Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyện cấp thành phố là khái niệm gì?

Đó là từ một huyện đặc cách thành một thành phố.

Mặc dù so ra kém quyền hạn của thành phố thật sự, nhưng người đứng đầu đảng chính và rất nhiều phòng ban phía dưới cũng đều không phải là chức vụ cấp bậc như trước, toàn bộ đề lên trong cuộc họp, địa vị của toàn bộ huyện và chức vụ quyền lợi của toàn bộ huyện cũng sẽ bởi vậy mà tăng một cấp độ, đây là chuyện toàn bộ huyện sẽ được lợi, bằng không huyện Tiêu Lân bọn họ lúc trước cũng sẽ không tốn hao tài lực lớn như vậy xây dựng cơ sở phương tiện, còn không phải đều là làm chuẩn bị vì đặc cách huyện cấp thành phố? Thế nhưng lúc đó kỳ ngộ không tới, điều kiện cũng không thành thục, huyện bọn họ không được phê chuẩn, cái này vẫn đều là tiếc nuối của rất nhiều người. Lúc đầu Trương Đông Phương cũng nghĩ rằng huyện Tiêu Lân bọn họ vô duyên với huyện cấp thành phố, dù sao bị trả trở về một lần, cái hy vọng này hầu như đã không có, giống như phán tử hình cho bọn họ huyện, một loạt xây dựng và chuẩn bị đều uổng phí trước đây. Ai có thể ngờ, buổi nói chuyện của Đổng Học Bân lại khiến cho Trương Đông Phương dấy lên hy vọng.

Một lần nữa xin huyện cấp thành phố!

Đổng Học Bân một chút đã nói tới trong tâm khảm của lão Trương!

Theo lý thuyết xin huyện cấp thành phố không phải dễ dàng như vậy, huyện Tiêu Lân bọn họ là một huyện lớn, nông nghiệp phát đạt, nhân khẩu đông đảo, diện tích rộng, kinh tế tạm được, nhất là bọn họ lần này thu xếp lễ văn hóa chiêu thương mang đến cho huyện bọn họ một cơ hội phát triển kinh tế lâu dài, hiệu ứng của một tỷ chiêu thương dẫn tư hiện tại tuy rằng còn nhìn không ra hiệu quả rõ ràng, nhưng tuyệt đối sẽ từng chút thể hiện ra ở sau này, bất quá cho dù như vậy, đối với bọn họ đã bị bác bỏ qua huyện cấp thành phố mà nói, huyện cấp thành phố đối với huyện Tiêu Lân bọn họ vẫn đang là không được. Kinh tế tăng trưởng? Sản lượng nông nghiệp ăng cao? Cái này đều không tính là cái gì, như vậy đi xin cũng không ý nghĩa, tất cả mọi người biết, xét duyệt và phê chuẩn của huyện cấp thành phố là cực kỳ nghiêm ngặt, một tỉnh vài năm cũng không thể có một huyện được đặc cách thành huyện cấp thành phố, hơn nữa cái thứ này là không có danh sách, ví dụ như năm nay tất cả huyện đều không được. Chỉ vì huyện Tiêu Lân không tệ, cho nên huyện cấp thành phố cho bên này? Xếp hàng chờ danh sách? Chuyện không có khả năng! Đó là muốn tổng hợp lại phương diện, cấp trên mới có thể lo lắng cái phê chuẩn của huyện cấp thành phố này, bằng không người ta ngay cả văn kiện xin cũng sẽ không thèm nhìn.

Kinh tế tăng trưởng thì có tác dụng gì?

Sản lượng nông nghiệp tăng thì có tác dụng gì?

Cái này cũng không phải là vấn đề!

Vậy thì thiếu cái gì? Có thể còn thiếu một bước then chốt!

Ngay từ đầu Trương Đông Phương thật đúng là không nghĩ tới phương diện này, ông ta đối với huyện cấp thành phố đã sớm không ôm có hi vọng, thế nhưng khi nghe Đổng bí thư lời nói này, Trương Đông Phương bỗng nhiên có một loại cảm giác --bước then chốt này, có thể thật sự tới!

Cổ mộ!

Cổ mộ Đời Hán!

Cổ mộ của Đế vương!

Nếu quả thật là như vậy, nếu như thật sự xác định, huyện Tiêu Lân bọn họ sẽ không còn là một huyện nông nghiệp bị mọi người sớm đã xác định tư tưởng. Mà sẽ trở thành một huyện văn hóa, thậm chí có thể sẽ trở thành một huyện du ngoạn, tích lũy lại. Trở thành một huyện kinh tế lớn cũng không phải không có khả năng!

Đây là cơ hội!

Đây là một bước then chốt nhất!

. . .

Không khí trong phòng làm việc bí thư huyện uỷ lâm thời yên lặng vài giây.

Đổng Học Bân nhìn ông ta, vừa lúc đón nhận ánh mắt của Trương Đông Phương, hai người liếc nhìn nhau, căn bản không cần nói thêm cái gì.

Tổ công tác xuất phát chưa? Đổng Học Bân nói.

Trương Đông Phương nói: Đã đi, mới đi được một hồi.

Đổng Học Bân cũng không ngồi yên được.Tôi đi núi Thanh Loan nhìn.

Trương Đông Phương cũng là đồng dạng suy nghĩ, Hai ta cùng đi đi. Dừng một chút, nói: Nhân số có thể thiếu hay không? Tôi từ phòng làm việc chính phủ huyện bên này điều đến một ít. Nói xong, Trương Đông Phương cầm điện thoại di động gọi điện thoại, A lô, lão Tôn. Phòng làm việc chính phủ các người ra ít nhất ba người cho tôi. . . Đúng vậy, từ hôm nay trở đi không cần bọn họ mỗi ngày đến đơn vị báo danh, công tác bên này cũng không cần bọn họ quản. . . Đi núi Thanh Loan. . . Đúng vậy. Theo lời tôi nói phân phó xuống. . . Tôi biết bọn họ không biết giám định văn vật, công tác liên lạc và ghi chép công tác tương quan bọn họ cũng không biết sao?

Rất nhanh, lại một nhóm người đến.

Đổng Học Bân và Trương Đông Phương đã lên xe, phía sau một ít người của chính phủ huyện bên kia lâm thời bị Trương Đông Phương chộp tới cũng đều ngồi trên xe phía sau, hướng núi Thanh Loan xuất phát.

Tất cả mọi người rất buồn bực. Trương huyện trưởng đây là làm gì hả? Trước đó thái độ không phải còn bình thường sao? Trên cuộc họp thường ủy đối với quyết định này của Đổng bí thư vẫn biểu hiện ra một loại thái độ không ủng hộ cũng không phản đối, sau đó nghe nói Đổng bí thư đem danh sách tổ công tác phía dưới báo lên phủ quyết lại đòi tăng gấp hai. Trương huyện trưởng tựa như còn rất không vui, lúc này mới đi phòng làm việc Đổng bí thư nói chuyện, nhưng mà sao mới chút thời gian trôi qua như thế, Trương huyện trưởng liền thay đổi một thái độ hả? Hình như có vẻ còn nhiệt tâm hơn so với Đổng bí thư? Ngay cả người của phòng làm việc chính phủ huyện bên kia đều cho điều đi? Bây giờ còn muốn cùng Đổng bí thư đi núi Thanh Loan xem tình huống?

Hai người lãnh đạo rốt cuộc nói cái gì trong phòng làm việc?

Trương huyện trưởng cái này một trước một sau tương phản cũng quá lớn?

Trương Đông Phương sao thoáng cái thay đổi nhiều như vậy, cái này ông ta tự nhiên sẽ không nói với người khác, chuyện này, ông và Đổng Học Bân hai người trong lòng hiểu rõ là được.

. . .

Buổi chiều.

Năm giờ hơn.

Lăn qua lăn lại một đường, tới núi Thanh Loan.

Ở đây không thể so núi Thang Nga trước đó mưa to vây khốn học sinh, bên kia ít nhất còn có người thích leo núi du ngoạn, nhưng núi Thanh Loan thì hơi chút kém một ít, cảnh sắc tuy rằng đều không khác quá nhiều, nhưng đường không phải đặc biệt dễ đi, đường núi cũng vậy, tình hình giao thông xung quanh cũng thế, cho nên cũng chính là vì chỗ tương đối kém, mọi người nghe Đổng bí thư sau khi xem một món đồ cổ thì muốn phong tỏa hiện trường mới cảm thấy là ngạc nhiên, cái chổ tồi tàn như vậy có thể có thứ tốt gì, cho dù có vậy cũng không cần phong tỏa, bình thường bên này ngay cả người cũng không có.

Xuống xe.

Đổng Học Bân nhìn trên núi, cũng nhìn thấy xe của nhóm thành viên trong tổ bảo hộ đầu tiên đậu ở chỗ này, Chúng ta hiện tại lên núi?

Đổng bí thư, Trương huyện trưởng!

Xa xa, bí thư thôn Thanh Bắc chạy tới, rõ ràng là biết bọn họ tới, sớm xuống núi nghênh tiếp.

Trương Đông Phương nhìn hắn một cái, Tiểu Tiêu, cậu đều ở trên đó? Hiện trường bảo hộ đã xong chưa?

Tiêu Thành lập tức nói: Đã xong rồi, đều treo tuyến phong tỏa và tuyến cảnh giới, trước khi tôi xuống núi mọi người đang gắn thiết bị và đèn pha các loại.

Trương Đông Phương nói: Vậy chúng ta cũng lên đi xem.

Tiêu Thành cười khổ, Trương huyện trưởng, đường lên núi không dễ đi, hơn nữa cũng rất xa, bây giờ còn muốn lên trên đó, trời phỏng chừng đều tối, mọi người còn chưa có ăn cơm mà?

Xa như vậy? Trương Đông Phương nhìn ngọn núi, nói với Đổng Học Bân: Đổng bí thư, ngài xem?

Đổng Học Bân xác định, Vậy tìm một tiệm cơm ăn cơm trước đi, ăn uống no đủ dưỡng tốt thể lực, chúng ta lên núi.

Tiêu Thành lại một lần cười khổ, nói: Đổng bí thư, đừng nói tiệm cơm, ở đây ngay cả quán ăn trên cơ bản đều không có, thôn Thanh Bắc chúng tôi nhỏ, bên này khai phá cũng không được, cho nên. . . Sau đó nói: Các vị lãnh đạo nếu như không ngại, đi nhà tôi ăn đi, ở trong thôn bên kia, không xa.

Đổng Học Bân thật ra không sao cả, hắn lúc trước sau khi bị địa chấn chôn ở bệnh viện, một tuần không ăn cơm đi ra cũng vui vẻ, thế nhưng những người khác không được, nhất là Trương Đông Phương béo như thế, cũng lớn tuổi như vậy, khiến cho ông ta mang bụng rỗng đi đường núi xa như vậy? Ông ta có thể đi được hay không cũng là một vấn đề. Vì vậy gật đầu, mang theo mọi người đi thôn Thanh Bắc, đến nhà bí thư thôn ăn cơm.

Đều là nông gia.

Vẫn là Tiêu Thành tự mình xuống bếp, tay nghề rất không tồi.

Mọi người ăn mà khen không dứt miệng, Đổng Học Bân cũng nhìn Tiêu Thành nhiều, nói như vậy, thôn quan sinh viên sau khi xuống đều là làm một phó chức, theo bí thư thôn học tập mà thôi, nhưng Tiêu Thành sau vài năm lại thành bí thư thôn của thôn Thanh Bắc, loại tình huống này thật sự là không thấy nhiều lắm, bởi vì càng là loại cơ sở trong cơ sở, đám thôn dân càng có tính bài ngoại, đừng nói một người ngoài hoặc là họ khác, cho dù là người trong thôn khi còn bé không có lớn lên trong thôn, sau khi trở về mọi người có thể sẽ thoáng có chút bài xích, không coi là người một nhà, nhưng Tiêu Thành lại làm được, có thể được đám thôn dân đề cử làm bí thư thôn, có thể được thôn dân tín nhiệm, đem đồ cổ trước tiên giao cho Tiêu Thành khiến cho hắn quyết định, nói rõ người thanh niên này là rất có năng lực.

Trong lúc ăn.

Tiểu Tiêu bao nhiêu tuổi? Đổng Học Bân hỏi.

Tiêu Thành bận buông chiếc đũa cung kính nói: Tôi năm nay hai mươi bảy.

Đổng Học Bân cười nói: Ồ, vậy hai ta cùng tuổi. Đổng Học Bân rất có hứng thú đối với hắn, hàn huyên nhiều vài câu, trên lời nói cử chỉ thấy cũng cho Đổng Học Bân ấn tượng không tồi, cảm thấy người nọ là có thể bồi dưỡng, núi Thanh Loan nếu là địa giới của thôn bọn họ, vậy đến lúc đó thêm trọng trách cho hắn, khai quật một cổ mộ lớn như vậy, phải có một người có thể tín nhiệm ở bên cạnh nhìn, Tiêu Thành thật ra không tồi.

Trò chuyện trò chuyện.

Tiêu Thành phỏng chừng cũng cảm giác ra một ít, dừng một chút, nói: Bí thư, có chuyện tôi không biết có nên nói hay không.

Nói đi, có cái gì không thể nói? Đổng Học Bân nói.

Tiêu Thành giải thích nói: Là như thế này, núi Thanh Loan bên này thật ra tình huống rất phức tạp, ngọn núi này cũng không chỉ là địa giới của huyện Tiêu Lân chúng ta, chỉ có phân nửa là của chúng ta, một nửa khác là của thôn Thanh Nam, thuộc về huyện bên cạnh, vị trí đồ cổ được phát hiện trên núi tôi trước đó xem qua, trên sườn núi ở bên mặt, theo tôi thấy bên kia là thuộc về huyện chúng ta, ít nhất hẳn là gần huyện chúng ta, nhưng dù sao không có phân chia chính xác, cái này cũng. . .

Đổng Học Bân nhìn nhìn hắn, Cậu sợ huyện bên cạnh giở trò?

Tiêu Thành gật đầu, Nếu như thật sự phát hiện cổ mộ, tôi sợ bọn họ có thể muốn cướp.

Trương Đông Phương nghe vậy cũng ngẩng đầu, Tiểu Tiêu, cậu cái này nhắc nhở rất tốt, phải chú ý một ít, đối diện cái huyện kia chúng ta đã không ít giao tiếp. Nói xong lắc đầu, hiển nhiên giữa hai huyện vẫn không được vui vẻ.

Đổng Học Bân trong lòng có suy nghĩ, cũng không nói cái gì.

Giành quyền sở hữu cổ mộ với hắn? Nói giỡn à! Các người giành thử xem! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK