Trong điện thoại.
Cậu muốn xử lý như thế nào?
Còn phải mời Trầm ca liên hệ xe tải giúp tôi.
Cái này không thành vấn đề, tôi cho người của giao thông thành phố đi.
Vậy cảm ơn, được rồi, chuyện này đừng nói cho ba tôi.
Được, tôi rõ ràng, đại khái cầm mấy chiếc xe tải? Sáu chiếc có đủ hay không?
Được rồi, chỉ ba chiếc Audi, hai ba xe tải thì không khác biệt lắm.
Không quan hệ, vậy tôi đi gọi điện thoại, chuyện này giao cho tôi đi.
Được Trầm ca, ngày mai đi, ngày mai nếu như anh rảnh rỗi tôi mời anh ăn.
Ha ha, được, bất quá cậu đừng khách khí như vậy, việc nhỏ mà, vẫn là tôi mời cậu cho.
Thời gian công tác của Đổng Học Bân ở kinh thành cũng không dài, nhân mạch cũng không nhiều, cho dù là mấy người trưởng bối Tạ gia đều cùng nhậm chức tại kinh thành, chút việc nhỏ Đổng Học Bân cũng không dám phiền phức các trưởng bối, không nói cái khác, chuyện này quá nhỏ, nhỏ đến nổi căn bản là không mở miệng được, cho nên tìm Trầm thư ký là lựa chọn tốt nhất, có thể mượn được thế, lại không đến mức như đại pháo đánh muỗi, hơn nữa then chốt nhất chính là còn không cần thiếu nhân tình gì.
Đổng Học Bân là ai?
Là con rể của Tạ bí thư!
Là vãn bối mà Tạ lão gia tử rất thích!
Trầm thư ký tự nhiên cũng tận tâm tận lực đối với chuyện tình của Đổng Học Bân, tuyệt đối không có hàm hồ!
. . .
Trong ngõ.
Đổng Học Bân cúp điện thoại đi trở về.
Bên kia, dân chúng còn đang cùng đối phương giằng co, ai cũng không lui một bước, Đổng Học Bân thấy bác Trịnh nước bọt bay ngang, mà xe của đối phương còn chưa có dời đi, không chỉ như thế. Hơn nữa càng thêm bế tắc hơn so với trước đó, bởi vì xe của cảnh sát giao thông và hai chiếc xe cảnh sát đậu ở chỗ này, cũng tạo thành trở ngại đối với đường ngoài ngõ, tiếng kèn đồng phô thiên cái địa, tràng diện lộn xộn một mảnh!
Vừa rồi Đổng Học Bân nói tất cả mọi người nghe được, cũng thấy hắn đi gọi điện thoại, nhưng mấy người cảnh sát và tài xế đều không coi là gì.
Cậu dời?
Cậu dời đi!
Đây chính là xe của lãnh đạo phòng giao thông khu, ai dám động?
Ba tài xế của lãnh đạo đều không coi là gì, không thấy cảnh sát giao thông và cảnh sát tới cũng không có quản sao, cái này chính là phòng ban bọn họ quản hạt. Cậu tìm người? Cậu tìm ai cũng vô dụng!
Từ đại tỷ cũng thấy hắn đến đây, vội nói: Học Bân, cậu đi về trốn trước một chút, bọn họ còn muốn bắt cậu mang đi đấy.
Đổng Học Bân vừa nghe thì nở nụ cười, Trốn? Tôi trốn cái gì. Lúc đầu cũng là chuyện lẽ thẳng khí hùng. Không có việc gì đâu Từ đại tỷ. Hôm nay chúng ta cho bọn họ mọc trí nhớ!
Mọc trí nhớ?
Làm sao khiến cho bọn họ mọc trí nhớ?
Các hàng xóm nghe mà không hiểu.
Nhưng một lát sau, vài chiếc xe tải của cục quản lý giao thông nhanh chóng đến đây, kẹt vài tiếng. Từng chiếc dừng ở vị trí đầu ngõ.
Một hai ba bốn năm. . .
Đủ bảy chiếc xe tải!
Bình thường loại xe chấp pháp này, tới một hai chiếc thì không khác biệt lắm, đủ bảy chiếc xe, cái trận thế này cũng có chút làm cho sửng sốt, đây chính là rất ít gặp, Đổng Học Bân vừa nhìn liền vui vẻ, trong lòng nói Trầm thư ký thật đúng là lý giải tính tình của mình, biết phong cách làm việc của mình.
Bảy chiếc?
Vừa lúc đây!
Cửa xe mở ra, mười lăm mười sáu người nhân viên chấp pháp xuống xe.
Mọi người vừa nhìn, cũng đều tĩnh lặng lại, toàn bộ nghi hoặc nhìn lẫn nhau vài lần, không rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Hai người cảnh sát giao thông cũng sợ run một chút, bọn họ đương nhiên đều đã nhìn ra, cái này không là của khu Thành Tây bọn họ, mà là xe của cục quản lý giao thông thành phố!
Cái này. . . Lão cảnh sát giao thông đi lên, Đồng chí.
Cảnh sát giao thông trẻ tuổi cũng buồn bực, bọn họ không xin phòng ban cấp trên trợ giúp đâu?
Một người nhân viên chấp pháp dẫn đầu nhìn cũng không nhìn bọn họ, lớn tiếng nói: Vị nào là Đổng tiên sinh?
Đổng tiên sinh?
Đổng tiên sinh cái gì?
Nghe vậy, Đổng Học Bân chen đoàn người đi tới, Tôi là Đổng Học Bân.
Nhân viên chấp pháp vừa nhìn hắn, vì tị hiềm, cũng không nắm tay với hắn, Là cậu báo án?
Đúng vậy. Đổng Học Bân cũng biết nên nói như thế nào.
Chờ đi vào, người nhân viên chấp pháp mới hạ giọng nói: Chào ngài, trong cục khiến cho tôi toàn lực phối hợp, nghe ngài chỉ huy, ngài nói làm sao bây giờ. Hắn cũng không biết Đổng Học Bân là ai, hắn chỉ biết là bọn họ lần này đi làm nhiệm vụ là người đứng đầu trong cục tự mình dặn dò xuống, còn nhiều lần nhấn mạnh tầm quan trọng của sự tình, vô cùng coi trọng.
Đổng Học Bân chỉ chỉ vài chiếc Audi, Cũng là ba chiếc xe này, chặn đường hơn hai giờ.
Rõ ràng! Nhân viên chấp pháp dẫn đầu quay người lại vung tay lên nói với thủ hạ: Kéo đi!
Mấy người tài xế và cảnh sát còn có dân chúng lúc này mới phản ứng, thì ra tiểu tử này thật sự gọi người tới! Vừa rồi tuyên bố. . . Thì ra không phải chém gió!
Xe của đội chấp pháp đi tới, phía dưới còn có người phối hợp xe tải.
Tài xế lão Vương kinh ngạc, vội la lên: Dừng tay! Đều dừng tay!
Tài xế lão Tôn cũng đứng không được, Đều là người một nhà! Đừng đừng!
Ai là một người nhà với các người! Một người nữ nhân viên chấp pháp liếc bọn họ, Kéo đi!
Năm sáu cảnh sát không nhúc nhích, chủ yếu là còn không biết tình huống, nghĩ như thế nào cũng không ngờ rằng người trẻ tuổi kia thật sự dùng một cú điện thoại gọi người của thành phố tới, lúc này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hai người cảnh sát giao thông càng không dám hé răng, cục quản lý giao thông thành phố là phòng ban cấp trên của bọn họ!
Ba tài xế liên tiếp lao vào, không để cho bọn họ kéo xe.
Nhưng nhân viên chấp pháp có gần hai mươi người, lập tức ngăn cản bọn họ.
Chiếc Audi đầu tiên nhanh chóng bị móc đầu xe, xe tải chấp pháp nhấn ga, kéo đi.
Đây là xe của chủ nhiệm Trương! Các người làm gì! Lão Vương hô lớn: Còn có thắng tay! Thắng tay!
Nhưng xe chấp pháp căn bản là không nghe, thắng tay? Trước đó làm gì! Bọn họ kéo chiếc Audi thứ nhất đi! Xe Audi bị cà xuống mặt đất, bởi vì thắng tay giữ săm lốp xe, săm lốp xe nhất thời phát ra âm hưởng chói tai, chà xuống mặt đất thành hai dấu cao su, không nói kết cấu khác, cũng là hai săm lốp xe này và trục bánh xe khẳng định cũng bị hủy, xe cũng phải đại tu một lần, đây là hỏi đều không cần hỏi.
Giữ gìn?
Bọn họ cũng không có thời gian kia!
Chiếc xe chấp pháp vô cùng thô bạo, căn bản mặc kệ mấy người tài xế kêu la, dưới tình huống còn thắng tay kéo chiếc Audi ra ngoài!
Sau đó, đội viên chấp pháp lại móc đến chiếc Audi thứ hai!
Tài xế lão Tôn cũng thiếu chút nữa tức nổ phổi, Đây là xe của Trịnh cục trưởng! Các người. . .
Người nhân viên chấp pháp dẫn đầu nhàn nhạt nhìn gã, tiện tay ghi giấy phạt, ném cho gã nói: Đóng tiền phạt xong tới lĩnh xe!
Lão Tôn cả giận: Quá thô bạo! Còn đang cài thắng tay!
Một tài xế khác nói: Để cho chúng tôi thả thắng tay trước! Đó chính là xe của lãnh đạo!
Hiện tại nghĩ tới? Các người trước đó làm gì! Nhân viên chấp pháp giải quyết việc chung nói: Xe của ai cũng vô dụng! Theo thủ tục đóng tiền phạt!
Lão Vương quát: Xe bị hư thì làm sao bây giờ!
Nhân viên chấp pháp lạnh lùng nói: Tự mình gánh chịu! Chúng tôi không có trách nhiệm! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh