Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Đổng Học Bân trong phòng còn mơ mơ màng màng ngủ, chợt nghe bên ngoài có tiếng đánh răng, xoạt xoạt xoạt, hắn cũng tỉnh dậy.

Chị Tô?

. . . Ừm.

Phù, dậy sớm như vậy?

Đúng vậy, bây giờ phải ra cửa.

Đi đài truyền hình? Có xe không? Bằng không đi của tôi?

Không cần, cậu cũng phải đi làm, chị đón xe đi là được.

Nói nói mấy câu với bên ngoài, Đổng Học Bân cũng xoa con mắt ngáp ngáp trên giường leo xuống, đơn giản mặc quần áo, lấy nước lạnh rửa mặt, nhất thời cả người cũng thanh tỉnh, thấy cửa phòng bắc mở ra, phỏng chừng chị Tô là quay về phòng thu dọn, liền tự mình đi rửa mặt.

Bảy giờ hơn.

Hắn cũng chuẩn bị đi, dù sao đến muộn nhiều như vậy, Đổng Học Bân cũng thấy ngại, hôm nay đi sớm một chút vậy.

Tiểu Bân. Trong phòng bỗng nhiên truyền ra tiếng của Tô Giai.

Tôi đây. Đổng Học Bân buông bàn chải đánh răng, Làm sao vậy chị Tô?

Giọng nữ trong phòng nói: Nhà cậu có kim hay không?

Hả? Đổng Học Bân ngẩn ra, Hình như có, tôi cũng không rõ ràng lắm, mới dọn đến đây vài ngày, phải đi tìm, cần kìm để làm gì?

Tô Giai dừng một chút, Quần áo của chị bị hỏng.

Quần áo? Đổng Học Bân hiếu kỳ nói: Nút buộc rớt? Vậy dùng châm là được rồi? Cần gì dùng cái kìm? Cái đó làm sao may được?

Tô Giai bất đắc dĩ, . . . Đồ lót.

Đổng Học Bân đổ mồ hôi ngay và luôn, À à, hư nút?

Tô Giai ừm một cái, Vừa rồi xếp chăn khom lưng làm hư, cậu tìm, tôi cũng không mang quần áo khác. Hành lý để trong biệt thự cậu, không thể đi ra như thế, để cho người ta nhìn còn ra bộ dáng gì nữa, ngày hôm nay cũng coi như đi phỏng vấn ở đài truyền hình trung ương, rất quan trọng.

Cái này không dễ sửa? Đổng Học Bân nói: Bằng không tôi đi ra ngoài mua cho chị bộ khác? Ặc, mới sáng sớm, thương trường cũng không mở, được rồi, vậy tôi tìm kìm xem. Chị đừng có gấp. Đổng Học Bân đi phòng đông lật lật, không có, cuối cùng lại đi phòng nam, rốt cục tìm thấy được cây kim may đồ nằm trong một cái hộp trong góc tủ, đem hộp đi luôn. Ôm tới phòng bắc.

Trong phòng.

Tô Giai đang cầm một cái áo ngực màu xanh mân mê nút buộc, khe móc phía sau hình như bị bung, có chút méo, nói chung là không tốt.

Đổng Học Bân thấy liền đem mặt chuyển hướng, Đem tới.

Tô Giai biểu tình cũng không quá tự nhiên, Ừm, đưa chị.

Đổng Học Bân sau khi đem đồ đưa cho cô ấy. Liền làm bộ đi ra ngoài châm trà, tránh mặt, dù sao cũng là đồ lót, hắn ở đây có chút không tiện. Nhưng có thể là chị Tô kiều sinh quen rồi, tay chân lóng ngóng, chờ Đổng Học Bân sau vài phút pha nước trà trở về, cô ấy còn đang ở trên giường lăn qua lăn lại với nút buộc. Tư thế cầm kìm vừa nhìn là biết tương đối mới lạ, vừa nhìn cũng là không biết làm, cảm giác rất ngốc.

Tô Giai cũng rất không nhịn được, Cái này quỷ này!

Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, Nếu không tôi đến?

Tô Giai giương mắt nhìn hắn, Hư rất nặng, cậu được không?

Tôi thử xem? Đổng Học Bân cũng không biết có thể sửa được hay không, chỉ là hắn biết không thể khiến cho chị Tô trống rỗng như thế đi đài truyền hình trung ương được.

Tô Giai do dự một lát, . . . Vậy được, cậu xem. Nói cũng có chút không chịu được đem áo ngực đưa cho hắn, cái kìm đưa qua.

Đổng Học Bân tiếp nhận tới nhìn, Ài, cái này dễ thôi.

Thật sao? Tô Giai cười nói: Vậy phiền phức em trai của tôi?

Giao cho tôi đi. Trên mặt Đổng Học Bân vẫn rất nóng, không có biện pháp, dù sao cũng là quần áo bên trong của phụ nữ, dù thế nào cũng có chút không được tự nhiên, Đổng Học Bân nắm áo ngực của Tô Giai, thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ mặt trên, hiển nhiên là vừa cởi ra không bao lâu, còn nóng lắm, thỉnh thoảng còn toát ra một ít hương vị của phụ nữ tiến vào trong lỗ mũi, khiến cho Đổng Học Bân ánh mắt cũng ôn hòa xuống, mùi vị rất dễ chịu.

Nút buộc sửa xong.

Đưa kìm vào.

Cuối cùng khâu lại một chút.

Chỉ vài giây, Đổng Học Bân đã làm xong, khâu hai mũi cuối cùng, nhẹ nhàng thử một chút, cũng không có rớt xuống, ok!

Tô Giai cũng cười, Tay nghề được đấy.

Đổng Học Bân cười khổ một tiếng, có chút khoe khoang nói: Chị cũng không phải không biết, nhà của tôi trước đây cũng không giàu có, TV điều hòa trong nhà tôi đều sửa qua, chút chuyện này coi là cái gì, cũng là dây thép lỏng ra một chút, siết chặt lại là được, chị thử xem.

Tô Giai gật đầu, nhìn hắn.

Đổng Học Bân mới phản ứng, Tôi đi ra ngoài tôi đi ra ngoài!

Lúc gần đi, Đổng Học Bân còn không nhịn được nhìn áo lông trống rỗng của cô ấy, áo lông là cái loại kiểu dáng hơi mỏng, tuy nói nhìn qua không có cảm giác gì, cũng không khác biệt hôm qua lắm, nhưng cảm giác trên tâm lý không giống, bởi vì hắn biết bên trong là trống trơn.

Đại khái vài phút trôi qua.

Tô Giai từ phòng bắc đi ra, Được rồi, cảm ơn.

Đổng Học Bân cười nói: Coi chị khách khí kìa, tôi đưa chị đi?

Tô Giai lắc tay, Cậu đi làm đi, ở tận đầu kia, xa lắm.

Quên tính thời gian, lúc này khẳng định sẽ kẹt xe, Đổng Học Bân nếu như đưa cô ấy đi qua phỏng chừng đi làm sẽ lại đến muộn, vì vậy cũng không già mồm cãi láo, Vậy được, rảnh rỗi liên hệ.

Tô Giai cười nói: Sau này thường ở kinh thành, cơ hội gặp mặt khẳng định không thể thiếu.

Đổng Học Bân đưa chị Tô đi ra, trên đường cái giúp nàng đón xe, nhìn theo cô ấy rời đi, mới trở về Tứ Hợp viện đem đồ của mình, khóa cánh cửa, lên Land Rover của mình ra ngõ. Chiếc xe này hắn đã lâu không lái, phỏng chừng chị Tô tối hôm qua lúc tới đã rửa xe cho mình, hiện tại nhìn qua đặc biệt sáng, rất đẹp, Đổng Học Bân nắm tay lái đã lâu của Land Rover, tâm tình cũng cực kỳ thư sướng, chiếc Xiali thật sự làm cho hắn thấy phiền, phanh thì không ăn, chân ga có trở ngại, cực kỳ giật, còn có tiếng vang, thậm chí ngay cả chỗ ngồi đều có thể làm rách quần áo, quả thật là đừng nói nữa, vẫn là Land Rover của mình tốt, tính năng phối trí các phương diện đều là đứng đầu.

Đã lâu không thể nghiệm qua loại xe này, Đổng Học Bân nhìn thời gian còn sớm, thẳng thắn đi đường xa, nửa giờ sau mới đi đại viện.

Gần chín giờ.

Cơ quan cũng lập tức đi làm.

Đổng Học Bân lúc đầu lái rất nhàn nhã, thậm chí dọc đường đi đều lầm bầm điệu hát, bất quá lúc xe còn rất xa, hắn bỗng nhiên thấy được một chiếc xe cách đó không xa, chính là chiếc Audi a4ngày hôm qua mình vừa đụng phải, bảng số xe cũng là của Dương Chân, cũng không biết có phải là linh kiện còn chưa tới hay không, Dương Chân hôm nay vẫn lái chiếc xe này, cũng không có đi sửa xe, cho nên Đổng Học Bân liếc mắt thì nhận ra.

Trùng hợp!

Lại gặp phải?

Nhìn thấy Dương Chân không thấy hắn, lái xe đi vào trong đại viện, Đổng Học Bân ánh mắt định lại, một cước nhấn chân ga xuống!

Ù!

Động cơ nổ vang!

Đổng Học Bân lái Land Rover xông lên, tuy rằng Audi hầu như đã sắp tới cửa, nhưng tính năng của Audi hiển nhiên không có cách nào khác so sánh với Land Rover mà giá cả còn hơn nó gấp mười lần, Đổng Học Bân thậm chí còn cố ý leo lên một bậc thang, tìm một đường gần hơn để lao lên!

Mười mét!

Năm mét!

Dương Chân lúc này mới nhìn thấy đến một chiếc Land Rover muốn cùng hắn chen vào đại viện, lập tức hoảng sợ, nhất thời cũng chửi ầm lên một câu, chân ga cũng nhấn xuống!

Đổng Học Bân căn bản không buông chân ga, một đường lao về phía trước, con mắt cũng không có chớp một chút!

Nếu như cứ tiếp tục như thế, hai chiếc xe khẳng định sẽ tông nhau ở cửa lớn, nhưng so can đảm, Đổng Học Bân chưa từng sợ qua bất luận kẻ nào!

Quả nhiên, Dương Chân đã bị khí thế của Land Rover làm cho chấn động, nhìn kỹ chiếc xe này, rõ ràng là xe đỉnh cấp bốn triệu, đắt hơn nhiều so với xe của hắn, khí thế trên tâm lý nhất thời cũng mềm mại, nhấn phanh lại cái két, vẫn là lùi bước.

Đổng Học Bân không khỏi nghênh ngang đi qua, vào đại viện trước.

Xung quanh rất nhiều người đều đang nhìn, không nhịn được quay đầu lại chiếc Land Rover chỉ trỏ.

Xe của ai vậy hả?

Không biết, chưa thấy qua.

Sao chạy xe lưu manh như thế?

Đúng vậy, cái này không phải cướp đường sao?

Nhưng Đổng Học Bân một chút tự giác cũng không có, hôm qua Dương Chân đoạt đường Xiali của hắn, bây giờ giành lại, cái này kêu là quả báo, đừng thấy Đổng Học Bân ngày hôm qua đã đánh Dương Chân lăn qua lăn lại, vừa đụng xe hắn vừa đánh người, nhưng có đôi khi Đổng Học Bân cũng là một lưu manh mang thù, ông giành đường của tôi? Vậy anh em không giành của ông một chút! Suy nghĩ của thằng nhãi này căn bản là không giống những người khác, cho nên mới có cảnh này ngày hôm nay!

Dương Chân cũng hạ cửa xe xuống mắng, Lái xe kiểu gì thế!

Đổng Học Bân dừng xe lại, nhô đầu ra, Nói chuyện với ai vậy! Tôi lái như thế đấy! Làm sao?

Hả?

Đổng sở trưởng?

Đó không phải Đổng Học Bân của sở hai sao?

Mọi người cũng mới phát hiện, đều kinh vô cùng.

Dương Chân cũng kinh ngạc, không ngờ rằng dĩ nhiên là hắn, nhất thời càng thêm tức giận, Có biết lái xe hay không!

Đổng Học Bân cười lạnh nói: Tôi thật không biết lái, vậy ông dạy tôi lái xe đi?

Dương Chân và Đổng Học Bân lại ồn ào nửa ngày, cuối cùng Đổng Học Bân mới lái Land Rover nghênh ngang đi, tâm tình rất tốt, thằng nhãi này cũng là tính cách một ngày không lăn qua lăn lại ai thì yên tĩnh không được, nếu như thay đổi người khác, ngày hôm qua làm cho Dương Chân mất mặt khó coi, ngày hôm nay khẳng định sẽ điệu thấp, người thắng luôn luôn khoan dung mà, nhưng phương pháp xử sự của Đổng Học Bân hiển nhiên không phải mọi người có thể phỏng đoán, hắn làm việc, cơ bản đều là tùy tính.

Dương Chân tức giận đến muốn chết!

Những người khác cũng hai mặt nhìn nhau, chưa thấy qua cán bộ kiểm tra kỷ luật thiếu đạo đức như thế, ngài hôm qua đều thắng, hôm nay còn đem muốn ác tâm người ta hả?

Trời ạ.

Bọn họ thật sự bội phục Đổng Học Bân!

Được rồi, xe đó là Land Rover hả?

Không phải Land Rover bình thường, là loại đỉnh cấp.

Đúng vậy, tôi lần kia xem qua, cái xe này ít nhất bốn triệu lận?

Hả? Đắt như thế? Đổng sở trưởng không phải lái Xiali sao?

Ai biết, người ta phỏng chừng là vì vừa tiền nhiệm điệu thấp một chút, mới lái chiếc Xiali.

Xe bốn triệu? Cái này cũng. . . Bí thư ủy ban kỷ luật trung ương chúng ta cũng không lái xe đắt tiền như thế! Đổng sở trưởng sở hai cái này cũng quá có tiền! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK