Buổi tối.
Khách sạn Hoàng Gia.
Một chiếc xe buýt chạy đến đây, dừng ở trước cửa xoay tròn, cán bộ và người nhà của tỉnh Giang Nam trong đại sảnh vừa nhìn, đều đi ra.
Xe tới.
Đi thôi, chúng ta lên xe.
Còn ai muốn qua bên kia không?
Vừa gọi mấy cú điện thoại, muốn đi đều đã xuống lầu.
Chờ thêm một chút đi, mấy đứa nhỏ cũng nói muốn đi, a, đến rồi.
Cửa thang máy mở ra, mấy người thanh niên nam nữ tốp năm tốp ba đi tới, mọi người đông đủ, bắt đầu lên xe, cũng không biết là địa phương chuẩn bị cho bọn họ hay là tỉnh Giang Nam sớm thuê xe, vị trí miễn cưỡng cũng đủ, hơn mười người vẫn có thể được.
Đổng Học Bân hỏi: Ba mẹ cậu không đi?
Hầu Văn nói: Gọi điện thoại, đều ngủ, sáng sớm đi máy bay thức dậy quá sớm.
Được, vậy hai ta cũng lên xe đi. Đổng Học Bân và Hầu Văn cũng vào xe buýt.
Thế nào? Ngồi chổ nào? Hầu Văn thấy Tạ Tuệ Lan cùng một người phụ nữ trung niên nói chuyện ngồi ở hàng thứ ba, xung quanh đều là bí thư thị trưởng, hỏi một tiếng.
Đổng Học Bân bĩu môi, nói nhỏ: Ngồi phía sau đi, không trò chuyện được với bọn họ.
Hầu Văn cười ha ha, nói: Không sai, tôi đồng ý, vậy ngồi hàng cuối cùng đi.
Hai người ngồi qua, lên cuối chính là mấy người người trẻ tuổi, nhìn qua cùng tuổi với Đổng Học Bân Hầu Văn, lớn y cùng lắm cũng ba tuổi, nhỏ cũng không nhỏ quá hai tuổi, cả trai lẫn gái năm sáu người, bọn họ hiển nhiên là nhận thức Hầu Văn, tựa như quan hệ cũng không tệ lắm, sau khi thấy hắn đều chào hỏi. Cả đám ngồi ở ghế sau hoặc là kế cuối, trò chuyện với Hầu Văn bọn họ.
Văn tử cũng đi?
Đi, ở lại làm gì.
Buổi tối ăn còn nói gọi cậu đấy, cậu cũng không tiếp điện thoại.
Ài, đi với bạn học ra ngoài ăn, không nghe thấy.
Đây là bạn học cậu? Giới thiệu cho chúng tôi một chút đi?
Mấy người trẻ tuổi hẳn đều là con cháu lãnh đạo, từ trong ánh mắt cũng nhìn ra được, tầm mắt nhìn về phía Đổng Học Bân đều có chút cường thế.
Được. Hầu Văn cười nói với Đổng Học Bân: Trước giới thiệu cho cậu một chút, đây là con trai của Lưu bí thư, đây là con gái của Tôn thị trưởng. Đó là cháu trai của Ngụy cục trưởng. . . Sau khi giới thiệu một lần. Hầu Văn đè thấp tiếng nói dùng âm thanh chỉ có hắn và Đổng Học Bân có thể nghe nói: Mọi đám bạn nhậu.
Đổng Học Bân gật đầu, cười nói với bọn họ: Chào các người.
Nghe Hầu Văn không có giới thiệu bạn học hắn cho bọn họ trước, ngược lại là nói trước cho bạn học hắn, mấy người thanh niên nam nữ có người lộ vẻ không vui. Cảm thấy không được tôn trọng. Lại nghe bạn học của Hầu Văn nhàn nhạt nói chào các người. Mấy người càng cảm giác khó chịu, người này là ai hả? Ra vẻ rất lớn?
Hầu Văn lúc này mới giới thiệu nói: Đây là bạn học đại học của tôi Đổng Học Bân.
Đang nói chuyện, xe buýt đi. Sau đó một người lãnh đạo phía trước nói, Chư vị, tôi thấy vẫn là quyết định một người mang đội đi, chúng ta người không ít, ý kiến cũng không quá thống nhất, ha ha, ví dụ như vừa rồi quyết định đi nơi nào cũng tốn thời gian, không quá thuận lợi cho tập thể hành động.
Có lãnh đạo nói: Tôi đồng ý.
Thành bí thư, ở đây ông có tư cách, ông dẫn đi.
Tôi có thể không làm được, ừm, cá nhân tôi đề nghị vẫn là Đổng Học Bân Đổng tiên sinh d1, Đổng tiên sinh là lãnh đạo cấp trên, cũng thích hợp, mọi người nói xem?
Được.
Tôi cũng không ý kiến.
Mấy người thanh niên nam nữ vừa nghe đều sửng sốt, Đổng Học Bân? Các người nói bạn học đại học của Hầu Văn? Các người một đám bí thư thị trưởng, khiến cho hắn một người trẻ tuổi mới hơn hai mươi tuổi mang đội? Còn đồng ý? Cái này là cái gì cùng cái gì hả? Còn có lãnh đạo cấp trên là chuyện gì xảy ra?
Đổng Học Bân nhanh chóng xua tay, nhìn bọn họ nói: Tôi có thể không làm được, các vị đang ngồi đều tư cách hơn so với tôi, đều công tác phong phú hơn so với tôi kinh nghiệm, mọi người đây là chế giễu tôi, tôi lần này tới cũng là theo vợ tôi người ăn chùa uống chùa ở chùa, ha ha, tôi không gánh được cái trọng trách này đâu.
Ăn chùa uống chùa?
Tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Tạ Tuệ Lan cũng cười ha ha nói: Chồng tôi quả thật không thích hợp, chư vị nâng đỡ, tôi thấy vẫn là Thành bí thư mang đội đi, ở đây ngài có tư cách nhất.
Thành bí thư là một bí thư thị ủy, tuổi cũng là lớn nhất bên trong, nhân duyên cũng không sai, cho nên mọi người vừa nghe cũng đều không có ý kiến gì.
Vậy ông đừng khiêm nhường.
Đúng vậy, Thành bí thư mang đội đi.
Thành bí thư đẩy không được, cuối cùng cũng xác định như thế.
Ghế sau, ánh mắt của mấy người nam nữ trẻ tuổi nhìn về phía Đổng Học Bân cũng thay đổi, bọn họ mới hiểu được, thì ra đây là chồng của Tạ bí thư, lãnh đạo của ủy ban kỷ luật trung ương!
Trẻ tuổi như thế?
Vẻ ngoài xấu xí như thế?
Mấy người kinh ngạc liếc nhìn nhau!
Bên cạnh một cô gái lớn lên cũng không tệ lắm cười hì hì, đưa tay đi qua nói: Thì ra ngài cũng là Đổng sở trưởng, hạnh ngộ hạnh ngộ, tôi là Hàn Phương.
Đổng Học Bân cũng nắm tay với cô ấy, Xin chào.
Hàn Phương vui cười nói: Ngài là bạn học của Hầu Văn, mọi người sau này cũng đều là bạn bè.
Đương nhiên là bạn bè. Đổng Học Bân cười nói: Không cần gọi là ngài, gọi Học Bân là được.
Bất quá mấy người thanh niên khác không có chủ động như thế, có thể mọi người trẻ tuổi đều không khác biệt lắm, lại đều là nam, tự nhiên đối với thành tựu của Đổng Học Bân có một chút mâu thuẫn, cũng không quá chịu phục, bọn họ thật không nhìn ra Đổng Học Bân có cái bản lĩnh gì có thể lấy được Tạ bí thư vừa hoàn mỹ lại có thể ngồi trên vị trí cao như vậy, cho nên đều tự nói chuyện, làm bộ không thấy được hắn.
Chỉ có Hàn Phương và Đổng Học Bân trò chuyện rất tốt.
Hầu Văn biết đám bạn nhậu nghĩ cái gì, đám người này được cha mẹ che chở ở thành phố đều là đi ngang, lòng tự trọng vẫn rất mạnh, tính cách cũng rất cao ngạo, lúc này gặp phải một người cùng tuổi với bọn họ nhưng lợi hại hơn so với bọn họ vô số lần, trên tâm lý khó tránh khỏi không tiếp thụ được, dựa vào cái gì hắn có thể lấy được vợ đẹp như vậy? Dựa vào cái gì hắn có thể làm quan lớn như vậy? Khẳng định không phục!
Hai mươi phút sau.
Xe tới phố của đổ trường Bồ Kinh.
Mọi người xuống xe, cũng phân nhóm ra, có một nhóm người không dự định đi sòng bạc, mà là chuẩn bị đi xung quanh dạo trung tâm thương mại, còn có vài người chuẩn bị tự do hoạt động, một nhóm khác muốn đi bên ngoài sòng bạc nhìn, Đổng Học Bân Hầu Văn và mấy người nam nữ trẻ tuổi cùng đi chung.
Tạ Tuệ Lan đi tới, Đi chỗ nào?
Sòng bạc đi, nhìn thử. Đổng Học Bân nói.
Tạ Tuệ Lan cười nói: Vậy em cùng Tôn đại tỷ bọn họ đi thương trường.
Đổng Học Bân gật đầu nói: Được, vậy lúc nào tập hợp?
Thành bí thư nói một giờ sau, chú ý thời gian một chút. Tạ Tuệ Lan nói.
Tạ Tuệ Lan đi, bên cạnh cũng là sòng bạc, đã có thể thấy bảng hiệu, ở lại đại khái có hơn mười người, mọi người liền đi qua bên kia.
Còn rất khí phái.
Đúng vậy, đủ xa hoa.
Không kỳ quái, hợp pháp sòng bạc mà.
Bọn họ trên cơ bản đều là người nhà, cũng không lãnh đạo cái gì, phỏng chừng quan viên cũng là sợ người khác nói hoặc là gây ra phiền phức không tất yếu, cho nên chỉ là nhìn xa xa một cái, không cùng nhau đi qua.
Hàn phương cười hì hì nói: Hợp pháp, vậy chúng ta có thể chơi sao?
Cái này phải hỏi Học Bân. Hầu Văn nhìn về phía Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân lắc lắc tay, nói: Khẳng định không được, người nhà tuy rằng không có quy định rõ ràng, nhưng là không kiến nghị, về phần cán bộ, quy định là chỉ cho phép thấy không được sờ, đi vào có thể, nhìn có thể, nhưng không thể sờ vào chiếu bạc, đại khái cũng là ý tứ này.
Phía trước có một phụ nữ nói: Vậy chúng ta đi vào?
Đổng Học Bân cười nói: Cái này không thành vấn đề.
Lại một người nhà nói: Vào thôi, tới đều tới rồi, thế nào cũng phải nhìn một cái.
Thấy nhóm người kia hình như lấy Đổng Học Bân làm chính, còn trưng cầu ý kiến của hắn, mấy người thanh niên trong lòng đều hờn giận, ý kiến đối với Đổng Học Bân lớn hơn nữa.
Mọi người không có trực tiếp đi vào trong, mà là dạo qua một vòng bên ngoài sòng bạc, hơn mười phút sau mới đến cửa chính sòng bạc, lên bậc thang. Nơi này là mở cửa hai mươi bốn tiếng đồng hồ, ngọn đèn rực sáng, người cũng tương đối nhiều, có thể lúc này đang là giờ cao điểm, có thể thấy không ít người ra vào, mọi người cũng từ trên mặt của khách chơi ở đây cảm thụ được một ít bầu không khí, chờ mong, điên cuồng, tuyệt vọng, đủ loại biểu tình đều có.
Đây là sòng bạc!
Một chổ ăn tươi nuốt sống!
Xếp hàng tiến vào trong, một người con trai của lãnh đạo nói: Tôi trước đây đã tới một lần, cửa kiểm tra bên này so qua hải quan còn nghiêm hơn, vì sao? Thứ nhất là sợ gian lận, thật ra chủ yếu vẫn là sợ có khách thua phát rồ, làm ra chuyện không lý trí gì, tôi lúc trước tới thì thấy qua hai người, hình như thua hết tất cả tiền, có người ở tại chỗ đem bàn xốc, phát điên, một người khác thì ôm đầu khóc rống, đàn ông mà khóc như đứa nhỏ, đừng nói nữa, đây là một chổ ăn thịt người.
Một thanh niên khác nói: Mười lần chơi chín lần thủ, khẳng định, cho dù thỉnh thoảng có thể thắng một lần, nhưng cứ chơi cũng sẽ táng gia bại sản, vấn đề xác suất, sòng bạc không có khả năng đền tiền.
Cho nên, không rõ ràng bọn họ sao còn có một người tới đưa tiền, có bệnh.
Đây là nghiện, căn bản thấy không rõ, tiền của sòng bạc đâu dễ thắng như vậy?
Mấy người bị khí thế của Đổng Học Bân đè nửa ngày, cái này cũng biểu hiện một phen, đều phát biểu ý kiến.
Đổng Học Bân không nói chuyện cũng không phát biểu, chỉ là đi nhìn quan sát xung quanh một chút, rất tò mò.
Rốt cục, đến phiên Đổng Học Bân bọn họ vào cửa kiểm tra, mấy người nhân viên công tác dùng thiết bị bắt đầu quét trên người bọn họ, cameras, vật phẩm kim loại và vật phẩm nguy hiểm trên cơ bản cũng không thể mang vào, sân bay bên kia còn có thể lựa chọn gửi vận chuyển, nhưng ở đây quả thật một chút thương lượng cũng không có.
Mười mấy người lần lượt qua cửa kiểm tra.
Đổng Học Bân là một người cuối cùng, sau khi kiểm tra xong, hắn liền đi qua một sảnh lớn, cũng chú ý tới trên cao có camera rất nhiều góc độ.
Sau hành lang cũng là sòng bạc.
Ngoài cửa còn có mấy người, nhìn chằm chằm mặt của khách chơi.
Sau khi thấy diện mạo của Đổng Học Bân, một người nhân viên công tác trung niên liền co rụt con ngươi lại.
Đổng Học Bân cũng nhìn gã một cái, kỳ quái đối phương sao nhìn mình như thế, cũng không nói cái gì, tiến vào.
Hắn đi rồi, người nhân viên công tác liền lập tức lấy bộ đàm, vội vàng nói: Sảnh trưởng, có tình huống! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh