Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười phút. . .

Nửa tiếng đồng hồ. . .

Ba giờ.

Tô Nham lại một lần nữa trở về, đem tới một phần danh sách thành viên tổ bảo hộ văn vật mới chuẩn bị, cho Đổng bí thư xem qua.

Ngài xem cái phần này được không? Tô Nham hỏi.

Tổng cộng hai mươi ba người? Đổng Học Bân nhìn một chút.

Tô Nham quan sát sắc mặt của Đổng bí thư, Đúng vậy, phòng văn hóa mười ba người, bên công an sáu người, nhân viên công tác tương quan còn lại bốn người.

Đổng Học Bân gật đầu một cái, Được, xác định như vậy.

Tô Nham trưng cầu ý kiến nói: Vậy hiện tại để cho bọn họ xuất phát hay là?

Cho mọi người hiện tại xuất phát, đem theo thiết bị và trang bị, trước tiên khống chế hiện trường và bảo hộ hiện trường, cấm bất luận một người không phận sự nào ra vào. Đổng Học Bân nói.

Tô Nham nhận lệnh, Rõ ràng.

Đổng Học Bân cuối cùng phân phó nói: Còn nữa, phàm là người của tổ công tác này, trọng điểm công tác trong mấy tháng sau này cũng là trên núi Thanh Loan, không có lệnh của tôi ai cũng không thể tùy tiện điều động nhân viên. Theo người khác xem ra, cái tiểu tổ này cũng là một trang trí, đi chạy theo hình thức mà thôi, nhưng Đổng Học Bân lại chưa bao giờ nghĩ như vậy, hắn đối với cái công tác này là cực kỳ coi trọng, cho nên lỡ như công an bên kia có nhiệm vụ các loại muốn điều cảnh viên của tổ bảo hộ văn vật, Đổng Học Bân khẳng định là sẽ không đáp ứng, cái này hắn phải cho mọi người một châm dự phòng trước. Thật ra trên cuộc họp thường ủy chuyện này Đổng Học Bân đã nói qua, nếu không hắn không sẽ tự mình nhận làm tổ trưởng.

. . .

Mệnh lệnh được truyền xuống.

Người trong danh sách đều oán than.

Thật muốn đi núi Thanh Loan hả? Bên kia xa lắm.

Nghe nói còn có thể phải ở trên núi, vậy nhà tôi làm sao bây giờ hả?

Ài, lúc đầu danh sách không có tôi, sao đột nhiên lại thêm người? Còn đem tôi thêm vào?

Có người nói lần này cần đi hơn hai mươi người? Dùng nhiều người như vậy sao? Không phải là phát hiện một món đồ cổ sao? Các lãnh đạo rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy.

Được rồi, đừng nói nữa, lãnh đạo khẳng định có đạo lý của lãnh đạo.

Đúng vậy. Hình như lần này mệnh lệnh là Đổng bí thư ra, các người mà oán giận, cẩn thận để cho Đổng bí thư biết, bí thư là cái tính tình gì ai không biết.

Được, vậy tôi nói với người nhà một tiếng.

Trong một loạt chuẩn bị của tổ công tác trước khi xuất phát, tin tức cũng đồn ra.

Rất nhiều cán bộ huyện và nhân viên công vụ nghe nói chuyện này, cũng đều cảm thấy khó hiểu, Đổng bí thư dựa vào cái gì mà xác định trên núi Thanh Loan có cổ mộ như vậy hả? Hơn nữa xem ra còn cho rằng là một cổ mộ có giá trị? Món đồ cổ này còn chưa có giám định mà, có căn cứ sao?

. . .

Buổi chiều.

Ba giờ hơn.

Trương Đông Phương cũng tới phòng làm việc của Đổng Học Bân. Có chút không tán thành nói ra chuyện này, Danh sách sao lại thêm gấp ba người?

Đổng Học Bân nhìn ông ta, Tôi cho bọn họ thêm vào.

Trương Đông Phương nhíu mày, Tôi thấy mọi người oán giận rất lớn, bí thư. Chuyện này có phải là lo lắng lần nữa? Nếu như bên kia không có cổ mộ, chuyện này làm sao đây? Làm ra động tĩnh lớn như vậy, vừa lao dân lại thương tài, cuối cùng cái gì cũng không có vậy huyện Tiêu Lân bọn họ sẽ có thể mất hết mặt mũi.

Đổng Học Bân cười nói: Lão Trương, chuyện không nắm chắc tôi sẽ không làm, với những người này tôi còn cảm thấy thiếu nữa. Đang nói, điện thoại vang lên.

Reng reng reng.

Là điện thoại của Mục Chính Trung.

Chờ một chút lão Trương. Tôi tiếp điện thoại. Đổng Học Bân cầm lấy điện thoại di động tiếp, A lô, Mục lão sư, ngài xem thế nào?

Mục Chính Trung ngữ khí tựa như không quá đúng.Tiểu Đổng, cậu nói thật với tôiđi, thứ này cậu rốt cuộc là từ đâu tới?

Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, nói: Cũng là từ trên núi Thanh Loan của huyện chúng tôi đào ra. Làm sao vậy?

Cậu xác định? Mục Chính Trung nói.

Đương nhiên xác định. Đổng Học Bân nói.

. . . Cậu đem địa lý vị trí và tư liệu chi tiết của núi Thanh Loan cho tôi một phần, phải chi tiết nhất! Hòm thư của tôi đang mở. Hiện tại sẽ nhận được, cậu không nên cúp điện thoại. Mục Chính Trung nói.

Trương Đông Phương nghe, cũng tò mò nhìn qua, không biết Đổng Học Bân đang nói với ai chuyện của núi Thanh Loan.

Đổng Học Bân nghe vậy, lập tức tra xét tư liệu nội bộ, đem tin tức của núi Thanh Loan gửi đi hòm thư cho Mục Chính Trung, Được rồi Mục lão sư.

Tôi thu được rồi, cậu chờ một chút. Nói xong, Mục Chính Trung không nói cùng Đổng Học Bân, mà là giao lưu cùng mấy người bên kia của điện thoại, hình như bên kia có vài người, bất quá âm thanh quá nhỏ Đổng Học Bân cũng nghe không rõ ràng lắm. Cuối cùng qua đại khái năm phút đồng hồ, Mục Chính Trung mới một lần nữa cầm lấy điện thoại di động, Tiểu Đổng.

A, ngài nói. Đổng Học Bân chờ mong nói.

Mục Chính Trung hít vào một hơi, Cậu lúc này có thể thật sự đụng phải lớn vận trong lớn vận, đồ tôi xem rồi, cái gương đồng này. . . Không phải đồ cổ bình thường, đây là vật bồi táng của đời Hán, hơn nữa văn sức trên mặt cũng không tầm thường, sau đó, bạn cũ trong đội khảo cổ của tôi xem qua phát tới địa lý vị trí và phong thuỷ đại khái của núi Thanh Loan, cũng thấy được không tầm thường, thế nhưng không có thấy qua chúng tôi cũng không dám ra định luận, như vậy đi, chúng tôi hiện tại đặt vé máy bay, cậu cho xe đến tỉnh thành tiếp chúng tôi một chút, buổi tối ngày hôm nay chúng tôi khẳng định đến!

Đổng Học Bân một tiếng, Ngài mấy người muốn đến đây? Có thể quá phiền phức ngài hay không?

Không phiền phức, chúng tôi. . . Mục Chính Trung vừa muốn nói gì, điện thoại bị một người tiểu lão đầu bên kia giật lấy.

Chỉ nghe tiểu lão đầu nói: Tiểu đồng chí, chúng tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đi qua, các người nhớ kỹ, nhất định phải bảo vệ tốt hiện trường, tất cả chờ chúng ta tới rồi nói!

Đổng Học Bân nói: Được, tôi đã biết.

Nhớ kỹ nhất định phải bảo vệ tốt hiện trường. Tiểu lão đầu sợ hắn không coi trọng, không khỏi tiết lộ một câu, Tôi hiện tại hầu như có thể khẳng định nói cho cậu, nếu như bên dưới thật sự có mộ táng, cái mộ này khẳng định không tầm thường! Cái này rất có thể là phát hiện khảo cổ lớn nhất của vài năm nay!

Không phải rất có thể, là khẳng định! Điện thoại bên kia lại có người nói.

Mục Chính Trung nói: Còn chưa có xem qua, không thể có kết luận, đi trước rồi nói.

Được, vé máy bay nhanh chóng đặt đi, tôi gọi điện thoại cho trong nhà, mấy ngày nay phỏng chừng là không trở về được. Người nọ có vẻ có chút hưng phấn và kích động.

Điện thoại cúp.

Tín hiệu bên trong để lộ ra cho Đổng Học Bân một viên thuốc an thần thật to, lần này hắn mới tính thật sự kiên định, lão đồng chí của đội khảo cổ đều hầu như đã khẳng định giá trị lịch sử của mộ táng, Đổng Học Bân còn có cái gì để nghi vấn?

Vì vậy cũng tạm thời không nhìn Trương Đông Phương, Đổng Học Bân lập tức đem Tô Nham cho kêu đến đây, Tiểu Tô, cậu an bài một chiếc xe đi sân bay tỉnh thành, buổi tối tôi muốn tiếp mấy người quý khách, chuyến bay đến lúc đó tôi sẽ nói cho cậu, được rồi, thông báo phòng văn hóa, tới núi Thanh Loan chỉ làm công tác bảo hộ là được, ngàn vạn lần không nên khai quật, chờ nhân viên khảo cổ chuyên nghiệp tới rồi nói. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK