Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng khách.

Hai người ngồi xuống ghế sô pha.

Dù sao vừa rồi cũng mới vừa trần trụi xong, nên trong không khí có chút xấu hổ là bình thường.

Học Bân, ngày hôm nay xin lỗi. Im lặng một hồi, Trần Oánh rốt cục phá vỡ cục diện bế tắc, Là tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, hiểu lầm cậu.

Đổng Học Bân xua tay, Không có việc gì, có thể cũng là tôi biểu đạt không rõ ràng lắm, cho cô hiểu lầm.

Trần Oánh nhìn hắn, nói: Vậy cậu thấy công ty Chu tổng bên kia có phải là. . . Bọn họ cũng rất gấp, ừm, chuyện trước đó tôi cũng không quá lý giải, bất quá nếu có cái gì không chu toàn, tôi thay bọn họ nói lời xin lỗi, xin lỗi, nhưng mấy hạng mục điện ảnh và truyền hình này thật sự liên quan đến mạch máu của công ty, cậu xem có thể giúp bọn họ một chút hay không? Đừng để cho bọn họ chờ nữa, coi như cho tôi mặt mũi?

Đổng Học Bân gật đầu một cái, Được.

Trần Oánh cởi quần áo như thế, tâm tư của Đổng Học Bân cũng sớm không còn, không rảnh tích cực cùng đám người Chu tổng, cũng hết giận bảy tám phần.

Trần Oánh chớp mắt, Vậy. . .

Đổng Học Bân liền nói ngay: Tôi gọi điện thoại.

Ừm, cảm ơn. Trần Oánh nói.

Đổng Học Bân cầm điện thoại di động đi tới phòng bếp, gọi cho Từ Lệ Phân, A lô, thím hai, là con.

Tiểu Bân à. Đầu kia của điện thoại Từ Lệ Phân ừ một tiếng, nói: Chuyện tình giải quyết? Hết giận?

Ừm, hết tức giận rồi, còn phải cảm ơn ngài. Đổng Học Bân ngừng một chút, Về phần chuyện phim truyền hình và điện ảnh, bằng không cho công ty bọn họ qua cửa đi.

Từ Lệ Phân cười nói: Ồ, đây cũng không phải là phong cách của con mà? Ha ha.

Đổng Học Bân ặc một tiếng, Con phong cách cái gì?

Thím hai cảm thấy con còn phải lăn qua lăn lại bọn họ vài lần, sao cái này lại bỏ qua? Từ Lệ Phân vẫn là rất lý giải tính cách của Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân ài một tiếng, Chủ yếu là bộ phim chiếu rạp ấy, sau đó con mới biết được là một người bạn học tiểu học của con đóng vai nữ diễn viên chính, người ta tìm tới tôi. Cái mặt mũi này con khẳng định phải cho, khụ khụ, ngài cũng biết con người con rất trọng mặt mũi, thật sự đẩy không được, cho nên ngài xem có phải là. . .

Từ Lệ Phân nói: Được, con nói thế nào thì thế ấy.

Đa tạ thím hai, buổi tối con mời ngài với chú hai ăn! Đổng Học Bân nói.

Từ Lệ Phân mỉm cười nói: Thôi đi, buổi tối thím còn có việc, ngày nào đó rồi nói sau. Cũng không phải đại sự gì, không đến mức.

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân đi trở về phòng khách, Xong rồi.

Trần Oánh trịnh trọng đứng lên, Cảm ơn. Tôi thiếu cậu một nhân tình, sau này có việc cậu cứ nói, tôi có thể làm tuyệt đối sẽ không chối từ, ừm, ha ha, tôi lời này có phải là hơi quá phải không? Cậu hiện tại đều là lãnh đạo cấp chính xử, chuyện cậu làm không được. Tôi khẳng định cũng bó tay.

Đổng Học Bân nói: Cũng không có, cô quá coi trọng tôi.

Trần Oánh nói: Không phải coi trọng, cậu hiện tại quả thật quá tốt, trước đây cậu ngồi sau tôi là nhìn phía sau lưng tôi. Hiện tại, là tôi nhìn phía sau lưng cậu.

Cũng không nói như thế được. Đổng Học Bân khiêm tốn vài câu.

Đột nhiên, reng reng reng, điện thoại của Trần Oánh vang lên.

Trần Oánh lấy ra nhìn. Đứng dậy nói: Tôi tiếp điện thoại trước. Đi tới phòng ngủ đóng cửa lại, cô ấy mới tiếp.A lô, Chu ca.

Chu tổng bên kia hiển nhiên nhận được tin tức mới nhất, Oánh Oánh, ừm, lần này thật sự cảm ơn.

Không có việc gì, công ty có trắc trở, tôi giúp một chút cũng là dĩ nhiên. Trần Oánh ngồi ở trên giường nói.

Tôi. . . Ài. Chu tổng phỏng chừng là hiểu lầm, nói: Lần này làm cô chịu thiệt, cô yên tâm, sau này Chu ca khẳng định đặc biệt chọn cho cô một kịch bản thích hợp với cô, khẳng định tận lực nâng cao cô, cái này cô giao cho tôi, ài, Chu ca lần này xin lỗi cô. Theo ông ta thấy, Trần Oánh khẳng định là dựa theo ám chỉ của mình cùng Đổng Học Bân kia rồi, lúc này mới khiến cho Đổng Học Bân buông tay, nếu không chuyện tình không có khả năng giải quyết nhanh như vậy, nói thật, trong lòng Chu tổng rất đau, ông thật sự là xem Trần Oánh như con gái, lần này cũng chính tay ông đem Trần Oánh đưa đến giường của đối phương, khiến cho Trần Oánh đi bồi đối phương, Chu tổng thật không chịu được.

Trần Oánh lập tức nói: Ngài hiểu lầm.

Hiểu lầm cái gì? Chu tổng chớp mắt nói.

Trần Oánh nói: Chúng tôi không có gì, Học Bân vẫn là rất cho tôi mặt mũi, tôi sau đó còn nói, hắn đáp ứng, cho có như ngài nghĩ.

Chu tổng sửng sốt, Thật sao?

Đúng vậy, tôi thật ra cũng hiểu lầm bạn học tôi. Trần Oánh ăn ngay nói thật nói: Hắn mới vừa rồi cũng là một mực nổi nóng, thật ra bạn học của tôi rất tốt, không dự định gây khó xử công ty.

Vậy là tốt rồi. Chu tổng thở ra một hơi, Vẫn là Oánh Oánh chúng ta có mặt mũi, ha ha, dù sao mặc kệ thế nào, Chu ca lần này thiếu cô nhiều lắm. Chu tổng rốt cục cũng có nụ cười, bất quá đối với Trần Oánh nói ông ta có tin hay là không, người khác cũng không biết.

Trần Oánh nói: Ngài đừng nói như vậy, vẫn đều là tôi thiếu của ngài, thật ra lần này tôi cũng không ra cái gì, là bạn học tôi tương đối thông tình đạt lý.

Chu tổng trầm ngâm chốc lát, Cô ngày hôm nay có trở về không?

Trần Oánh khóe miệng cười khổ, Tôi vì sao không về? Ngài có việc?

Không có, ý của tôi là cô nếu quay về công ty, chúng ta ăn một bữa cơm. Chu tổng nói.

Không được, tôi cùng Học Bân đã lâu không gặp, có thể buổi tối muốn cùng hắn ăn, không về được. Trần Oánh cũng nghe ra một vài thứ trong giọng nói của Chu tổng, cô ấy muốn giải thích một chút mình thật sự không lên giường với Đổng Học Bân, nhưng vừa nghĩ, loại sự tình này cũng không giải thích được, nói cái gì cũng như không, thẳng thắn không nói, dù sao có chuyện có hay không bản thân Trần Oánh tự mình biết, chính cô ta không thẹn với lương tâm là được.

Cúp điện thoại, Trần Oánh đi ra.

Đổng Học Bân vừa nhìn, Của công ty?

Trần Oánh ừm một cái, Phim đã qua thẩm tra, cảm ơn.

Hai chúng ta còn cần khách khí. Đổng Học Bân cười tủm tỉm nói: Được rồi, sau này cậu nếu như muốn quay phim, tôi giúp cô tìm người hỏi một chút, có thể cũng giúp không được cô nhiều, bất quá ít nhất cho cô không cần khổ cực như vậy, hơn nữa nếu như ở trong vòng giải trí này có việc, cô cứ gọi điện thoại cho tôi, cái khác tôi cũng không dám cam đoan, nhưng khiến cho công ty giải trí của cái vòng này không ai dám dùng ngáng chân với cô, cái này vẫn không thành vấn đề.

Trần Oánh nhìn nhìn hắn, Có thể đã làm phiền cậu hay không?

Không phiền phức, chỉ là chuyện gọi mấy cú điện thoại. Đổng Học Bân nói.

Vậy, vậy tôi cảm ơn cậu trước. Trần Oánh cười cười, nói: Như vậy đi, để tỏ lòng cảm ơn, buổi tối cho cậu nếm thử tay nghề của tôi.

Đổng Học Bân cười nói: Vậy đương nhiên tốt.

Trần Oánh nhìn đồng hồ, Còn sớm, trước trò chuyện một chút?

Phải trò chuyện một chút. Đổng Học Bân lần thứ hai pha trà cho cô ấy, Vừa uống vừa nói.

Trần Oánh nhìn con mắt hắn, thân thể rất mất tự nhiên giật mình, Trước nói một câu, chuyện trước đó nhìn thấy thân thể của tôi. . . Tận lực quên đi.

Đổng Học Bân mặt nóng lên, Khụ khụ, đã sớm quên đã sớm quên, cũng là một hiểu lầm. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK