Ban ngày.
Trên dưới một mảnh bận rộn.
Toàn bộ huyện đều làm chuẩn bị vì lễ văn hóa chiêu thương tháng sau, chọn địa điểm, đặt trước khách sạn, thiết bị âm thanh ánh sáng, liên lạc nhà đầu tư, vân vân, chuyện tình từng cái được bố trí xuống, chưa xác định chủ ý phải xin chỉ thị của Đổng Học Bân và Trương Đông Phương ở đây, Đổng Học Bân cũng cùng nhau bận việc, tuy rằng hắn nói hắn chỉ để ý chuyện của dạ hội văn nghệ cái khác đều giao cho chính phủ huyện bên này xử lý, nhưng làm người đứng đầu của một huyện, Đổng Học Bân cũng không có khả năng ngồi chơi, rất nhiều chuyện vẫn là phải do hắn tự mình phê chuẩn.
Một tiếng đồng hồ. . .
Ba tiếng đồng hồ. . .
Năm tiếng đồng hồ. . .
Cuối cùng cũng lăn qua lăn lại đến giờ về.
Thời gian vừa đến, Đổng Học Bân cũng không có ý tăng ca, khiến cho Tô Nham ở lại nhìn có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mình, Đổng Học Bân lên xe đi, không phải hắn vì lười biếng tranh thủ thời gian, mà là Đổng Học Bân ở đây cũng đâu có công tác cần hắn bận việc, địa điểm thiết bị này nọ những cái này đều là việc nhỏ, phối hợp một chút có thể đối phó, Trương Đông Phương ở đây, cũng không cần Đổng Học Bân quan tâm, hắn hiện tại muốn bận chính là chuyện của diễn viên và ngôi sao, đây mới là cái then chốt nhất và điểm sáng nhất của lần này lễ văn hóa chiêu thương sao kim, cái này nếu như làm không thích hợp không có người đến, vậy hội chiêu thương lần này cũng thẳng thắn đừng mở, lãnh đạo huyện khác cũng đều chờ Đổng Học Bân làm sao không cần ra tiền mà mời được ngôi sao tham diễn, đừng để đến lúc đó tiếng sấm to mưa lại nhỏ, Đổng Học Bân nói đều nói ra, đến lúc đó không làm được? Vậy hắn còn uy tín cái gì, cái phần chiến tích này cũng sẽ hóa thành hư ảo, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến việc hắn mấy tháng sau đề lên phó sở, cho nên chuyện này vô luận từ phương diện nào mà nói Đổng Học Bân đều là chỉ được phép thành công không được thất bại.
Trong nhà.
Mặt trời chiều chiếu rọi.
Đổng Học Bân đến phòng ngủ tầng hai, sau khi cởi áo khoác đi trước tới bàn làm việc mở đèn, lấy ra một quyển vở và bút máy, lại lấy ra điện thoại di động suy nghĩ một chút, đầu tiên là gọi cho Trương Long Quyên ở bên kia. Tít tít tít, tít tít tít, cũng không biết Trương Long Quyên có phải là đang ngủ không, vang lên bảy tám tiếng điện thoại mới thông, âm thanh có chút ồn, còn có một chút nhiễu, không có biện pháp, điện thoại quốc tế đường dài mà.
Tiểu Bân hả? Chỉ nghe được Trương Long Quyên đầu kia ngáp một cái thật to, tiếng nói cũng có chút thô. Mang theo chút buồn ngủ và khàn khàn.
Ồ, ngài ngủ à? Đổng Học Bân nói.
Trương Long Quyên lười biếng nói: Hai ta khác giờ, đang ngủ say.
Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: Vậy quấy rối ngài nghỉ ngơi, chủ yếu là có chút việc.
Trương Long Quyên cười ha ha, Còn khách khí với chị Trương cậu à. Ha ha, không quấy rối, nhóc đẹp trai của tôi gọi điện thoại cho tôi, lúc nào không có chuyện, chờ chị Trương cậu mồi điếu thuốc đã. Xoạch, bên kia vang lên một tiếng bật lửa, sau đó chỉ nghe cô ấy nói: Nói đi. Chuyện gì.
Đổng Học Bân nói: Đầu tháng sau chúng tôi có một lễ văn hóa chiêu thương, ngài có thời gian tới đây một chuyến? Đầu tư một hạng mục tượng trưng?
Trương Long Quyên cười nói: Tên nhóc cậu mỗi lần đến một chỗ đều phải làm chiêu thương phải không?
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: Cái này không phải ra thành tích nhanh sao, cũng là vì dân chúng, hơn nữa tôi cũng quen với cái nghề này.
Trương Long Quyên không hai lời.Được, đầu tháng sau phải không? Đã biết, chị Trương cậu nếu như không qua được, chị tìm người của công ty đi qua. Nhóc đẹp trai của chúng ta chị khẳng định phải nâng lên, ha ha. Bất quá đầu tháng sau chị có thể không có chuyện gì, hẳn là có thể đi được, cũng đang nhớ cậu, đến lúc đó chị tìm tên nhóc cậu cũng có chút việc, chuyện gì đừng hỏi, đến lúc đó gặp rồi trò chuyện, điện thoại không tiện.
Được. Đổng Học Bân nói.
Trương Long Quyên lại ngáp, Vậy chị Trương cậu đi ngủ.
Đừng, chờ một chút, còn có chuyện. Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái nói: Ngài bên kia có quen ngôi sao ngoại quốc hay không?
Để làm gì? Trương Long Quyên hỏi.
Đổng Học Bân nói: Chúng tôi là lễ văn hóa chiêu thương, tôi muốn làm một dạ hội văn nghệ, cho nên. . .
Trương Long Quyên suy nghĩ một chút, Như vậy à, ha ha, vậy chị đi hỏi cho cậu một chút đi, quen thì thật ra có quen mấy người, bất quá không biết bọn họ thế nào.
Đổng Học Bân chỉ biết chị Trương nhận thức, cô ấy tại Phất Châu bên kia sinh sống nhiều năm như vậy, dốc sức làm nhiều năm như vậy, lại còn là bà chủ lớn tài sản mấy chục tỷ đô, công ty là vốn riêng của cô ấy, cái thân phận này cho dù tại nước ngoài cũng tương đối vang dội, nhân mạch khẳng định không thể thiếu, xem ra tìm chị Trương là đúng, bất quá Đổng Học Bân vẫn nói nhiều một câu, Vậy cái gì, huyện chúng tôi bên này tài chính không quá dư dả, ngài cũng biết, khụ khụ, cho nên đi lại, vé máy bay và ăn ở chúng tôi khẳng định có thể cam đoan, nhưng phí biểu diễn cái này. . . Chúng tôi có thể. . .
Trương Long Quyên cười nói: Cổ phần của tên nhóc con ở chổ của chị còn chiếm không ít, hơn cả chục tỷ, ngay cả chút tiền ấy cũng không trả nổi?
Đổng Học Bân giải thích nói: Chị Trương, không phải tôi không muốn ra tiền, lần này là hội chiêu thương của huyện chúng tôi, cá nhân tôi nếu như ra tiền mời người khẳng định không giấu diếm được, cái này không hợp trình tự, cũng không phù hợp nguyên tắc, khẳng định không thể làm như thế, đều phải đi qua ngân sách trong huyện, khụ khụ, chúng tôi bên này là cơ quan, phương pháp thao tác không như thương giới, cố kỵ rất nhiều, tôi cũng không thể làm trường hợp đặc biệt. Dừng một chút, Đổng Học Bân nói: Bất quá ngài nếu như ra tiền với phương thức tài trợ kéo mấy người ngôi sao nước ngoài tới, cái này vẫn là có thể, đương nhiên, vậy tiền của ngài cứ lấy từ cổ phần và hoa hồng của tôi. Lúc đầu cũng là làm việc cho mình, Đổng Học Bân cũng không muốn chị Trương chịu thiệt, quan hệ cá nhân vềlà quan hệ cá nhân, công việc là công việc.
Trương Long Quyên vui vẻ, Thôi đi, chọc tên nhóc cậu chơi thôi, chị tìm cho cậu mấy người ngôi sao tới trợ trận, còn có thể lấy tiền của cậu hả? Cậu cũng là, thân là cổ đông thứ hai trong công ty chúng ta, ngay cả hạng mục đầu tư của công ty một chút cũng không biết hả? Chúng ta là công ty đầu tư, làm cũng không phải chỉ một sản nghiệp, địa ốc chúng ta làm, truyền thông chúng ta cũng làm, mấy năm trước chị đã đầu tư nhập cổ phần vào công ty giải trí của nước M, tuy rằng công ty quy mô không có lớn, cũng không phải nổi tiếng gì, nhưng vẫn có thủ đoạn riêng, chị dù không phải cổ đông lớn nhất công ty, chỉ chiếm 8% cổ phần, nhưng cũng được tham gia hội nghị cổ đông, chút mặt mũi ấy bọn họ còn dám không cho chị? Cho nên, vé máy bay các người cũng không cần quản, lo ăn ở có thể, còn lại chị giúp cậu liên hệ, chờ bọn họ thôi.
Đổng Học Bân nói: Ồ, vậy đương nhiên tốt acảm ơn chị Trương.
Công ty cũng có cổ phần của cậu, cảm ơn cái rắm, đừng có nhiều lời với chị Trương cậu, được rồi, không có việc gì chị đi ngủ. Trương Long Quyên nói.
Được, ngài ngủ đi.
Tới, hôn chị Trương cậu một cái.
Ặc, cái này. . . Chị đến rồi tính, đến rồi tính.
Ha ha, không đùa nữa, cút đi. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh