Ngày hôm sau.
Ngày kế.
Buổi sáng.
Ánh mặt trời rất đủ, là khí trời tốt.
Đổng Học Bân nghĩ cảnh đẹp duy nhất của huyện Trinh Thủy cũng là trời xanh, so với màu xanh bên kia của kinh thành và thành phố Phần Châu không chỉ gấp đôi, xa xa mây núi cao cao mơ hồ hiện hiện, nhìn đặc biệt có một loại tâm tình thoải mái, hít vào không khí mới mẻ, Đổng Học Bân cất bước đến cơ quan.
Cách cơ quan một khoảng, điện thoại vang lên.
Reng reng reng, hình như là điện thoại của phòng làm việc huyện trưởng, hai ngày nay hắn lưu không ít dãy số, trên cơ bản đem người của huyện ủy và điện thoại phòng làm việc cũng đều lưu lại.
Đổng Học Bân lập tức tiếp, nói: A lô, Đổng Học Bân.
Bên kia là tiếng nói một cô gái tuổi còn trẻ, Xin chào Đổng huyện trưởng, tôi là nhân viên thông tin Lý Hiểu Na của Khương huyện trưởng, Khương huyện trưởng dặn ngài sau khi đến cơ quan thì gặp mặt cô ấy.
Đổng Học Bân nói: Được, tôi tới sẽ đi.
Ừm, vậy tôi cúp máy.
Được, cảm ơn thư ký Lý đã thông báo.
Không khách khí.
. . .
Hơn mười phút sau.
Đổng Học Bân mới đi tới, bất quá nhìn đồng hồ, hắn thẳng thắn không đến phòng làm việc, mà là trực tiếp đi chỗ của Khương Phương Phương.
Phòng làm việc huyện trưởng.
Đổng Học Bân gõ cửa đi vào, kết cấu của phòng làm việc này không giống của Đổng Học Bân, lần trước đã tới, bên ngoài là phòng thư ký, chỉ có đi qua phòng thư ký mới có thể đi vào phòng làm việc của Khương Phương Phương bên trong, cho nên mặc kệ ai tới đều phải đi qua chổ thư ký thông báo, lần trước là Khương Phương Phương trực tiếp mang theo Đổng Học Bân đi vào, lúc đó cũng không thấy được thư ký cô ấy, nhưng ngày hôm nay, Lý Hiểu Na ngồi ở chỗ kia dọn đồ, Đổng Học Bân vào cửa đầu tiên thì thấy được cô ấy, một cô gái hơn hai mươi tuổi, lớn lên bình thường.
Đổng huyện trưởng. Lý Hiểu Na rụt rè bắt chuyện.
Đổng Học Bân mỉm cười nói: Xin chào thư ký Lý, Khương huyện trưởng đang bận sao?
Ngài chờ chút, tôi hỏi một chút. Lý Hiểu Na đi qua gõ cửa. Sau đó mở cửa vào phòng làm việc Khương Phương Phương, lại nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Đổng Học Bân biết, bên trong khẳng định còn có người khác.
Mười giây đồng hồ sau.
Lý Hiểu Na đi tới, Đổng huyện trưởng, Khương huyện trưởng bảo ngài đi vào.
Đồng thời đi ra phòng còn có một người, Đổng Học Bân ngày đầu tiên tiền nhiệm và tiệc đón gió đã gặp qua, hình như là bí thư chính pháp uỷ kiêm cục trưởng cục công an của huyện Trinh Thủy, người duy nhất ngoại trừ kẻ hai mặt trong các thường ủy vẫn đều đứng trong đội ngũ của Khương Phương Phương … Sở Bành.
Đổng Học Bân cười nói: Sở cục trưởng.
Sở Bành biểu tình bình thường. Thậm chí hình như có chút kém, cũng không biết trước đó nói chuyện gì cùng Khương Phương Phương, bất quá sau khi thấy Đổng Học Bân ông ta vẫn miễn cưỡng nở nụ cười một chút, Đổng huyện trưởng.
Đổng Học Bân nói: Khương huyện trưởng tìm tôi, vậy tôi đi vào trước?
Sở Bành ừm một cái, Rảnh rỗi cùng nhau ngồi. Tôi cũng trở về.
. . .
Bên trong.
Đổng Học Bân vào trong, đóng cửa.
Mời ngồi. Khương Phương Phương nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn hướng hắn, vừa đưa tay đem văn kiện để vào trong ngăn kéo.
Ngài tìm tôi có việc? Đổng Học Bân vừa nhìn thấy cô ấy, nhất thời lại không nhịn được nhớ tới đêm qua Khương Phương Phương giặt quần lót và vớ chân cho hắn, trong lòng nhảy loạn vài cái, hít sâu một ngụm, ngồi xuống ghế đối diện bàn công tác của Khương Phương Phương.
Khương Phương Phương vẻ mặt tự nhiên, hình như tối hôm qua cái gì cũng không phát sinh, nói: Gọi cậu đến đây là thông báo cậu một chút. Tôi vừa nhận được tin tức, thành phố đã thông qua đề danh thường ủy của cậu, chính thức bổ nhiệm cậu vào thường ủy huyện ủy huyện Trinh Thủy, như thế này hẳn là sẽ có người của bộ tổ chức thị ủy thông báo cậu, cuộc họp thường uỷ là quyết sách của huyện chúng ta, tôi cũng hy vọng cậu sau này phát huy ra năng lực công tác, chúng ta cùng nhau nỗ lực đem huyện Trinh Thủy xây dựng phát triển tốt đẹp.
Bổ nhiệm thường ủy rốt cục tới!
Trong lòng Đổng Học Bân ngưng ngưng, chuyện tốt đây!
Đổng Học Bân cũng lập tức làm ra một phen tỏ thái độ, đều là nói tràng diện.
Khương Phương Phương lại nói: Còn có chuyện này. Mông bí thư sáng sớm đã trở về. Cậu sau khi tiền nhiệm còn chưa thấy qua ông ta, đi báo danh đi.
Đổng Học Bân kinh ngạc.Được, tôi lập tức đi.
Khương Phương Phương gật đầu nói: Vậy không còn chuyện khác.
Đổng Học Bân liền cáo từ rời đi, ra phòng làm việc của Khương huyện trưởng.
Chờ hắn vừa đi, Khương Phương Phương trong phòng nhất thời truyền ra âm thanh, Tiểu Lý, em vào một chút.
Lý Hiểu Na bước nhanh đi vào, Huyện trưởng.
Chỉ nghe Khương Phương Phương nhợt nhạt nói: Sau này Đổng huyện trưởng bất luận thời gian gì bất luận lúc nào tìm tôi, cũng không cần thông báo với tôi, trực tiếp cho hắn vào là được.
Lý Hiểu Na sửng sốt, Ngài nếu như có việc hoặc là có người tới, vậy. . .
Khương Phương Phương lạnh nhạt lập lại một lần, nói: Bất luận lúc nào cũng không cần thông báo.
Lý Hiểu Na rùng mình, nhanh chóng nói: Được, tôi đã biết!
Sau khi đi ra ngoài, ngồi ở phòng thư ký trong mắt Lý Hiểu Na lộ ra một vẻ kinh ngạc và buồn bực, bất luận lúc nào cũng không cần thông báo mà để hắn đi vào? Cái này có ý gì? Bình thường cho dù là Sở Bành bí thư chính pháp uỷ và thân tín của Khương huyện trưởng, bình thường cũng dễ nói, nhưng lỡ như lúc phòng làm việc có người khác hoặc là Khương huyện trưởng đang bận, Lý Hiểu Na làm thư ký cũng phải thông báo một chút, hỏi một câu ý của Khương huyện trưởng, sao Đổng huyện trưởng tới đây thì không cần? Khương huyện trưởng đối với Đổng huyện trưởng cũng thật tốt? Là Đổng huyện trưởng bối cảnh rất lớn? Không phải, ai cũng biết Đổng Học Bân là tới cơ sở mạ vàng, khẳng định sẽ có bối cảnh, nhưng nơi này là huyện Trinh Thủy, bối cảnh của Đổng Học Bân sợ là cũng không dùng được, Khương huyện trưởng không có khả năng quan tâm cái này. Lý Hiểu Na đã làm thư ký cho Khương huyện trưởng nhiều năm, nhưng chưa thấy qua Khương huyện trưởng như vậy, không cần thông báo, cho dù là cha mẹ thân nhân tới cũng không có khả năng ngoại lệ, nhưng sao đối với Đổng huyện trưởng. . .
Bỗng nhiên, Lý Hiểu Na nghĩ tới một khả năng, trong đầu cũng hiện ra khuôn mặt của Đổng Học Bân, càng nghĩ càng kinh hãi, lau mồ hôi vội vàng mở máy vi tính tìm tìm tư liệu trước đây, đem hình ảnh chồng qua đời của Khương huyện trưởng tìm ra, một tấm. . . năm tấm. . . mười tấm. . .
Ba mươi tuổi? Không đúng.
Hai mươi tám tuổi? Không đúng.
Mà khi Lý Hiểu Na lật hồ sơ trong máy tính thấy hai ảnh chụp mươi hai tuổi của chồng Khương huyện trưởng, trong mắt nhất thời hiện lên một tia khiếp sợ!
Giống!
Quá giống!
ảnh chụp ba mươi tuổi còn không nhìn ra cái gì, nhưng chồng Khương huyện trưởng lúc hai mươi, quả thật có vài phần tương tự Đổng Học Bân!
Lý Hiểu Na vỗ trán, cô ấy nên sớm nghĩ tới, nếu không phải thời gian trôi qua quá lâu, đối với ấn tượng chồng của Khương huyện trưởng càng ngày càng không rõ, Lý Hiểu Na phỏng chừng nhìn thấy Đổng Học Bân lần đầu tiên cũng có thể nghĩ tới!
Nghe nói Khương huyện trưởng lần trước đem xe cho Đổng huyện trưởng mượn?
Hơn nữa lần này Khương huyện trưởng phân phó, Lý Hiểu Na đã đem chuyện tình suy nghĩ cẩn thận, thì ra là thế, hèn chi Khương huyện trưởng đối với Đổng huyện trưởng đặc biệt như thế!
Đây là từ trên người Đổng huyện trưởng thấy được cái bóng của chồng?
Hay là Khương huyện trưởng thích đàn ông loại hình này? ?
Dù sao mặc kệ thế nào, Lý Hiểu Na khẳng định sẽ đem chuyện này chôn ở trong lòng, cô ấy không có khả năng đi nói cùng người khác, một chữ cũng không thể lộ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh