Một ngày…
Hai ngày…
Ba ngày…
Ngày thứ ba, trời nắng.
Đổng Học Bân ở Bắc Kinh với Cù Vân Huyên khoảng ba ngày thì đành phải lưu luyến tạm biệt cô, lái xe về huyện Duyên Đài. Mấy ngày nay Đổng Học Bân đưa Cù Vân Huyên đi hết chỗ này chỗ kia ở Bắc Kinh. Hai người đều là người Bắc Kinh nên những chỗ đó cơ bản đều đã đi qua, nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ phấn chấn. Đổng Học Bân quên hết thời gian, quên hết công việc bộn bề. Tất cả sự quan tâm của hắn đều dành cho Cù Vân Huyên và đứa nhỏ trong bụng cô. Xem phim, tắm suối nước nóng, đi dạo công viên, đi làm đẹp, hắn đều đi cùng cô, không dời nửa bước, trong lòng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
“Làm cha rồi đấy…”
“Anh em cũng có con rồi đấy…”
“Con trai, a, con gái cũng giống nhau cả…”
Trên đường đi, Đổng Học Bân không ngừng hát khe khẽ một bài hát. Hát một hồi, anh đã thay đã thay đổi hết lời bài hát thành những lời giữa người cha với con trai, con gái. Thật là đáng nể!
Huyện Duyên Đài.
Đầu tiên Đổng Học Bân về khuôn viên của Ủy ban Huyện Duyên Đài. Vào trong nhà, hắn thay hết quần áo, sau đó rút điện thoại di động từ trong túi ra sạc. Đi vào phòng khách, đến chỗ bàn điện thoại cố định, nhấc ống nghe lên, hắn muốn chia sẻ niềm hạnh phúc của mình với ai đó. Cả ngày suy nghĩ hắn vẫn không biết là nên kể với ai chuyện vui này. Có nên nói với mẹ hắn để bà biết bà sẽ sớm được ẵm cháu không? Có kết hôn không? Nếu mẹ hắn hỏi đến chuyện kết hôn thì làm thế nào? Nói với người khác thì càng không thể, chưa kết hôn mà có con. Chuyện này trên quan trường vẫn là điều kiêng kị.
Nhìn đồng hồ, đã là mười giờ sáng.
Đổng Học Bân cuối cùng không kể chuyện này với ai. Hắn vừa hát vừa đi xuống lầu, lái xe đi.
Tại sân trước cục Chiêu thương, chiếc xe Mescerdes dừng lại, cửa xe mở ra, Đổng Học Bân bước xuống, đưa tay khẽ chỉnh lại cổ áo.
Tại cửa ra vào, Trương Phàm phòng Thương vụ vừa đi ra vài bước thì nhìn thấy Đổng Học Bân, hơi ngạc nhiên, vội vàng chào hắn một tiếng: “Đổng Cục trưởng”.
Đổng Học Bân cười đáp: “Tiểu Trương, có việc ra ngoài à?”
Trương Phàm gật đầu đáp: “Trưởng phòng Lâm cho tôi đi đàm phán một vụ đầu tư”.
“Được lắm, chúc cậu may mắn”, Khi anh ta đi ngang qua, Đổng Học Bân khẽ vỗ lên bả vai anh ta: “Đi đường cẩn thận”.
Trương Phàm giật mình, không hiểu sao Đổng Cục trưởng lạ vậy. Vừa rồi anh cẩn thận như vậy chủ yếu là vì thứ sáu tuần trước trong cục có đồn đại là trong nhà Đổng Học Bân hình như xảy ra chuyện gì đó. Dáng vể Đổng Học Bân vội vội vàng vàng rời khỏi cục Chiêu thương, Trương Phán và mọi người nhin qua cửa kính đều thấy rõ. Ai ngờ sau vài ngày thái độ của Đổng Học Bân lại thay đổi như này? Nhìn bề ngoài của anh có hình như là rất vui, mà không, phải là cực kì vui vẻ mới đúng.
Tinh thần thoải mái của một người đang hạnh phúc.
Khi lên lầu, gặp tất cả các nhân viên Đổng Học Bân đều nhiệt tình chào hỏi, cổ vũ một hai câu, làm cho mọi người đều hoang mang không biết chuyện gì đã xảy ra.
Phòng làm việc của Cục Trưởng.
Mở cửa tiến vào, trong phòng sáng trưng, cả bàn làm việc và cửa kính đều sạch sẽ, sáng bóng.
Đổng Học Bân cảm thấy hài lòng, không ngừng gật đầu, rút một điếu thuốc ra hút, ngồi vắt chéo chân thoải mái trên ghế, bàn chân khẽ đung đưa, bắt đầu nghĩ đến việc đặt tên cho đứa trẻ. Đổng gì nhỉ? Hai chữ hay ba chữ? À, còn chưa biết là con trai hay con gái, đặt tên hai chữ trước đã. Đúng rồi, vẫn chưa biết ngày dự sinh, tính toán thế này hơi sớm. Hài, xem ra mình nóng ruột quá…
“Cốc! Cốc!” Có tiếng gõ cửa.
Đổng Học Bân cười nói: “Mời vào!”
Cửa mở. Bước vào là Lâm Bình Bình và Khương Hải Lượng.
“Là Tiểu Lâm, Tiểu Khương” Đổng Học Bân vẫy vẫy tay, “Ngồi đi, ngồi xuống rồi nói chuyện”.
Lâm Bình Bình và Khương Hải Lượng liếc mắt nhìn nhau, những nhân viên trong cục nói quả không sai. Tâm trạng Cục trưởng Đổng cực tốt, không biết có chuyện gì mà vui đến vậy?
Hai người cũng ngồi xuống, không nói gì.
Đổng Học Bân nhìn họ: “Sao vậy? Có chuyện gì thì nói đi chứ?”
Lâm Bình Bình ho khan một cái rồi nói: “Cục trưởng, nghe nói chỗ tài chính trên huyện chi vẫn chưa đến?”
“Phải không?” Đổng Học Bân cảm thấy hơi lạ, “Tôi cũng chưa hỏi, nhưng lúc đó nói tuần trước là đến, thứ sáu tôi đi thì đáng lẽ phải xuống đến nơi rồi chứ?”
Khương Hải Lượng nói: “Chủ nhiệm Khả La vẫn chưa đến, tiền thưởng vẫn chưa xuống, nhân viên đều không có tâm trạng. Tôi thấy hai ngày nay mọi người làm việc không được nhiệt tình cho lắm” Cuối tuần vừa rồi, Khương Hải Lượng ở phòng công tác chính trị cũng đã lấy ra một danh sách. Theo như công văn lúc đầu Đổng Học Bân đưa ra, tiền thưởng sẽ lập tức được đưa xuống nhưng trong hai ngày Đổng Học Bân không ở cục, văn phòng bên đó không chi tiền, vậy nên Khương Hải Lương đành phải nhân lúc Đổng Học Bân tâm trạng đang vui để hỏi chuyện này. Dù gì thì phần thưởng này cũng có một phần của hắn.
Đổng Học Bân nghe thấy vậy liền cau mày: “Phía dưới mọi người đều rất khó chịu? Vậy anh làm lãnh đạo công tác như thế nào?”
Khương Hải Lượng nghẹn lời, không nói được gì.
Đổng Học Bân nói: “Chúng ta là ngành Chính phủ, mọi người đều nhận lương của huyện, tiền thưởng cao đưa ra là để cổ vũ tính tích cực của mọi người, còn bây giờ thì sao? Tiền thưởng xuống muộn vài ngày mà đã không muốn làm việc? Đây là đâu? Cục Chiêu Thương này là chỗ nào?” Dừng lại một chút, Đổng Học Bân tiếp lời: “Chuyện tiền thưởng tôi đã đồng ý rồi, lẽ nào lại không phát? Cậu nói mọi người đều rất khó chịu? Cậu bảo người nào cảm thấy như vậy trực tiếp lên gặp tôi!” Khương Hải Lượng này, quá thiếu kiên nhẫn, nhãn giới quá ngắn!
Khương Hải Lượng không thể nói lại, không dám mở miệng nói gì nữa.
Lâm Bình Bình thấy Khương Hải Lượng bị mắng cũng không dám nói gì.
Đổng Học Bân nhìn hai người họ, sau đó nhấc máy gọi sang bên văn phòng: “Alo, La chủ nhiệm, đến văn phòng tôi” Nói xong liền gác máy.
Một lát sau, La Hải Đình ăn mặc trang điểm chỉnh chu đẩy cửa, bước vào.
Đổng Học Bân hỏi: “Tài chính ba trăm vạn vẫn chưa xuống à?”
La Hải Đình do dự một chút rồi thở dài nói: “Đáng lẽ thứ sáu tuần trước là phải đến tài khoản của chúng ta rồi, thế nhưng sắp đến giờ tan sở mà vẫn chưa thấy đến, tôi điện thoại qua hỏi thì người bên phòng Tài chính nói gần đây tài chính của huyện hơi căng, chuyện chi tiền này phải từ từ. Sau đó tôi có qua phòng Tài chính hai lần, hỏi cụ thể nhưng họ chỉ nói chúng ta chờ tin tức. Vì vậy tôi cũng không hỏi nữa, thế nhưng mấy ngày qua rồi vẫn chưa thấy có tin gì”.
Trưởng phòng Tài chính là Đinh Lực. rõ ràng là hắn còn cay cú chuyện hôm khiêu vũ nên mới cố ý làm khó cục Chiêu thương.
Tâm trạng vui vẻ của Đổng Học Bân một chút cũng không còn nữa. Hội nghị thường ủy đã quyết định chi tiền vậy mà hắn dám phá? Hắn thật không ngờ tên Đinh Lực này lại to gan như vậy. Hắn vỗ mạnh bàn, “Làm cái trò gì đây!”
La Hải Đình cúi đầu, “Cục trưởng, là tôi năng lực kém cỏi” Cô cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đối với thủ đoạn của Đinh Lực cũng phi thường phẫn nộ.
“Không trách cô” Đổng Học Bân khoát khoát tay nói: “Tài khoản của cục ta cũng còn tiền lưu động, có đủ để tháng này phát tiền thưởng không?”
La Hải Đình nhìn Lân Bình Bình và Khương Hải Lượng, “Không đủ, còn thiếu rất nhiều”.
“Cốc, cốc, cốc”, có tiếng gõ cửa. Phó Cục trưởng Tôn Thụ Lập bước vào phòng.
Tôn Thụ Lập vừa bước vào vừa nói: “Cục trưởng, sáng nay tôi và La Hải Đình vừa qua phòng Tài chính. Bọn họ vẫn nhất quyết không chịu chi ra. Tôi không hiểu ý của họ là gì? Tiền thưởng của chúng ta vẫn chưa xuống được, vấn đề xe cộ cũng không thể cải thiện được, như vậy làm sao triển khai công việc? Huyện giao cho chúng ta dự án cả năm trăm triệu, vấn đề nhân lực đã thiếu, bây giờ đến tiền cũng không chi ra? Như vậy chẳng phải bắt ngựa chạy mà không cho chúng ăn cỏ hay sao?
Huyện chi xuống ba trăm vạn, mọi người đều biết rõ rồi. Thế nhưng bây giờ lại nói là không biết bao giờ mới chi tiền xuống, cái này gọi con mẹ nó là chuyện gì?”
Tôn Thụ Lập không phải là người nhẫn nhịn. Sáng nay ở phòng Tài chính cũng đã làm ầm lên với họ, thế nhưng đối phương vẫn cười cười đánh thái cực, nhất quyết không chịu cấp tiền xuống, vậy nên Tôn Thụ Lập rất tức giận.
La Hải Đình mím mối, quan sát thái độ của Đổng Học Bân sau đó nói tiếp: “Cục trưởng, tôi có cần qua đó một chuyến nữa không?”
Lắc đầu, Đổng Học Bân thở hắt ra: “Không cần, chuyện này để tôi giải quyết, mọi người về làm việc hết đi” Nhìn sang Lâm Bình Bình và Khương Hải Lượng: “…Lâm Trưởng ban, Khương Trưởng ban, chú ý làm tốt công việc, nói với mọi người, trong tuần này tiền thưởng sẽ xuống đến nơi” Vừa rồi mặc dù phê bình Khương Hải Lượng nhưng hắn cũng biết chuyện tiền thưởng là không thể trì hoãn. Nếu tiếp tục trì hoãn thì úy tín của hắn cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.
Lâm Bình Bình và Khương Hải Lượng lập tức đáp ứng.
Chờ mọi người đi ra, Đổng Học Bân cau mày, nhấc điện thoại gọi cho Phó Huyện trưởng Triệu Hưng Long.
“Alo, Triệu Huyện trưởng, số tiền mà huyện đã đồng ý cấp xuống cho chúng tôi không được phòng Tài chính chấp thuận, không chi xuống cho chúng tôi, vậy là sao? Đây không phải là cản đường đi của cục Chiêu thương chúng tôi hay sao?” Đổng Học Bân nói tiếp: “Không nói đến chuyện xe cộ và những chuyện khác, chuyện đơn giản là phát tiền thưởng cũng không làm được, vậy làm sao chúng tôi làm được con số chỉ tiêu năm trăm triệu? Số tiền hội nghị thường ủy đã phê chuẩn, tôi không hiểu tên Đinh Lực từ bao giờ đã thành lãnh đạo cao nhất của Huyện ủy rồi sao?”
Triệu Hưng Long cau mày: “….Tạm gác mấy đi đã, tôi sẽ hỏi chuyện này cho anh”.
Gác máy, Đổng Học Bân liền rút một điều thuốc hút trong khi chờ đợi.
Không lâu sau, chuông điện thoại vang lên, Triệu Hưng Long nói: “Gần đây công trình xây dựng đô thị của huyện xảy ra một số vấn đề, phải chi ra một số tiền rất lớn để bù vào đó. Đây là công trình trọng điểm của huyện, không thể chậm trễ, vậy nên bên tài chính mới căng thẳng như vậy. Rất nhiều ban ngành cũng chưa nhận được tiền từ trên xuống”.
Đổng Học Bân nói: “Nhưng vẫn có chỗ nhận được?”
“Cục Thủy lợi và một số chỗ khác đã nhận được” Giọng Triệu Hưng Long trong điện thoại cũng đã lộ ra sự tức giận.
“Triệu Huyện trưởng, huyện ta năm nay không phải quan trọng nhất là chú ý đến công tác ở cục Chiêu thương sao? Còn giao cho chúng tôi chỉ tiêu năm trăm triệu! Tại sao cục Thủy lợi lại được ưu tiên trước cục Chiêu thương?”
Triệu Hưng Long biết Đổng Học Bân giả vờ không biết rõ. Lần đó ở tiệc hắn đã làm cho Đinh Lực xấu hổ như vậy, Đinh Lực không nghĩ cách trả thù mới là lạ, “Như này đi, tôi sẽ cố gắng thúc giục cho anh, để tiền sẽ sớm được chi xuống” Hành động này của Đinh Lực cũng làm cho Triệu Hưng Long đau hết cả đầu.
Nhưng Đinh Lực cũng không phải là kẻ dễ dàng như vậy, hắn sẽ không đơn giản mà cho Triệu Hưng Long mặt mũi, hơn nữa mục đích của hắn là đối phó với Đổng Học Bân, không thể trong một thời gian ngắn mà hắn sẽ chi tiền xuống ngay. Đổng Học Bân biết rõ điều này. Gác điện thoại xuống, hắn định gọi điện thoại cho Tạ Tuệ Lan nhờ nàng giúp nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại gác điện thoại xuống. Chuyện nhỏ này không nhất thiết phải làm phiền đến Tạ tỷ, hắn sẽ tự mình đi đến phòng Tài chính.
Tâm trạng vui vẻ đã bị Đinh Lực phá hoại, sắc mặt Đổng Học Bân càng ngày càng âm trầm.