Trong phòng.
Đều thu xếp xong rồi.
Phương Văn Bình chui dưới giường, tảng đá trong lòng của Đổng Học Bân cũng rơi xuống, dễ dàng rất nhiều, vì vậy liền muốn đi qua mở cửa.
Nhưng đột nhiên, chân chợt nặng!
Đổng Học Bân cảm giác cẳng chân bị người nào kéo lại, cái này vừa đi, thiếu chút nữa té ngã, khiến cho hắn suýt nữa chửi ầm lên!
Bà làm gì vậy! Đổng Học Bân ngồi xổm xuống thấp giọng nói.
Phương Văn Bình khẩu khí còn cứng hơn so với hắn, Quần áo của tôi!
Đổng Học Bân vỗ trán mới nhớ tới, Thiếu chút nữa đã quên!
Nếu như để cho cháu gái tôi thấy! Cậu xem tôi có làm chết cậu không! Phương Văn Bình hâm dọa.
Đổng Học Bân hừ một tiếng, bất quá vẫn thành thật đi qua cầm váy dài và áo lông của Phương Văn Bình trên ghế, nhìn trái phải một chút, thẳng thắn ném cho cô ấy dưới giường, tính đi tính lại vẫn là ở đây an toàn nhất, khiến cho cô ấy tự mình ôm lấy, cuối cùng cũng đem giày cao gót của cô ấy đá vào. Sau khi đứng lên, Đổng Học Bân cũng không biết chuyện tình sao lại thành cái dạng này, hai người rõ ràng là tử địch, hiện tại nhưng còn toàn lực hợp tác, quên đi, không nghĩ, trước tiên đem hai người bên ngoài đuổi đi rồi nói sau.
Anh rể? Xong chưa? Tạ Nhiên hỏi.
Đổng Học Bân vỗ vỗ chút bụi vừa rồi dính trên người, Được rồi được rồi!
Nhưng không đợi Đổng Học Bân kịp phản ứng, Tạ Nhiên đẩy cửa đi vào, Phương Thủy Linh phía sau vừa nhìn Đổng Học Bân mặc quần áo xong, cũng cất bước cùng vào phòng. Đổng Học Bân thiếu chút nữa tung cước đá bọn họ, vốn còn muốn đem bọn họ ra bên ngoài, ai ngờ hai người hỏi cũng không hỏi thì đã vào trong.
Đổng Học Bân kinh ngạc, Ra ngoài nói!
Tạ Nhiên không nghe.Quấy rối anh nghỉ ngơi.
Phương Thủy Linh trong tay cũng cầm đồ, đặt ở trên bàn, Đổng ca, mang cho anh hoa quả và chút đồ, ngày hôm qua. . . Thật sự xin lỗi.
Đổng Học Bân nói: Chủ ý của ai?
Của em! Tạ Nhiên giành nói.
Là của em! Phương Thủy Linh cũng nói.
Đổng Học Bân khoát khoát tay, Anh đều lười nói với hai đứa, hai đứa đặt anh và Phương Văn Bình chung một chổ? Điện thoại còn không mờ? Anh đều phục hai đứa, nghĩ cái gì thế, chúng tôi cãi nhau thành như vậy, hát vài bài là có thể chung sống hòa bình ngay lập tức hay sao?
Tạ Nhiên đỡ Đổng Học Bân ngồi xuống giường.Anh rể, anh đừng nóng giận, đều tại em.
Phương Thủy Linh chớp chớp con mắt, cũng ngồi ở trên giường.Đổng ca. Ngày hôm qua bọn em đi. Các người còn hát?
Đổng Học Bân bĩu môi nói: “Hát cái gì, hai đứa đi bọn anh cũng đi.
À. Phương Thủy Linh lại nói: Được rồi, vậy cô nhỏ của em đâu? Sao điện thoại vẫn không gọi được? Gọi về nhà cũng không người tiếp.
Đổng Học Bân vừa muốn nói, lại hơi trầm ngâm, thay đổi ý, Anh làm sao biết bà ta đi đâu.
Phương Thủy Linh lo lắng lên, Đừng nói là gặp chuyện không may nha? Không được, em phải gọi thử. Nói xong lấy điện thoại di động ra.
Đổng Học Bân nhất thời giật mình một cái, hắn sáng sớm trong lúc ngủ mơ mơ hồ hồ nghe thấy được một ít tiếng chuông điện thoại di động, bất quá còn buồn ngủ, hắn cũng không lưu ý, nhưng hiện tại vừa nghe Phương Thủy Linh nói như vậy, hiển nhiên cái tiếng chuông điện thoại di động xa lạ kia là của Phương Thủy Linh gọi cho Phương Văn Bình, điện thoại di động của Phương Văn Bình vẫn mở, Đổng Học Bân rất nhanh hồi ức một chút, vừa rồi mình hình như có đem túi xách của Phương Văn Bình ném xuống dưới giường cho cô ấy, lúc này nếu như điện thoại di động vang lên ở dưới giường, vậy còn không lộ? Đổng Học Bân vội đưa tay cản lại, Đừng gọi đừng gọi, vậy cái gì, hôm qua cô nhỏ của em uống say, anh đưa bà ta quay về gia thuộc viện, hiện tại phỏng chừng còn chưa có tỉnh, buổi trưa rồi gọi.
Em lo lắng. Phương Thủy Linh nói.
Đổng Học Bân chậc lưỡi, nói: Cái này có cái lo lắng gì, cô của em đều bốn mươi tuổi rồi, còn không chăm sóc được bản thân hả?
Phương Thủy Linh chớp mắt mấy cái, nhưng vẫn là muốn gọi, Em sẽ gọi hỏi một chút.
Đổng Học Bân gấp vô cùng, A, anh đều nói cô của em khẳng định không có việc gì, bà ta. . .
Sau đó, dưới giường vang lên một tiếng xoạch nhẹ, không quá rõ ràng.
Chỉ thấy Phương Thủy Linh buông điện thoại di động xuống, nghi hoặc nói: Sao đột nhiên không liên lạc được?
Đổng Học Bân mới rõ ràng tiếng động dưới giường là chuyện gì xảy ra, Phương Văn Bình hiển nhiên là nghe thấy bọn họ đối thoại, nếu như tắt máy, điện thoại di động sẽ có tiếng tắt máy, vậy cũng lộ, cho nên trực tiếp đem nấp sau của điện thoại di động mở ra, lấy pin ra, như vậy sẽ không sợ điện thoại di động vang lên, cho nên gọi qua cũng là không liên lạc được, phù, cái Lão phương này vẫn là rất thông minh, làm mình sợ nhảy dựng.
Nhưng âm thanh dưới giường khiến cho Tạ Nhiên a một tiếng nói, Tiếng động gì?
Hả? Đổng Học Bân giả ngu hỏi: Cái gì tiếng động gì?
Tạ Nhiên cúi đầu xuống nhìn, nói: Anh rể, nhà anh có chuột? Sao dưới giường có động tĩnh? Xoạch xoạch, vừa rồi nghe thấy được.
Phương Thủy Linh nghe vậy kêu sợ hãi một tiếng nói, Chuột?
Tạ Nhiên nhanh chóng kéo tay nàng, Không có việc gì không có việc gì, có anh ở đây.
Đổng Học Bân đổ mồ hôi nói: A, a đúng vậy, có chuột, vài ngày rồi, không sao không sao, dù sao anh cũng không sợ cái thứ này.
Tạ Nhiên xua tay, Như vậy sao được, em đuổi ra ngoài cho anh.
Vừa nghe lời này, Phương Thủy Linh liền tránh đi rất xa, đứng ở chỗ cửa.
Đổng Học Bân vội vàng kéo Tạ Nhiên lại, Em làm gì vậy, không sao, chuột thôi mà.
Nó thấy ghê lắm, anh đừng động, giao cho em đi. Tạ Nhiên có chút khoe khoang nói: Gia thuộc viện em ở hiện tại cũng có chuột, em đã đánh chết hai con rồi. Nhìn ra được, Tạ Nhiên là cực lực muốn biểu hiện một chút, hẳn là biết chuyện tối ngày hôm qua thật sự làm Đổng Học Bân tức giận.
Nhưng Đổng Học Bân nào dám để cho hắn nhìn xuống dưới giường, Phương Văn Bình còn ngay bên dưới đấy!
Còn đập chuột?
Đây là muốn chết người mà!
Đổng Học Bân cũng nóng nảy, Không cần! Một chút nữa anh tự đập!
Em mà anh vẫn chưa yên tâm sao? Tạ Nhiên đã ngồi dậy khỏi giường, ngồi chồm hổm xuống phía dưới, Giao cho em!
Không cần em! Đổng Học Bân bị dọa đến mồ hôi đều toát ra, thấy em rể đã mở drap giường, Đổng Học Bân hồn phi phách tán, vội đè drap giường xuống, Em coi Tiểu Linh sợ kìa, đừng động đừng động, Tiểu Linh đi rồi anh sẽ làm, nhanh đứng lên nhanh đứng lên, uống chút trà đi!
Giầy của Tạ Nhiên đã tới dưới giường, từ góc độ của Đổng Học Bân, đều có thể thấy được một đôi vớ chân chân, giày của em rể hầu như tới đùi của Phương Văn Bình!
Nghe vậy, Tạ Nhiên nhìn bạn gái, suy nghĩ một chút, lúc này mới đứng lên, Vậy. . . Đi thôi.
Phương Thủy Linh đã sắp khóc, phụ nữ đối với chuột luôn có chút sợ, Chúng ta, chúng ta đi ra ngoài đi.
Đổng Học Bân đương nhiên là ước gì đây, Đúng đúng, đi ra ngoài, anh pha cho hai đứa chút trà uống. Nói xong, kéo Tạ Nhiên nhanh chóng đi ra phòng khách.
Phù!
Quá hiểm! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh