Buổi tối mười giờ.
Đổng Học Bân vừa bận xong về đến nhà, mẹ vợ cũng gọi điện tới.
A lô, Tiểu Bân, mẹ con nói với con chưa? Hàn Tinh nói.
Nói rồi, thứ bảy này phải không? Đổng Học Bân nói: Con sẽ tận lực.
Hàn Tinh căn dặn nói: Còn tận lực? Không thể tận lực, phải trở về, vừa nghe mẹ con nói con chỗ đó bận, cho nên mẹ lo lắng gọi điện thoại, con đó, cũng không cần trở về sớm như vậy, buổi tối thứ sáu ngồi chuyến bay cuối cùng trở về là được, cái khác mẹ đều chuẩn bị cho.
Được rồi mẹ, con đã biết. Đổng Học Bân còn có thể nói cái gì.
Hàn Tinh cười ha ha, Vậy là tốt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi, chú ý thân thể.
Đổng Học Bân nói: Được, mẹ cũng chú ý nghỉ ngơi, cũng nói với ba con một tiếng.
Được rồi, còn có chuyện này, tiệc trăm ngày đến lúc đó sẽ làm ở Tứ Hợp viện trong Hậu Hải của con, chỗ đó lớn, lần này người cũng không nhiều, vậy là đủ rồi. Hàn Tinh nói.
Đổng Học Bân ừm một cái, Không thành vấn đề, dù sao mẹ có chìa khoá, mẹ với mẹ con quyết định đi.
Trước đó Đổng Học Bân đã đưa mẹ vợ chìa khoá dự phòng, xe chìa khóa, chìa khoá Tứ Hợp viện, mẹ vợ đều có chuẩn bị, chính là sợ làm mất. Về phần không chọn làm tại biệt thự Tạ lão gia tử, Đổng Học Bân cũng rõ ràng, lần này tuy nói là lão gia tử muốn thu xếp tiệc trăm ngày cho tiểu Đổng Trọng, nhưng đứa nhỏ dù sao cũng là họ của Đổng Học Bân, không phải họ Tạ, trên quy củ khẳng định phải là nhà Đổng Học Bân thu xếp làm, làm tiệc trong biệt thự của Tạ gia cũng không ổn, cho nên Tứ Hợp viện của Đổng Học Bân là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa từ giá trị kinh tế mà nói, Hậu Hải chổ đó cho dù là ba bốn biệt thự Tạ gia cũng không bằng, rất khí phái. Nói là tiệc trăm ngày, thật ra cũng không phải phô trương thực lực cá nhân sao, cho dù Tạ gia đã không cần làm cái gì. Nhưng ít ra cũng không thể khó coi không phải?
Buông điện thoại di động, Đổng Học Bân đem giầy cởi ra, rồi cầm vớ chân bẩn ném vào WC, dơ đến mức hắn đều không đành lòng nhìn, ài, ngày hôm này trèo đèo lội suối, không dơ mới là lạ.
Cuối cùng Đổng Học Bân mới thay dép ngồi xuống trước máy tính, bắt đầu đặt vé máy bay.
Buổi chiều bốn giờ? Quá sớm.
Buổi chiều năm giờ? Cũng không được.
Cuối cùng tra tra, Đổng Học Bân đặt vé buổi tối tám giờ thứ sáu. Đến kinh thành hẳn là mười giờ, ngày hôm sau vừa lúc tiệc trăm ngày.
Chuẩn bị xuống, tắm rửa một cái, Đổng Học Bân cũng đi vào giấc ngủ.
. . .
Ngày hôm sau.
Người của đội khảo cổ từ kinh thành chạy đến.
Trương Đông Phương ở lại trong huyện áp trận, Đổng Học Bân mang theo đội người đi sân bay tỉnh thành nghênh tiếp.
Đội khảo cổ bên kia có hai mươi mấy người tới. Bên trong có chuyên gia nồng cốt của đội khảo cổ, cũng có nhân viên công tác tương quan và nhân viên điều chỉnh thiết bị, cái trận thế này có thể nói là không nhỏ, đội khảo cổ có thể tới nhiều người như vậy cũng có thể thấy được cấp trên coi trọng, rất để bụng.
Thành phố cũng có người tới.
Còn có quan viên của sở văn hóa tỉnh.
Mấy người lãnh đạo đi tới lần lượt nắm tay cùng đồng chí của đội khảo cổ, cuối cùng mới đến Đổng Học Bân làm một tự giới thiệu, làm quen với người của đội khảo cổ một chút.
Cuối cùng. Lãnh đạo thành phố đưa ra muốn an bài bữa tiệc trước, đón gió tẩy trần cho đội khảo cổ.
Bất quá một tiểu lão đầu mang đội của đội khảo cổ lại nói: Không cần, trên máy bay vừa ăn xong, sẽ không phiền phức mọi người. Vẫn là đi hiện trường nhìn trước đi. Ông lão rất chuyên nghiệp, vừa tới thì tiến vào hình thức công tác, Chuyện núi Thanh Loan phát hiện cổ mộ đời Hán còn đang bảo mật?
Một người của sở văn hóa tỉnh nói: Đúng vậy, chưa từng công khai. Cổ mộ căn bản còn chưa có xác định. Không đào ra mộ thất, cái này cũng công khai không được.
Ông lão nói: Được. Không chỉ không thể công khai, chuyện đội khảo cổ chúng tôi tới tốt nhất cũng phải bảo mật, đừng để lộ ra, ài, hiện tại trộm mộ quá hung hăng ngang ngược, chúng tôi bên này còn muốn đi trình tự, chờ sau khi chân chính xác định giá trị lịch sử của cổ mộ mới có thể xin võ cảnh bảo hộ hoặc là quân đội đóng quân, cái này đều cần thời gian, không phải một ngày hai ngày là được, phê duyệt rất phiền phức, nhưng trộm mộ cũng không cần, nghe tin trực tiếp sẽ đi thử vận khí, nếu để cho bọn họ làm hỏng mộ thất, vậy không còn kịp rồi. Không phải bọn họ không tin phán đoán của đám người Sở lão sư, ảnh chụp hiện trường và hình ảnh văn vật của lão Sở đã gửi cho bọn họ, phán đoán của bọn họ cũng như lão Sở, biết cái mộ này không tầm thường, nhưng hiệu suất làm việc trong nước là như vậy, phải đi trình tự, phải nghiêm cẩn, cho nên bọn họ cũng không thể ngoại lệ trực tiếp xin võ cảnh bảo hộ, thậm chí bọn họ cũng không có cái quyền lợi ngoại lệ này.
Một thành phố lãnh đạo nói: Phương diện bảo hộ cổ mộ, huyện Tiêu Lân đã an bài nhân thủ.
Ông lão nói: Vậy có tác dụng gì, một ngọn núi lớn, muốn hoàn toàn phong tỏa dễ vậy sao? Mấy chục ngàn người bao quanh ngọn núi? Cho dù có mấy chục ngàn người cũng không đủ, bọn họ không ăn không uống không ngủ được? Chỉ cần có một khe hở, trộm mộ ban đêm cũng có thể len lén lên núi, thần không biết quỷ không hay, hơn nữa một cụm cổ mộ diện tích lớn như vậy, tùy tiện đào một lổ cũng có thể sẽ tiến mộ thất, để bảo hiểm..., chuyện này ngàn vạn lần không nên công bố, chừng nào bảo hộ có thể nắm trong tay cục diện thì mới cho công chúng truyền thông biết. Bọn họ những nhân viên khảo cổ này cùng trộm mộ phải nói là có giao tiếp rất lâu, biết đám người này tận dụng mọi thứ có bao nhiêu lợi hại, cũng là kinh nghiệm đội khảo cổ nhiều năm tích lũy, trước đây có bao nhiêu mộ táng trọng đại đều bị trộm mộ? Đếm đều đếm không hết, có vài băng trộm mộ có năng lực chuyên nghiệp và tin tức thậm chí còn muốn xuất sắc hơn so với nhân sĩ chuyên nghiệp của đội khảo cổ bọn họ, nếu không vì sao rất nhiều quốc gia mới phát hiện mộ táng, khai quật đi vào mới phát hiện vài năm trước thậm chí trước đây đã sớm bị trộm mộ hoặc phá hủy? Vì vậy người của đội khảo cổ sau khi tới cái gì cũng chưa nói, phản ứng đầu tiên cũng là muốn phòng ngừa trộm mộ, đem cái này liệt vào nhiệm vụ hàng đầu.
Thành phố tự nhiên không hai lời.
Đổng Học Bân bên kia cũng lên tiếng, Sở lão sư bên kia thật ra cũng sớm dặn dò, Đổng Học Bân cũng thông báo qua truyền thông huyện Tiêu Lân phong tỏa tin tức, không nên đưa tin về bất luận tin tức gì của núi Thanh Loan đào ra đồ cổ.
. . .
Buổi chiều chưa đến hai giờ.
Đổng Học Bân mang theo hơn hai mươi người của đội khảo cổ lên núi Thanh Loan.
Ông lão mang đội cũng không có trực tiếp lên núi đến hiện trường, mà là đi một chút rồi dừng, khiến cho nhân viên công tác cắm rất nhiều cờ và thiết bị, làm một đài quan sát núi rất nhỏ.
Lăn qua lăn lại hơn nửa tiếng đồng hồ, mọi người mới đến hiện trường.
Lão Sở, đang bận? Vừa đến đây, ông lão nở nụ cười.
Sở lão sư đang mang bao tay kiểm tra một văn vật mới đào lên, nghe tiếng nhấc đầu, trước cẩn thận buông văn vật xuống mới đứng dậy cười nói: Lão Chung, lần này ông mang đội hả?
Mạnh lão sư cũng nhận thức ông ta, Chung lão ca.
Lão Chung gật đầu, cũng chào hỏi với Mục Chính Trung, cuối cùng mới nói: Lúc này không phải tôi mang đội, tôi cũng là dẫn đội tới, phụ trách hiện trường là lão Sở ông.
Sở lão sư nói: Thích hợp không?
Lão Chung nói: Ông đều tới hai ngày, đối với tình huống bên này tương đối quen thuộc, lại phát hiện phán đoán của cổ mộ, cấp trên cho ông phụ trách.
Sở lão sư nói: Vậy được, ha ha, hai ta đã lâu không làm chung.
Không phòng sao, từ cái hai năm trước mộ. . . Lão Chung thần sắc không tốt lắm, Quên đi, không đề cập tới.
Sở lão sư thở dài nói: Trộm mộ quá hung hăng, bất quá lúc này tôi nhìn kỹ, không có vết tích trộm mộ, cơ bản có thể khẳng định là một cụm cổ mộ hoàn hảo.
Đổng Học Bân nghe ra, phỏng chừng hai người lần trước hợp tác thăm dò cổ mộ, tám phần mười là sau khi mất nửa ngày mới phát hiện sớm bị trộm.
Kế tiếp, Đổng Học Bân cũng không chen vào.
Sở lão sư và Chung lão sư vừa tới bắt đầu điều động người của đội khảo cổ tiến hành công tác khai quật.
Người của phòng văn vật huyện Tiêu Lân cũng giúp không được gì, thậm chí ngay cả phối hợp đều không phối hợp được, không phải một trình độ của, cuối cùng nhiều lắm là xuống núi giúp đồng chí của đội khảo cổ vận tải thiết bị, làm thân thể lực sống, có thể giúp đỡ cũng là phòng văn vật tỉnh và một ít người của phòng khảo cổ tỉnh, bọn họ cũng sớm được lệnh lưu thủ núi Thanh Loan phối hợp công tác của đội khảo cổ quốc gia, vì vậy rất nhanh được sở lão sư bọn họ chia làm vài tổ, có triển khai khai quật, có điều khiển thiết bị, có làm ghi chép, trên núi nhất thời một mảnh bận rộn.
Hai giờ sau.
Tại một địa điểm khai quật cách chổ đào ra gương đồng hơn một trăm sáu mươi mét, một người thanh niên của đội khảo cổ bỗng nhiên hô to một tiếng!
Có chuyên!
Đào đến mộ thất!
Sở giáo sư, ngài mau tới!
Sở lão sư và đám người Chung lão sư lập tức đi tới.
Đổng Học Bân và Trương Đông Phương tuy rằng là người thường, nhưng cũng đi tới giúp vui, người đứng đầu và người đứng thứ hai của một huyện cả ngày thời gian đều ở chỗ này không quản chuyện trong huyện, cái tình huống này thật là rất ít gặp, bất quá Đổng Học Bân và Trương Đông Phương sớm có nhận thức chung, trong huyện mấy ngày nay quan trọng nhất cũng là khai quật cổ mộ, chuyện khác cũng không cách nào khác so với cái này, lãnh đạo trong huyện còn rất nhiều, các phòng ban cũng đều tự vận hành, không có bọn họ thật ra không sao cả, Đổng Học Bân đã ra lệnh, nếu như liên hệ không được hắn và Trương Đông Phương, có một số việc lãnh đạo chủ quản có thể tự xử lý. Đổng Học Bân và lão Trương hiện tại sớm đứng chung một chổ rồi.
Đào lớn hơn một chút.
Đừng đào dọc, đào ngang mở rộng diện tích trước.
Tuy rằng là mộ chôn cùng, nhưng mọi người cũng đều chú ý an toàn.
Vài giờ khai quật khẳng định sẽ không nhanh như vậy, có thể sớm đào đến mộ thất, cũng là thành quả khai quật sớm hai ngày nay của Sở lão sư Mạnh lão sư bọn họ, cái địa điểm này sớm được sở lão sư đánh dấu, phán đoán là chổ khai quật trọng điểm, quả nhiên hiện tại đào ra thông đạo mộ thất.
Thiết bị tới chưa?
Tới, ở chỗ này.
Được, trước cho thiết bị thăm dò xuống đi.
Cổ mộ rất nguy hiểm, rất nhiều đều là cơ quan trọng trọng, tuy rằng trăm năm ngàn năm thời gian đi qua đại đa số cơ quan đều vô dụng từ lâu, nhưng cũng không thể thả lỏng.
Cẩn thận mở một lổ nhỏ, thiết bị thăm dò tiến vào.
Qua màn hình, tất cả mọi người vây đi xem tình huống.
Cuối cùng, mấy người lão đồng chí của đội khảo cổ đều nhất trí cho kết luận, nếu như nói trước đó suy đoán mộ đế vương đời Hán chỉ có thể nói tám chín phần mười, vậy hiện tại hầu như có thể trăm phần trăm khẳng định, mộ dưới chân, khẳng định là mộ chôn cùng của một đế vương đời Hán không thể nghi ngờ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh