Buổi chiều.
Khoảng một giờ rưỡi.
Đổng Học Bân dụi tàn thuốc đi, một tay cắm vào trong túi quần, mang theo Hàn Phỉ Tôn Triệu Bang Trương Đông Lượng bọn họ đi vào ký túc xá.
Đây là Đổng sở trưởng?
Thật đúng là không nhìn ra.
Cũng phải, tính tình thật đủ lớn.
Đâu chỉ là lớn? Cái này quả thật không có biện pháp nói!
Ài, nhìn xem các lãnh đạo xử lý chuyện này như thế nào!
Khẳng định là không tốt rồi, cơ quan chúng ta xảy ra loại chuyện khôi hài như vậy lúc nào hả?
Phỏng chừng đều phải xử phạt, hơn nữa xem ra cũng không nhẹ, ài, hà tất gì.
Người của sở hai và phòng tổng hợp vừa đi, người xem náo nhiệt bên ngoài và trên lầu đều khe khẽ nói nhỏ, đem chuyện này thảo luận từ đầu tới đuôi một lần, cuối cùng cho ra kết luận là, Đổng sở trưởng mới tới của sở hai có thể cũng bị tạm thời cách chức hoặc là xử phạt cảnh cáo trong đảng, xử phạt cảnh cáo hành chính phỏng chừng đều không có khả năng ... quá nhẹ. Ài, chuyện này lại nói tiếp quả thật là Dương Chân của phòng tổng hợp lúc đầu không quá chiếm lý, đụng xe của người ta còn ra vẻ đương nhiên, còn lấy quyền đè người, nếu như Đổng Học Bân đứng ra lý luận cùng hắn, cũng sẽ không có chuyện, nhưng mà Đổng sở trưởng không làm như vậy, mà là lựa chọn một phương thức khí phách khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc giáo huấn Dương Chân, lúc này liền có chuyện.
Trên đường.
Trong hành lang.
Hàn Phỉ nhìn bóng lưng của Đổng Học Bân phía trước, ho khan một tiếng, nói: Đổng sở trưởng, lần này đều tại tôi, cho ngài thêm phiền phức, tôi. . .
Đổng Học Bân lắc lắc tay.
Tôn Triệu Bang nói: Chuyện này. . .
Trương Đông Lượng cũng có chút sốt ruột, Đổng sở trưởng. Dương Chân bọn họ nếu như. . .
Không sao. Đổng Học Bân lại khôi phục biểu tình trước đây, trở về một câu cũng không nói.
Chờ mọi người sau khi đi tới khu làm việc sở hai, Đổng Học Bân cũng không quay đầu về, vẫn là cái hình dạng trước đây, đi vào phòng làm việc của mình, hình như không có gì khẩn trương, ngược lại còn có vẻ tâm tình không tồi, cửa đóng lại, bên trong không còn âm thanh, đám người Hàn Phỉ và Hạ Chu hai mặt nhìn nhau. Nhưng lần này, cũng không ai ở phía sau oán giận Đổng Học Bân, cũng không có nói hắn không hợp đàn.
Tôn Triệu Bang nhìn cửa phòng làm việc, thấp giọng nói: Đổng sở trưởng ngày hôm nay thật đúng là đủ thú vị!
Đúng vậy. Trương Đông Lượng cũng âm thầm táp lưỡi nói: Nhìn Dương Chân bị đá bay, nhìn xe hắn bị đụng. Thật con mẹ nó hết giận!
Hàn Phỉ phiền muộn nói: Nhưng` đã làm liên lụy người ta.
Hạ Chu thở dài.Phải, là không tốt lắm.
Người của sở hai vừa nghe. Đều im lặng xuống, có chút áp lực.
Khoảng chừng năm sáu phút sau, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân gấp gáp. Khiến cho Hàn Phỉ Tôn Triệu Bang bọn họ không khỏi khẩn trương nhìn qua, sợ là lãnh đạo của phòng thứ tám đến đây khởi binh vấn tội hoặc là đến vì Đổng sở trưởng, kết quả, xuất hiện tại cửa dĩ nhiên là sở trưởng sở hai Doãn Thành An.
Doãn Thành An thở hồng hộc tiến đến, quay vào bọn họ nói: Chuyện gì xảy ra? Cái gì đánh người? Cái gì tông xe? Ông ta nghe được tin tức thì gấp trở về, còn chưa có lý giải tình huống rõ ràng.
Hàn Phỉ lập tức nói: Doãn sở trưởng ngài đã trở về! Chúng tôi lại bị người của phòng tổng hợp khi dễ!
Doãn Thành An nhìn cô ấy nói: Kể lại một chút! Đừng sợ, có tôi đây!
Trương Đông Lượng giải thích nói: Phó sở trưởng của phòng tổng hợp Dương Chân đụng phải xe mới mua của tiểu Phỉ, kính chiếu hậu đều bị trầy, nhưng hắn không chỉ không xin lỗi, còn làm vẻ lẽ thẳng khí hùng, cứ nói là tiểu Phỉ đậu xe không tốt, cái này không phải khi dễ người sao? Chúng tôi ồn ào với bọn họ, nhưng người của phòng tổng hợp nhiều hơn so với chúng tôi, Dương Chân lại là lãnh đạo, xung quanh nhiều cán bộ của phòng ban khác cũng đều hướng về bọn họ, khiến cho chúng tôi bị động, quá làm giận, may là Đổng sở trưởng tới, vừa nhìn tình huống, thì ra mặt cho chúng tôi, đem. . . Ặc, đụng xe Audi của Dương Chân, cuối cùng Dương Chân đẩy Đổng sở trưởng hai cái, Đổng sở trưởng liền. . . Liền đạp hắn một cước.
Doãn Thành An hít vào nói: Đổng sở trưởng đá người?
Hàn Phỉ ừm nói: Nhưng đối phương cũng là động thủ trước.
Doãn Thành An nói: Đổng sở trưởng đâu? Ở đâu?
Tôn Triệu Bang chỉ chỉ phòng làm việc, Ở trong phòng.
Cái Đổng sở trưởng này. Doãn Thành An cũng là không nói gì, nếu như không tông xe không đánh người, chuyện tình cũng dễ nói, ông khẳng định sẽ tìm phòng tổng hợp bên kia đòi công đạo cho thuộc hạ, người của sở hai là ai cũng có thể khi dễ sao ủa? Nhưng hiện tại. . . Doãn Thành An nói: Đổng sở trưởng bình thường là một lãnh đạo rất điệu thấp, sao. . . Ài, có thế nào cũng không thể đánh người, còn làm xe người ta. . .
Trương Đông Lượng nói: Đổng sở trưởng cũng là giúp chúng ta làm chủ.
Hàn Phỉ vội vàng nói: Doãn sở trưởng, cấp trên có thể giận chó đánh mèo đến trên người Đổng sở trưởng hay không hả? Chuyện này. . . Mẹ nó, một mình tôi làm một mình tôi chịu, không quan hệ với Đổng sở trưởng!
Doãn Thành An nói: Cô cho rằng đơn giản như vậy à, cái này đều đánh người, xe bị đụng cũng là không có cách nào nói, cấp trên không có khả năng ngồi xem mặc kệ!
Hàn Phỉ vội la lên: Vậy làm sao bây giờ hả?
Doãn Thành An nói: Còn có thể làm sao bây giờ? Tôi đi tìm lãnh đạo nói một chút, bất quá nói cũng vô dụng, cái này đều ầm ĩ lớn như vậy, cũng. . . Dứt lời, Doãn Thành An quay lại đám người Hàn Phỉ phê bình nói: Các người cũng thật là, xảy ra chuyện nhanh chóng gọi điện thoại cho tôi, ít nhất cũng chờ tôi đến! Hiện tại người cũng đánh, muốn thu dọn cũng không được! Đổng sở trưởng mới đến tiền nhiệm, căn cơ còn ít, khẳng định. . .
Hàn Phỉ đều sắp khóc, Đều tại tôi!
Tôn Triệu Bang nói: Không trách cô, là Dương Chân và người của phòng tổng hợp rất quá đáng, quá không coi ai ra gì, tôi cũng là không khí phách như Đổng sở trưởng, tôi nếu như có, tôi cũng đánh bọn họ!
Doãn Thành An ngắt lời nói: Được rồi, đừng nói bậy.
Đối với dũng khí và hành vi bao che khuyết điểm của Đổng Học Bân, Doãn Thành An cũng là trong lòng sinh ra thiện cảm, cũng tiếp xúc qua không ít thời gian, ông cũng không nhìn ra Đổng sở trưởng mới tới dĩ nhiên là một tính tình như thế, nhìn hắn bình thường điệu thấp như vậy, lúc này thì ngược lại, vào thời khắc mấu chốt thật là đủ mạnh. Nhìn phòng làm việc của Đổng Học Bân, Doãn Thành An cũng không tiến vào tìm hắn, suy nghĩ một chút, vẫn là trở lại gọi mấy cú điện thoại, muốn giúp đỡ Đổng Học Bân cầu tình một chút.
. . .
Bên kia.
Phòng thứ tám.
Khu làm việc phòng tổng hợp.
Dương Chân mang theo người về, phòng làm việc liền cãi nhau lên, tất cả đều là tiếng nói tức giận của khoa viên, ai cũng đều nghẹn cháy!
Lúc này, sở trưởng phòng tổng hợp Tằng Minh vừa vặn trở về, ông ta vẻ mặt âm trầm, hiển nhiên là trên đường đã nghe nói sự tình xảy ra.
Vừa thấy lãnh đạo tới, Dương Chân liền nói ngay: Tằng sở trưởng!
Tằng Minh gật đầu, Không cần phải nói, tôi đều biết rõ, yên tâm đi, ủy khuất của mọi người sẽ không nhận không, Đổng Học Bân của sở hai chạy không được!
Bị người đụng phải!
Bị người đánh!
Cái khẩu khí này Tằng Minh khẳng định nuốt không được!
Quay người lại, Tằng Minh đi phòng làm việc của mình, cầm lấy điện thoại gọi cho lãnh đạo của phòng giám sát thứ tám, cơn giận trong giọng nói không nhẹ!
A lô, tiểu Tằng à.
Chủ nhiệm! Sở hai bọn họ đây là muốn làm gì!
Làm sao vậy? Trước bình tĩnh, xảy ra chuyện gì?
Ngài còn chưa nghe nói? Người của sở hai đánh người của chúng tôi!
À? Còn có chuyện này? Tôi ở bên ngoài họp, thật không biết.
Ngay dưới ký túc xá đụng xe của chúng tôi! Đánh cán bộ của chúng tôi! Tôi không rõ ràng! Bọn họ muốn làm gì? Ai cho bọn họ lá gan này?
Đánh người? Cậu xác định?
Tất cả mọi người đều nhìn thấy! Rất xác định! Hiện tại trên bụng tiểu Dương còn có dấu giày! Một cước đem tiểu Dương đá bay! Ra cước quá độc ác! Cái này còn là cán bộ ủy ban kỷ luật sao? Cái này còn có một chút tự giác cán bộ sao? Quả thật cũng là một tên vô lại! Là một lưu manh!
Đánh người là người nào của sở hai? Tiểu Hàn?
Hàn Phỉ còn chưa có cái lá gan này! Là Đổng Học Bân mới tới!
. . . Ừm? Là hắn?
Chủ nhiệm, ngài nên cho chúng ta một công đạo!
Tằng Minh cáo trạng với cấp trên!
. . .
Sở hai.
Khu làm việc.
Hàn Phỉ gấp đến độ giậm chân, Cái này làm sao đây!
Doãn sở trưởng không phải đi nói rõ sao? Tôn Triệu Bang an ủi nói: Quan hệ của Doãn sở trưởng cùng lãnh đạo còn có thể, Đổng sở trưởng hẳn là sẽ. . .
Hạ Chu cũng rất bình tĩnh, Nếu như ảnh hưởng không lớn cũng dễ nói, nhưng hiện tại liên lụy đến Dương Chân, đó chính là cán bộ cấp chính xử, tin tưởng Tằng sở trưởng của phòng tổng hợp cũng sẽ không đáp ứng, hơn nữa, lúc đó nhiều người như vậy nhìn, tin tức khẳng định cũng đồn ra, không giấu diếm được, cho nên cho dù Doãn sở trưởng và cấp trên có quan hệ tốt, cũng xử lý không được, lo lắng của cấp trên chính là ngăn chặn miệng của mọi người, khẳng định muốn giết một người răn trăm người, chúng ta ở đây là ủy ban kỷ luật, không thể không làm gương tốt, hơn nữa, quan hệ của Tằng sở trưởng của phòng tổng hợp với cấp trên cũng không tồi.
Hàn Phỉ vỗ bàn, Nói như vậy Đổng sở trưởng khẳng định sẽ bị xử phạt?
Xử phạt đều là tốt. Hạ Chu trầm ngâm nói: Chỉ sợ cho tạm thời cách chức điều tra, vậy con đường làm quan của Đổng sở trưởng có thể thật sự dừng ở đây, hắn còn trẻ như chúng ta, giống như Doãn sở trưởng nói, Đổng sở trưởng căn cơ vốn đã không ổn, tuy rằng không biết hắn làm sao lên đến cấp bậc này, nhưng nếu như bị tra, khó tránh khỏi tra ra chút vấn đề, càng đừng nói có thể còn sẽ có người trợ giúp, thật sự có thể chấm dứt sinh mệnh chính trị của Đổng sở trưởng, thậm chí lúc đó mất chức không khôi phục được cũng không phải không có khả năng, nói thử xem có tốt không.
Trương Đông Lượng kinh ngạc nói: Có nghiêm trọng như thế?
Hạ Chu thở dài, Cậu cho rằng là chuyện gì? Cái ảnh hưởng này quá ác liệt, đó là đánh người, còn là đánh một lãnh đạo cùng cấp, cấp trên xử phạt không có khả năng nhẹ được, nếu không không có cách nào ăn nói với người khác!
Tôn Triệu Bang nói: Vậy Đổng sở trưởng. . .
Trương Đông Lượng cũng có chút trầm mặt.
Ngày hôm nay ấn tượng của bọn họ đối với Đổng sở trưởng đã thay đổi rất nhiều, tự nhiên không muốn hắn gặp chuyện không may.
Hàn Phỉ cắn răng, đứng lên, khẽ nói: Không được, tuyệt đối không được, Đổng sở trưởng ngày hôm nay đó là ra mặt cho tôi, cũng là tôi làm liên lụy hắn, có thế nào cũng không thể khiến cho hắn gánh toàn bộ trách nhiệm, muốn gánh cũng là tôi gánh, chuyện này lúc đầu cũng là do tôi dựng lên!
Hạ Chu nói: Đổng sở trưởng là lãnh đạo, thân phận ở đằng kia, cũng dễ nói, cô gánh? Cô gánh thế nào! Dừng một chút, hắn bỗng nhiên nói: Đúng rồi, ba cô với lãnh đạo cấp trên không phải có không ít giao tình sao?
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh