Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa công viên.

Bầu không khí ngay lập tức ngưng lại!

Ai da!

Chân của tôi!

Đừng chen tôi!

Ai đỡ tôi một cái!

A! Ngã chết tôi!

Một mảnh tiếng gào và tiếng hô đau nhức vang lên ngoài cửa lớn, hơn mười người đều bị lần xông vào này làm cho ngã xuống đất không dậy nổi, ngã ở chỗ đó, mấy trăm người còn lại của xung quanh cũng cả đám ngã trái ngã phải, đội hình lúc đầu còn rất chỉnh tề, hiện tại cũng loạn thành một đoàn!

Sao làm vậy?

Trời ơi! Vừa rồi làm sao vậy?

Cánh cửa sao đóng lại hả? Không phải khóa đều mở rồi sao?

Tầm mắt có hạn, rất nhiều người phía sau cũng không thấy rõ tình huống, hiện tại đi phía trước mặt nhìn lên mới phát hiện kia người lãnh đạo rất trẻ tuổi mới vừa rồi lớn tiếng nói chuyện, dĩ nhiên một mình đứng phía sau cửa, một tay đỡ cửa lớn, lấy tay đóng cửa sắt, cứ như thế lẳng lặng nhìn mọi người.

Bị người đẩy trên?

Không phải chứ? Thật sao hả?

Chỉ một mình hắn? ?

Con mẹ nó! Cái này cần phải có bao nhiêu khí lực!

Mọi người lúc này mới có phản ứng, tất cả đều cả kinh suýt nữa hộc máu!

Phía sau người của huyện Tiêu Lân cũng cùng một biểu tình, hình như thấy quỷ.

Ngoại trừ Trương Long Quyên rất lý giải Đổng Học Bân một mình ôm vai cười ha ha xem náo nhiệt ra, người còn lại đều đã không biết nên nói cái gì cho phải.

Cảnh này quả thật có chút dọa người, bên ngoài chen hơn mười ngàn người, có mười ngàn người xông vào cửa, dù rằng phần lớn người phía sau cũng không có phát lực, độ mạnh của rất nhiều người phía trước cũng cũng không tập trung, phần lớn là dựa vào lực lượng truyền lại của người chen người, cái năng lực này tổn hao cũng khá lớn, hầu như độ mạnh phía sau sẽ rất ít truyền tới cửa lớn. Nhiều lắm cũng là lực lượng chen đẩy của hơn một trăm người trước cửa, nhưng vậy cũng là hơn một trăm nam thanh nữ tú, đều là ăn uống no đủ mang theo khí lực, nhìn khóa sắt trước đó bị đẩy đến gãy, nhìn hơn mười cảnh sát bị đẩy ra ngã xuống, cái khái niệm gì vừa xem đã hiểu ngay, nhưng Đổng bí thư đâu? Đổng Học Bân lại có thể đem cửa lớn nhiều người chen mở như vậy mạnh mẽ lấy tay cho khép lại, còn chỉ dùng một tay, giống như nhiều người đã mắt thấy sắp xông vào bị Đổng Học Bân cho trở lại đường cũ. Cho nên mới ngã xuống đất nhiều người như vậy!

Hơn mười cảnh sát trước đó ngăn cản quần chúng xông vào cửa lớn cũng ngây người, bọn họ sớm nghe nói hành động vĩ đại của Đổng bí thư vừa tới huyện Tiêu Lân tiền nhiệm ngày đầu tiên thì đã từng có một cước đá lật một chiếc xe khách cỡ nhỏ, lúc đó bọn họ không ở tại hiện trường, sau khi nghe xong còn có chút không thể tin được, xe khách nhỏ là cái trọng lượng gì. Đó là trên cả tấn, còn là trong quá trình rất nhanh, cái này cũng có thể bị người đá cho lật ngã sao? Không có khả năng? Thế nhưng sau khi đã tận mắt thấy hành động vừa rồi của Đổng bí thư, cảnh sát mới khiếp sợ liếc nhìn nhau, mới biết được tin đồn cũng không có nói ngoa, với chiêu thức vừa rồi bày ra của Đổng bí thư, đừng nói một chiếc xe khách. Bọn họ thấy cho dù là chiếc xe buýt Đổng bí thư cũng có thể một cước đá cho lật!

Đổng bí thư!

Ngài không có việc gì chứ?

Ặc! Cảm ơn ngài!

Mấy người cảnh sát ngã xuống lập tức từ trên mặt đất đứng lên nói cảm ơn Đổng Học Bân, bọn họ biết, nếu như không phải Đổng bí thư động thân ra đẩy cửa lớn, những an toàn sinh mạng của cảnh sát này tuyệt đối sẽ bị uy hiếp nghiêm trọng. Bởi vì cửa lớn nếu như mở ra, những người bị trùng kích và dẫm đạp chính là bọn họ, bọn họ lại đều bị đẩy ngã xuống mặt đất, đứng lên đều không kịp. Căn bản tránh không thoát!

Đổng Học Bân một tay đỡ cửa một tay lắc lắc với bọn họ, Tôi không sao. Không cần cảm ơn, đứng lên đều lui về đi, ở đây tôi xử lý.

Một cảnh sát vội vàng nói: Chúng tôi giúp ngài.

Không cần. Đổng Học Bân vẫn là cái biểu tình kia, tựa như căn bản không đem chút việc nhỏ ấy để ở trong lòng, rất bình tĩnh dặn dò bọn họ, Khách quý nên vào trong rồi, nhân thủ bên kia khẳng định cũng không đủ, đều đi cửa hông giúp một chút đi, người không có hẹn trước hoặc là vé của dạ hội, bất luận kẻ nào đều đừng cho bọn họ đi vào, cửa lớn ở đây hiện tại bắt đầu đóng, nếu có du khách muốn về sớm, các người cũng sơ tán đoàn người đi cửa hông.

Mạnh Hàn Mai nhanh chóng chạy tới, Bí thư, ngài bên này nguy hiểm.

Tôi không sao đâu lão Mạnh. Đổng Học Bân nói: Không cần để ý đến tôi bên này, các người bận của các người, chờ tôi xử lý tốt, đi qua tìm các người.

Các người đi, anh em đoạn hậu!

Chủ nghĩa anh hùng cá nhân của Đổng Học Bân thể hiện không xót cái gì!

Rất nhiều khoa viên trẻ tuổi và nhân viên công tác của huyện Tiêu Lân đều thấy nhiệt huyết sôi trào, cảm thấy Đổng bí thư quá con mẹ nó ngầu rồi! Chính là một người! Chính là một người bằng xương bằng thịt! Đứng chỗ đó chặn hơn mười ngàn người ngay cả con mắt cũng không chớp một chút! Cái này rất ngầu và phong độ lắm!

Đổng bí thư thật là lợi hại!

Bí thư! Ngài quá mạnh!

Mấy người nhân viên công vụ của huyện Tiêu Lân hô lên, có nam có nữ!

Trương Đông Phương liếc mắt theo phương hướng của tiếng la, lau mồ hôi, trong lòng nói mạnh cái gì mà mạnh, thiếu chút nữa làm ông phát bệnh tim, Đổng Học Bân và hơn mười cảnh sát phía trước nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, vậy cái chức huyện trưởng của ông cũng khó mà giữ, toàn bộ huyện đều gặp tao ương. Cũng may Đổng Học Bân vào lúc này lại một lần thể hiện sức chiến đấu kinh người của hắn, tựa như cho tới bây giờ cũng không có làm cho người ta thất vọng qua, ở đâu cần hắn hắn là có thể xuất hiện ở đó, lúc này mới miễn miễn cưỡng cưỡng tạm thời đem cục diện khống chế, nếu không thì hậu quả không thể lường được.

Bởi vì trước đây Đổng Học Bân đã không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện kinh vì thiên nhân này, một cước đá lật một xe khách, một tiếng hô làm ngã hơn một trăm người, những cái này người của huyện Tiêu Lân đều sớm có nghe thấy, có vài người thậm chí cũng đều đã từng thấy qua Đổng bí thư lần lượt đại phát thần uy, cho nên đối với bọn họ mà nói, tiếp thu vẫn là tương đối dễ dàng một chút, cũng không có người đi hỏi Đổng Học Bân sao có khí lực lớn như vậy.

Nhưng nhà đầu tư và dân chúng chỗ đó thì khó tiếp thụ!

Tâm tình hiện tại của Vương Oánh và Trương Suất Binh và các nhà đầu tư cũng là có kích động muốn té xỉu!

Đó là bí thư huyện uỷ của huyện Tiêu Lân bọn họ à?

Đúng vậy, xuống máy bay lúc chính là hắn tiếp!

Cái này. . . Cái này Đổng bí thư là xuất thân cử tạ sao? Sao khí lực lớn như vậy hả?

Thật sự là hắn một người giữ cửa khép lại sao? Tôi vừa rồi không thấy rõ, người nhiều lắm!

Tôi thấy rõ ràng, cũng là Đổng bí thư đi tới, hơn nữa là một tay, cái này cũng quá mạnh rồi!

Tuy rằng biết chân chính đẩy cửa cũng không có nhìn qua nhiều như vậy, độ mạnh cũng suy giảm, nhưng cái thị giác trùng kích này thật sự là quá lớn, hơn nữa cho dù là độ mạnh suy giảm lớn vậy cũng là hơn một trăm người đẩy vào trong, cái này căn bản không phải khí lực của nhân loại! Nhà đầu tư cũng là kiến thức rộng rãi, so với kiến thức của người bên này còn nhiều hơn, cũng đi qua không ít huyện, xem qua không ít lãnh đạo, nhưng Đổng Học Bân bí thư huyện uỷ như vậy bọn họ thật đúng là lần đầu tiên thấy, thậm chí nghĩ đến khí lực cánh tay của Đổng bí thư cho dù là không làm nhân viên công vụ, vậy tùy tiện đi dự thế vận hội Olimpic cũng là dễ dàng lấy quán quân, nâng tạ, ném tạ, ném đĩa, cái nào không được hả!

Học Bân! Trương Đông Phương lo lắng kêu một tiếng.

Đổng Học Bân vẫn là khoát khoát tay, Đừng động, dạ hội đệ nhất, địa phương khác đừng để xảy ra vấn đề.

Trương Đông Phương trầm ngâm một lát, nói: Được, vậy tôi đi an bài, cậu chống đỡ trước, nhân viên công tác của công viên đã đi lấy khóa dự bị! Không phải Trương Đông Phương không muốn khiến cho Đổng Học Bân rút về, chủ yếu là hiện tại Đổng bí thư không thể rút, hắn bên này nếu như buông tay, người sẽ xông vào.

Thế nhưng. . . Chống đỡ?

Hình dạng của Đổng Học Bân hiển nhiên không có một chút chống đỡ .

Đổng Học Bân thậm chí lấy ra gói thuốc móc ra một điếu, một tay đỡ cánh cửa một tay hút thuốc, muốn bao nhiêu nhàn nhã có bấy nhiêu nhàn nhã, thật ra người lý giải hắn cũng có thể đã nhìn ra, ví dụ như Trương Long Quyên là biết, Tiểu Đổng đây là có chút tức giận. Cũng phải, nếu như vừa rồi Đổng Học Bân chậm một bước ngăn chặn cánh cửa, vậy sẽ xảy ra tai nạn chết người, hơn nữa có thể còn không chỉ một mạng người, vấn đề rất lớn!

Mọi người trước tránh ra đi! Trương Đông Phương và người của cục chiêu thương lập tức sơ tán nhà đầu tư, mang theo mọi người đi đến hội trường bên kia.

Trương Long Quyên lại không đi, cười nói: Tôi nhìn một chút.

Trương Long Quyên là thương nhân tài sản hùng hậu nhất bên trong, thậm chí so với tổng tài sản của phân nửa trong một trăm nhà đầu tư cộng lại cùng một chỗ đều nhiều hơn, cho nên người của huyện Tiêu Lân cũng khó mà nói cái gì.

Đột nhiên, tiếng la bên ngoài lại vang lên!

Mọi người xông lên! Tiếp tục xông lên!

Đúng vậy! Vừa rồi là trùng hợp! Đều đừng sợ!

Hắn chỉ có một người! Chúng ta hơn mười ngàn người lận!

Xông lên một lần thì tiến vào! Mọi người cùng thêm sức đi! Dạ hội lập tức bắt đầu rồi!

Dưới cổ động của một ít người, mọi người lại dấy lên lửa giận, người vừa rồi bị Đổng Học Bân chen ngã xuống đất cũng sớm đứng lên, cả đám giận dữ không ngớt!

Đúng vậy!

Lên đi!

Nhất thời, mọi người tập hợp lại, lần thứ hai hô một chút hoặc lấy tay hoặc dùng thân thể đánh vào cửa lớn, tiếng la của hơn mười ngàn người rất đinh tai nhức óc!

Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ, nhàn nhạt nở nụ cười một chút, ngay cả tàn thuốc cũng không có dụi, còn đang hút thuốc, vẫn đang dùng một tay giữ cánh cửa.

Bí thư!

Cẩn thận!

Bọn họ tông vào!

Người của huyện Tiêu Lân lại lo lắng chờ đợi!

Nhưng lo lắng của bọn họ hiển nhiên là dư thừa, Đổng Học Bân căn bản là không đem những người này để vào mắt, nếu quả thật là trên mười ngàn người cùng nhau đem lực lượng dùng ở chỗ này, đừng nói Đổng Học Bân, ai tới cũng không có khả năng ngăn cản, cửa sắt sẽ sớm bị tông nát, nhưng hiện tại độ rộng của cánh cửa có hạn, cũng là mấy trăm người đang cố sức, chút người ấy đối với Đổng Học Bân mà nói là không có áp lực gì, thời gian còn thừa của hắn mấy ngày nay cũng để dành được không ít.

Rầm!

Rầm!

Loảng xoảng!

Từng cổ lực lượng đập vào mặt mà đến!

Trùng kích ở tại các góc độ của cửa lớn!

Một lần. . .

Ba lần. . .

Năm lần. . .

Thế nhưng làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối chính là, Đổng Học Bân rõ ràng chỉ dùng một tay nhẹ nhàng giữ cánh cửa, đối mặt lực đánh vào từ nhiều góc độ, cửa lớn dĩ nhiên không chút sứt mẻ!

Một người trấn giữ một cửa!

Đổng bí thư hay lắm!

Bí thư! Ngài nỗ lực lên!

Ngài cố gắng lên! Khóa lập tức tới!

Rầm rầm rầm! Rầm rầm! Quần chúng cũng không có buông tha! Một lần rồi lại một lần tông vào cửa lớn! Trên mặt đều rất hung hãn! Ra vẻ nếu không xông vào là không được! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK