cũng rất nghiêm túc suy nghĩ, chuyện bình thường, Đổng Học Bân có đôi khi rất không nghiêm chỉnh, bất quá chuyện quan trọng, Đổng Học Bân cho tới bây giờ cũng không sẽ qua loa.
Trương Long Quyên cười nói: Phải thận trọng chút.
Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ các nàng cũng không sao cả, nhiệm vụ quốc an cho các nàng rốt cuộc hoàn thành viên mãn, hiện tại chỉ còn lại có chuyện của Trương tổng bên này.
Vài phút trôi qua.
Đổng Học Bân nhỉn nửa ngày, rốt cục đem ánh mắt rơi vào một bàn!
Là Roulette -- cái này cũng là một trò đánh bạc duy nhất Đổng Học Bân tương đối quen thuộc!
Blackjack thì thiếu tiền vốn, đánh bài thì Đổng Học Bân không quá rõ ràng quy tắc, máy Lucky Seven? Không dễ thao tác! Mạt trượt bài? Tiền vốn thiếu!
Nghĩ tới nghĩ lui, trước chơi Roulette một chút xem ra là lựa chọn tốt nhất!
Ừm, cũng là nó!
Đổng Học Bân lập tức nói: Đi Roulette đi.
Được. Trương Long Quyên khoác tay hắn, Đi thôi, ha ha.
Roulette tổng cộng có hai bàn, bàn rất lớn, xung quanh cũng vây không ít người.
“... Đến a!
Đừng nhúc nhích! Dừng! Dừng!
Ai da! Thiếu chút nữa ! Chỉ thiếu chút nữa!
Một ván kết thúc, quả bóng nhỏ ngừng lại, mọi người có thắng có thua, chia bài bắt đầu phát thẻ bạc.
Bởi vì sòng bạc khá lớn, lại ở cảng X, quy tắc tuy rằng không khác quá nhiều với Roulette Đổng Học Bân từng chơi, nhưng mặt bàn hình như không quá giống, Đổng Học Bân nhìn nửa ngày cũng cái hiểu cái không, hơn nữa hắn lần trước tiếp xúc Roulette đã là vài năm trước, sớm quên hết sạch rồi, hắn thẳng thắn hỏi Trương Long Quyên: Chị Trương, cái cách chơi này ngài nói cho tôi nghe một chút đi, còn có đặt như thế nào, thắng thua ra sao.
Trầm Tiểu Mỹ trừng hai mắt, Thì ra ngài không hiểu hả?
Trầm Tiểu Diễm cũng xoa xoa trán, hiện học hiện chơi, cái này còn nói muốn thắng một tỷ? Nghĩ như thế nào vậy! Có ai chơi như thế sao?
Đổng Học Bân thấy rất mất mặt mũi, ho khan một tiếng, Ai nói tôi không hiểu? Tôi không phải sợ không giống với quy tắc bên kia sao.
Trầm Tiểu Mỹ thì thầm một tiếng, Ngài vẫn là không hểu.
Đổng Học Bân thừa nhận nói: Được rồi, tôi không biết chơi, cho nên mới học, có câu nói như thế nào nhĩ, đúng rồi, no chết gan lớn đói chết gan nhỏ! Càng là không hiểu càng có thể thắng!
Trầm Tiểu Mỹ trong lòng nói no chết gan lớn đói chết gan nhỏ, quả thật là có câu như thế.
Nhưng. . . Vậy cũng không phải nói ngài có gan lớn như thế! Ngay cả quy tắc đều không rõ ràng mà dám tuyên bố là sẽ thắng một tỷ sao!
Lá gan này cũng quá lớn!
Cả trời đều bị ngài chém cho nổi bão!
Trương Long Quyên không nói cái gì, cười giải thích cho Đổng Học Bân, Nói đơn giản cho cậu, ba mươi sáu số lẻ, mỗi số đều có thể đặt, sau khi đặt thì tỷ lệ là ba mươi sáu lần, cũng là thắng lớn nhất, cái này bình thường chỉ là đặt vận khí, trên cơ bản không trúng được, còn lại cũng là đặt ngang đặt dọc, tỷ lệ cũng giảm tương ứng, cũng không dễ dàng trúng, cần chút phương pháp và sách lược, bởi vì những con số này đều là chuyển hướng, cái này thì một chút cũng nói không rõ, chú ý bên trong có rất nhiều, còn có cái khác cũng là đặt màu hoặc chẵn lẻ các loại, tỷ lệ là hai lần, cái này dễ trúng, năm ăn năm thua.
Đổng Học Bân à một tiếng, âm thầm nhớ kỹ.
Về phần đặt như thế nào. . . Trương Long Quyên nuốt nước bọt.
Trầm Tiểu Mỹ liền ở bên cạnh nói: Những con số này cũng là số lẻ và chẳn lẽ, phía dưới này là màu sắc và đặt hàng, đặt vào là được.
Trầm Tiểu Diễm cũng kiến nghị nói: Chúng ta chỉ có một thẻ bạc, vẫn là đặt chẵn lẻ hoặc đặt màu đi, có phân nửa cơ hội, thắng có thể được gấp đôi, ặc, đương nhiên gấp đôi cũng là hai thẻ bạc, tỷ lệ cũng lớn hơn một chút, đương nhiên, mạo hiểm cũng không nhỏ.
Hai chị em thật ra còn hiểu hơn cả hắn!
Đổng Học Bân từ chối cho ý kiến gật đầu.
Trầm Tiểu Mỹ nhìn hắn, Ngài đã hiểu chưa?
Vậy còn có thể không hiểu sao? Đổng Học Bân nói: Nghe rõ ràng, được rồi, tôi thử xem.
Trầm Tiểu Mỹ nói: Bằng không xem vài ván trước rồi nói sau, Trương tổng cũng không còn tiền, đây là một thẻ bạc cuối cùng. Tuy rằng không cảm thấy một thẻ bạc có thể làm gì, nhưng thấy Đổng Học Bân coi trọng như vậy, thấy công ty của Trương Long Quyên không được vài ngày, Trầm Tiểu Mỹ cũng không muốn Đổng Học Bân thua.
Trước bàn Roulette.
Lại một ván bắt đầu, chia bài khoát tay, Mời đặt cược.
Khoảng chừng bảy tám người vây quanh ngay cả lo lắng cũng không có, trực tiếp đặt xuống, có vài người do dự, cũng đều buông thẻ bạc của mình xuống.
Có mười mấy ngàn đô la đặt vào chẵn lẽ.
Có hơn trăm ngàn đô la đặt vào màu.
Đều chơi rất lớn, hình như không phải tiền của mình vậy.
Chia bài là một cô gái trẻ tuổi, Đổng Học Bân phạm vào bệnh cũ, không nhịn được nhìn nàng ta nhiều, sau đó mới cúi đầu nhìn xuống chổ đặt, nửa ngày không nhúc nhích.
Nữ chia bài lộ ra một nụ cười nghề nghiệp nói: Đều có thể chứ? Sau khi bắt đầu thì không được đặt nữa. Dừng một chút thấy không ai lên tiếng, liền nói: Vậy bắt đầu, mời rút tay ra khỏi mặt. . .
Hai chữ mặt bàn còn chưa nói xong.
Kịch, Đổng Học Bân đưa tay rất nhanh, đem thẻ bạc đặt xuốg!
Số 22! Là một số lẻ! Số lẻ một ăn ba mươi sáu!
Chia bài nhìn Đổng Học Bân, không nói cái gì, nhưng thấy thẻ bạc thấp nhất, mí mắt hơi nhảy một chút.
Người xung quanh cũng đồng thời ngẩn ra.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh