Buổi tối.
Gia thuộc viện.
Nhà Phương Văn Bình.
Quả nhiên, Đổng Học Bân và Phương Văn Bình hai người không thể gặp mặt, chỉ cần vừa thấy mặt, hai người không cãi một trận là không thể, tính tình hai người bọn họ quá giống, nói là giống nhau như đúc cũng không quá đáng, hai người đều rất bài xích đối phương, ai cũng đều nhìn ai không vừa mắt.
Thiên Thiên đâu?
Trong phòng.
Trong phòng chổ nào?
Tự mình tìm!
Bà tránh qua một bên.
Đổng Học Bân tìm nửa ngày, mới từ trên mặt đất ngoài giường của phòng ngủ thấy được tiểu Thiên Thiên đang ngồi ở trên sàn gỗ chơi đồ chơi, đứa nhỏ này đang cầm trong tay một cái xe đẩy nhỏ, chơi rất cao hứng, kêu nha nha nha liên tục, trên tay mân mê xe đẩy, hung hăng đẩy, khiến cho xe đi phía trước, chờ xe đi ra, thậm chí có đôi khi hầu như là bị ném văng đi, tiểu Thiên Thiên lại ngo ngoe bước chân đuổi theo về phía trước, cầm xe để trong tay, sau đó tiếp tục đẩy về phía trước, cực kỳ vui.
Đổng Học Bân vừa nhìn cũng không còn tức nữa, đi qua ngồi xổm trước mặt con gái, hung hăng trừng mắt con gái, Ba ba đã nói với con như thế nào, đồ của người lạ không nên nhận, một vật nhỏ con thì ngược lại, đồ của ai cũng đều dám nhận hả? Ba ba cho con lấy sao? Hả?
Tiểu Thiên Thiên nhìn ba ba, chu miệng.
Đổng Học Bân nói: Buông ra, theo ba ba về nhà.
Tiểu Thiên Thiên tựa hồ nghe đã hiểu, nha nha kêu loạn, không cho Đổng Học Bân ôm.
Phương Văn Bình ở một bên lạnh lùng nói: Đứa nhỏ không muốn đi theo cậu, cậu làm gì thế!
Hắc, vật nhỏ này. Ba còn không trị được con sao! Đổng Học Bân tức giận, sống chết đem tiểu Thiên Thiên mạnh mẽ ôm vào trong lòng, Đi.
Tiểu Thiên Thiên oa một tiếng khóc lên!
Đổng Học Bân trừng mắt nói: Khóc nữa ba đánh con đó?
Ai biết vừa nghe cái này, tiểu Thiên Thiên khóc còn lợi hại hơn, oa oa oa, phỏng chừng hàng xóm lầu trên lầu dưới đều có thể nghe thấy được.
Đổng Học Bân chậc lưỡi, Con làm gì vậy? Không nghe ba ba nói có phải không?
Phương Văn Bình thấy cũng nổi trận lôi đình, Còn hù dọa đứa nhỏ làm gì? Cậu làm gì thế! Có ai ăn nói với đứa nhỏ như vậy sao? Hù dọa ai thế! Cũng không chờ Đổng Học Bân nói, Phương Văn Bình vội vàng đi tới, đem tiểu Thiên Thiên mạnh mẽ từ trong lòng Đổng Học Bân đoạt đến. Ôm ở trong lòng mình hung hăng hôn một cái.Đừng khóc, đừng khóc, coi đôi mắt nhỏ lệ của chúng ta kìa, không khóc. Có a di đây. Ngoan. Có a di đây hắn không dám khi dễ con đâu, tới, a di hôn tiểu bảo bối của dì một cái. Ha ha, không khóc.
Tiểu Thiên Thiên nước mắt sau khi chảy một chút, thì thật sự ngừng khóc, đem đầu chôn ở trong ngực của Phương Văn Bình bỉu môi, nhìn cũng không nhìn ba ba.
Đổng Học Bân tức giận, Đứa nhỏ chết tiệt này!
Phương Văn Bình nghe không nổi nữa, Cậu mới là đứa nhỏ chết tiệt!
Đổng Học Bân không để ý tới cô ấy, nhìn con gái nói: Con không đi cùng ba ba? Hả?
Tiểu Thiên Thiên nhìn ba ba, cố sức nha nha một tiếng, sau đó quay đầu qua, hình như đang giận Đổng Học Bân, cái hình dạng kia đặc biệt khả ái.
Đổng Học Bân cũng tức, Được, con được! Ba cho con biết, nếu con không đi theo ba, sau này con cũng đừng tìm ba ba, ba ba cũng không cần con nữa!
Tiểu Thiên Thiên vẫn là không để ý tới hắn, phỏng chừng vẫn là tức giận ba ba, sáng sớm Đổng Học Bân đã hung dữ với con gái, con bé này cũng mang thù lắm.
Phương Văn Bình mặc kệ, Cậu uy hiếp ai thế!
Đổng Học Bân quát: Ba hỏi lần nữa con có đi hay không?
Phương Văn Bình thấy tiểu Thiên Thiên sợ, cái cổ cũng lui lại, không khỏi yêu thương, nhanh chóng dỗ dỗ, Chớ sợ chớ sợ, không có việc gì, con không cần nghe hắn ồn ào, căn bản là không nên phản ứng hắn, ở nhà Phương Văn Bình này, hắn không dám lỗ mãng, có a di đây, ai cũng không dám khi dễ con, ngoan, không sợ, ngày hôm nay ở chổ a di, để cho chính hắn tự mình ồn ào đi.
Đổng Học Bân nói: Tôi nói bà cái này không phải thêm phiền sao!
Phương Văn Bình nhìn hắn nói: Có ai nói với đứa nhỏ như cậu sao?
Phương pháp giáo dục không giống nhau, tôi nói như thế nào cũng là chuyện của tôi! Đổng Học Bân đi tới muốn cướp người, hắn còn chờ cùng Thiên Thiên về nhà.
Nhưng Thiên Thiên thấy thế, lại oa một tiếng khóc.
Phương Văn Bình càng không đáp ứng, ôm đứa nhỏ né một chút, Bỏ tay cậu ra!
Tiểu Thiên Thiên thật đúng là thân thiết với Phương Văn Bình, lại cọ đầu trong lòng cô ấy, chết sống cũng không chịu rời đi.
Đổng Học Bân vừa nhìn, cũng là không có cách, một mình lo lắng suông, nhưng đứa nhỏ căn bản không nghe hắn, thật sự làm Đổng Học Bân phiền muộn. Lúc này híp mắt, Đổng Học Bân cũng lười nói cái gì, vung tay áo đi phòng bếp của nhà Phương Văn Bình, buổi tối không ăn được, lần này thật đúng là chọc cho hắn tức đến đói bụng, thẳng thắn tự mình làm chút cơm ăn, về phần Đổng Học Bân vì sao không đi? Vớ vẫn, đứa nhỏ còn ở chỗ này, Đổng Học Bân có thể đi chổ nào, hắn cho dù có mất hứng, vậy cũng không thể đem đứa nhỏ bỏ lại tự mình đi được.
Không để ý tới hắn, cùng a di đi chơi.
Nha nha. . . Nha!
A di cùng con chơi ô tô có được hay không?
Nha! A!
Tốt? Vậy con gọi a di một tiếng.
A y!
Ngoan, kêu thêm một tiếng.
A y!
Thật ngoan, đi, a di cùng con chơi.
Hai người đi đến phòng ngủ chơi, Đổng Học Bân ở phòng bếp hừ một tiếng, có vẻ cực kỳ ghen tỵ, sau khi tự mình chọn đồ ăn, thì ở phòng bếp hung hăng ăn, vừa ăn vừa nói thầm, Phương Văn Bình này quá thiếu đạo đức, buổi sáng cô ấy lớn tiếng nói với mình, con gái còn nóng nảy liều mạng hướng về ba của nó, cái này trong nháy mắt mới chưa qua một ngày, con gái toàn bộ bị cô ấy làm cho hư rồi!
Ăn xong.
Dựa theo Đổng Học Bân lúc xưa, bình thường ở nhà người khác sau khi ăn xong sẽ rửa chén đũa sạch sẽ, nhưng ngày hôm nay hắn căn bản không quản, chén đũa đặt trong bồn nước, tùy tiện đi ra, phòng khách không người, trong phòng ngủ cũng không có âm thanh, Đổng Học Bân liền chậm rãi bước đi vào.
Đẩy cửa ra.
Thiên Thiên. . . Đổng Học Bân vừa kêu một tiếng, sau một khắc thì ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Phương Văn Bình đang ôm tiểu bảo bảo, mà Thiên Thiên lại có thể đang “bú” sữa của Phương Văn Bình, còn bú rất ngon, trên cổ áo cũng mở rộng một ít, áo ngực bị kéo xuống phía dưới, mặt của tiểu Thiên Thiên đều vùi vào ngực to bên phải của Phương Văn Bình.
Thấy hết cả rồi!
Đổng Học Bân lúc này liếc mắt cái gì cũng đều nhìn thấy!
Phương Văn Bình sắc mặt trầm xuống, Nhìn cái gì vậy!
Đổng Học Bân chột dạ, cũng không phản bác cái gì, xám xịt đóng cửa lại, tự mình đi phòng khách, thế nhưng trong đầu vẫn là bộ ngực trắng bóng của Phương Văn Bình.
Quá trắng.
Hơn nữa nhìn qua rất mềm mại.
Đổng Học Bân không khỏi nuốt nước bọt.
Thật ra hắn cũng biết, Thiên Thiên là có cái bệnh này, lúc sáng sớm còn ngậm ngực của La Hải Đình nửa ngày, ai ngờ cái này khiến cho mình được phúc lợi.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh