Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều.

Trước một thương khố hoang vắng.

Đổng Học Bân sớm được định liệu rằng là lành ít dữ nhiều lại có thể đứng lên, dưới cái nhìn trừng to của mọi người từ trong vũng máu đứng lên, còn êm đẹp nói chuyện, cảnh này làm tất cả mọi người ngơ ngác!

Trương Long Quyên sửng sốt!

Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Diễm mắt lộ ra khiếp sợ!

Người bên này tất cả cũng đều bị dọa đến hết hồn!

A!

Cái này!

Coi chừng!

Còn sống sao?

Sao hắn còn có thể đứng lên! ?

Hắn không phải bị xe tải đụng bay đi sao? ?

Tất cả mọi người có chút không thể tin được hình ảnh trước mắt, quá không thể tưởng tượng, cái này đã vượt qua nhận thức của rất nhiều người, bọn họ nghĩ căn bản là không có khả năng!

Xe tải có trọng tải gì?

Vừa rồi đụng vào là tốc độ gì?

Mọi người thấy rất rõ ràng, xe tải hung hăng đụng vào người thanh niên kia, rầm một tiếng, người kia thậm chí đều bay ra mười mét, mười mét, đủ mười mét, cái độ mạnh này kẻ ngu cũng biết có bao nhiêu mạnh, đó là một trùng kích có thể làm cho người tan xương nát thịt, người bình thường đã sớm tắt thở tại chỗ, được rồi, cho dù tố chất thân thể của bạn tốt, trùng hợp không đụng trúng chổ yếu hại không toi mạng, nhưng một người toàn thân bị liệt khẳng định cũng là tránh không được, nếu như không đưa đến bệnh viện cấp cứu chắc cũng không qua được con trăng này! Nhưng hiện tại Đổng Học Bân không chỉ đứng lên, còn cười ha ha nói chuyện với bọn họ! Cái này làm cho bọn họ đều có chút không thể tin được hai mắt của mình!

Cái này mà đụng không chết?

Đây là cái thân thể gì hả? ?

Hơn nữa người thanh niên này trước khi bị đụng còn bị trọng thương, những cái này mọi người cũng thấy trong mắt. Càng làm cho mọi người kinh ngạc, không ai rõ ràng là chuyện gì xảy ra!

Loại thương thế này mà còn có thể sống?

Loại thương thế như vậy mà còn có thể đứng lên? ?

Cái đệch! Cái này con mẹ nó còn là người sao?

Trong đầu mọi người đều nhảy ra mấy câu như thế!

Chân của Đổng Học Bân cũng bị trật, hình như bị đụng đến đổi hình, nhưng hắn chỉ là gian nan cúi lưng chậm rãi đưa tay xuống dưới bỗng nhiên bẻ một cái, răng rắc một tiếng, chân cũng về đúng chổ! Hiện tại Đổng Học Bân một thân là máu, quần áo toàn thân, từ đầu đến chân đều bị máu của mình nhuộm đỏ, toàn bộ đều là một người máu, biểu tình cũng có vẻ dữ tợn rất nhiều. Hơn nữa còn có máu không biết từ vết thương nào trên người không ngừng chảy xuống mặt đất, Đổng Học Bân lúc này nhìn qua vô cùng dọa người!

Thật ra vừa rồi bị xe tải đụng vào, Đổng Học Bân dùng BACK một lần để lui về phía sau muốn tránh ra. Nhưng hắn đi đứng không tiện, thử một lần cũng không được, nếu như mạnh mẽ đem vết thương trên đùi khôi phục, lỡ như sau này kiểm tra phát hiện thương thế của hắn khôi phục nhanh như vậy, Đổng Học Bân cũng không có biện pháp giải thích, cho nên thương thế trên người hắn không thể làm cho khôi phục hoàn toàn, đương nhiên, Đổng Học Bân cũng không phải không có biện pháp tránh được xe tải, hắn phải dùng STOP dừng lại thời gian mới được, nhưng xung quanh nhiều người nhìn như vậy. Cái này cũng quá nổi, không có biện pháp dùng. Rơi vào đường cùng, Đổng Học Bân chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ, lần này cũng làm Đổng Học Bân nổi giận!

Ra tay ác như thế?

Làm việc không giảng đạo lý?

Cầm tiền còn muốn đẩy chúng tôi vào chỗ chết? ?

Đổng Học Bân lạnh lùng cười, các người đây là tự mình tìm đường chết. Chơi ác với Đổng Học Bân tôi à? Các người cũng không đi hỏi thăm! Tôi sợ qua ai? ?

Còn so hung hãn với tôi?

Vậy ngày hôm nay tôi để cho các người mở rộng tầm mắt!

Người đi đầu chỉ ngây ngốc nhìn hắn.

Đổng Học Bân cũng nhìn nhìn hắn, Vừa rồi đều nói cái gì, lập lại lần nữa cho tôi nghe một chút?

Bên kia không có người nói chuyện, tất cả mọi người bị hình dạng của Đổng Học Bân làm cho chấn động!

Trầm Tiểu Diễm nói: Tiểu Đổng! Cậu. . . Cậu không có việc gì?

Trương Long Quyên nói: Tiểu tử thối! Dọa chị có phải không?

Đổng Học Bân từ từ xoa xoa máu trên mặt, động tác rất chậm, hình như là bị thương rất nặng. Căn bản khẽ động đều lao lực.

Thấy thế, Trương Long Quyên các nàng vẫn lo lắng không thôi.

Người bên này cũng chậm rãi từ trong kinh ngạc đến ngây người khôi phục lại, nghĩ thầm có thể là không đụng vào chổ yếu hại, trùng hợp mới xuất hiện kết quả này.

Trương Long Quyên Trầm Tiểu Diễm các nàng đã bị khống chế.

Bên kia không có gì cần lo lắng, người nam đi đầu nhìn về phía Đổng Học Bân, Lái xe Mecedes-Benz đụng xe tải của bọn tao, cũng là tên nhóc mày sao?

Đổng Học Bân đưa tay vào túi tựa như đang tìm cái gì, căn bản là không để ý đến hắn.

Người nam đi đầu cười nói: Được, tiểu tử rất có can đảm, ý chí lực cũng không tồi? Bất quá vẫn còn non một chút, ngày hôm nay này không nên đứng ra, thành thật nằm ở đấy giả chết tì tốt, đến lúc đó bọn tao vừa đi, mày muốn chạy cũng chạy được, còn cần phải đứng ra?

Chạy?

Đảm lượng của mà thật ra rất khiến cho tao bội phục.

Ông nói cái gì tôi căn bản không nghe hiểu, chạy? Tôi vì sao phải chạy?

Người nam đi đầu nhìn phía thủ hạ, mọi người cũng đều bật cười một tiếng, Mày nói vì sao muốn chạy?

Một gói thuốc dính máu được Đổng Học Bân móc ra, rút ra một điếu ngậm vào miệng, Đổng Học Bân dùng cái bật lửa gian nan mồi điếu thuốc hút từng ngụm, lẳng lặng nhìn bọn họ nói: Cái vấn đề này phải để cho tôi hỏi mới đúng, tôi thật sự không biết vì sao tôi phải chạy. Tùy ý nhìn, cũng đếm đếm số ngời, Đổng Học Bân chậm rãi nói: Không phải chỉ là hai mươi người sao? Cái này để cho các người vô pháp vô thiên? Còn bảo tôi phải chạy? Tôi nói các người không nên nói giỡn với tôi có được hay không? Con người tôi không có tế bào hài hước, nghe không thấy buồn cười chút nào.

Rất kiêu ngạo?

Ha ha, thằng này rất thú vị!

Là có bệnh mới đúng?

Đều bị thương thành như vậy còn không phục?

Tất cả mọi người nghĩ có chút buồn cười, đừng nói mày toàn thân đều gãy xương, đừng nói mày sau khi toàn thân gãy xương còn bị xe tải đụng bay, cũng là mày hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở chỗ này, bọn tao cũng sẽ không sợ, chỉ hai mươi người? Mày nói thật ra rất đơn giản! Không nói có súng! Ở đây tùy tiện lấy ra một người tới mày cũng không phải đối thủ! Thậm chí ra tay cũng không cần! Cái dáng dấp này của mày! Tự mình cũng sẽ ngã xuống! Máu đều chảy ra bao nhiêu? Sắp chảy khô rồi? Còn khoác lác với bọn tao? Mày thật đúng là có bản lĩnh! Cái này không phải là hút thuốc đến điên rồi chứ!

Đổng Học Bân cũng không nói lời vô ích với bọn họ, chân nhấc lên, cật lực đi về phía trước một bước, chân khác cũng nhấc lên, lại một bước.

Năm bước. . .

Mười bước. . .

Chỉ là ba bốn mét ngắn ngủi, nhưng Đổng Học Bân đi đủ mười giây đồng hồ!

Động tác của hắn cứng ngắc, hơn nữa cả người đầy máu, giống như một cương thi vậy!

Ai cũng biết Đổng Học Bân đây là bị thương quá nặng, tất cả đều nở nụ cười ha ha!

Tiểu Đổng! Đừng tới đây! Trầm Tiểu Diễm kêu hắn một tiếng, thấy hắn không có bất luận phản ứng gì, Trầm Tiểu Diễm nhất thời ôm cánh tay bị thương nhìn em gái.

Trầm Tiểu Mỹ đã hiểu, tầm mắt cũng quét về phía mấy tên côn đồ bên cạnh chế trụ bọn họ.

Hình dạng của hai chị em tựa hồ là muốn đột phá vòng vây đi ra ngoài, nếu không Tiểu Đổng đến đây khẳng định là chịu chết!

Nhưng sau một giây đồng hồ, Trương Long Quyên nhìn ra ý đồ của các nàng đưa tay kéo hai người lại, thấy các nàng nhìn qua, Trương Long Quyên nhẹ nhàng nói: Giao cho Tiểu Đổng đi.

Nhưng Tiểu Đổng hắn. . .

Thân thể hắn như vậy có thể làm gì?

Hai chị em không rõ ràng Trương Long Quyên vì sao lại tín nhiệm Đổng Học Bân như thế, ngày hôm qua cũng vậy, ngày hôm nay cũng vậy.

Trương Long Quyên nhìn Đổng Học Bân cách đó không xa từng bước đi tới, thản nhiên nói: Sức chiến đấu của Tiểu Đổng, không phải là các người có thể tưởng tượng.

Trầm Tiểu Diễm lông mi nhíu lại, Sức chiến đấu?

Trầm Tiểu Mỹ cũng nói: Cho dù trước khi hắn bị thương có thân thủ tốt, nhưng tình huống hiện tại có thể như vậy sao? Máu trên người hắn ngài cũng không phải không thấy được! Đó là bị xe tải đụng phải! Xương trên người hắn cũng không biết đã gãy bao nhiêu! Đối phương là hơn hai mươi người! Còn có súng! Cái này làm sao đánh?

Trương Long Quyên chậm rãi nói: Các người có nghĩ tới không, ngày đó Tiểu Đổng tiến vào phòng tôi, các người rút súng nhắm ngay hắn, vì sao tôi lại không cho Tiểu Đổng ra tay trước không?

Bởi vì ngài quan tâm hắn? Trầm Tiểu Diễm nói.

Ừm, ngài sợ hắn sau khi ra tay chúng tôi sẽ nổ súng. Trầm Tiểu Mỹ nói.

Ha ha, vậy tôi sẽ nói trước với các người không nên nổ súng, chứ không phải gọi hắn lại. Trương Long Quyên dừng một chút, Sở dĩ không cho Tiểu Đổng ra tay, là tôi biết hai người các người cho dù cộng lại một chỗ, cho dù đem súng nhắm ngay Tiểu Đổng, cho dù trên tay trên người Tiểu Đổng đều gãy xương, hai người cũng không phải đối thủ của hắn!

Trầm Tiểu Diễm ngạc nhiên nhìn về phía cô ấy, Ngài nói thật?

Trương Long Quyên nói: Đều là lúc này, tôi còn đùa cái gì?

Trầm Tiểu Mỹ không tin nói: Hai chị em chúng tôi đều không có biện pháp, hắn đều như vậy. . .

Trương Long Quyên nhìn cách đó không xa nói: Tôi trước đây cũng không tin, bất quá. . . Các người nhìn sẽ biết, tiểu bằng hữu của tôi nếu như là người bình thường, sao tôi có thể để hắn ở lại bảo hộ tôi? Các người thấy ánh mắt của tiểu tử thối còn không nhìn ra? Hắn căn bản không đem đám người này để vào mắt!

Hai mươi người!

Năm khẩu súng lục!

Không để vào mắt? ?

Hai chi em sinh đôi đồng thời ngẩn ra!

Trương Long Quyên vẫn là lý giải Đổng Học Bân một ít, từ hành động của hắn đã nhìn ra, nhưng những người khác lại không biết Đổng Học Bân là thần thánh phương nào, Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ vẫn không quá tin tưởng, đám côn đồ kia cũng đều dùng một ánh mắt châm chọc nhìn Đổng Học Bân toàn thân chảy máu.

Ồ, hắn thật đúng là đến đây!

Ha ha, tên nhóc này thật sự là muốn chết!

Mọi người ai lên? Nhanh chóng giải quyết hắn rồi chúng ta đi nếm thử tư vị của chiến lợi phẩm!

Tất cả mọi người nở nụ cười dâm đãng, không ít người đều liếc liếc trên người của hai chị em sinh đôi.

Bất quá hỏi vài tiếng, mọi người cũng không người đứng ra đi giải quyết Đổng Học Bân, mọi người hình như đều nghĩ đi đánh một người toàn thân trọng thương còn chảy máu như thế có chút mất mặt.

Cái này còn cần ra tay?

Đẩy một chút là có thể phế hắn đi!

Bên kia, cửa xe tải vừa mở ra, tài xế tiểu Hổ xuống xe, oán hận nói: Tôi tới! Đừng ai giành với tôi! Người này tôi thu thập! Hiển nhiên còn ghi hận Đổng Học Bân khiến cho hắn mất mặt.

Ha ha.

Hổ tử, mày phải thủ hạ lưu tình đấy.

Mày à, cũng nên dọn dẹp thằng bệnh hoạn này một chút đi.

Tất cả mọi người cười nhạo tiểu Hổ vài câu, vui đùa vài câu.

Người nam đi đầu sắc mặt nghiêm túc nhìn hắn, Lập lại lần nữa! Đừng để xảy ra tai nạn chết người! Đem hắn khống chế lại là được! Đừng làm cho Lục gia khó xử!

Tiểu Hổ nghiêm nghị nói: Vâng!

. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK