Một tiếng đồng hồ. . .
Ba tiếng đồng hồ. . .
Năm tiếng đồng hồ. . .
Cũng không biết đi bao lâu, trời đã tối.
Đổng Học Bân nhìn trời, cũng hơi chút có mệt mỏi, không có biện pháp, thằng nhãi này đã lái cả buổi chiều, ngay cả trên cao tốc không có cản trở gì, vậy cũng có chút hơi quá, hơn nữa sáng sớm thức dậy quá sớm, còn lăn qua lăn lại nửa ngày dọn va li hành lý, Đổng Học Bân cảm thấy mình đã thuộc về phạm trù mệt nhọc lái xe, vì vậy tốc độ xe cũng chậm một ít, nhìn phía trước, muốn tìm một khu phục vụ nghỉ ngơi.
Phương Văn Bình còn đang nhắm mắt, cũng không biết ngủ hay không, từ trưa lúc đi ra cô ấy đã như vậy, hình dáng không biết chết hay chưa làm cho Đổng Học Bân không nói gì.
Đổng Học Bân nói: Phương chủ nhiệm.
Phương Văn Bình không lên tiếng, . . .
Phương tỉnh trưởng? Đổng Học Bân lại gọi một tiếng.
Nghe, có việc nói đi. Phương Văn Bình nói.
Đổng Học Bân chỉ chỉ phía trước, Tôi thật sự lái không nổi nữa, có chút mệt, chúng ta đi khu phục vụ phía trước tìm khách sạn đi, ngày mai hãy đi.
Phương Văn Bình thản nhiên nói: Không sao cả.
Đổng Học Bân nói: Vậy được, vậy tôi đi qua?
Cậu chừng nào thì tiền nhiệm? Phương Văn Bình nói.
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, Đại khái bốn năm ngày sau, khẳng định tới kịp, nếu đi nhanh, một ngày là có thể tới, bà thì chừng nào?
Phương Văn Bình nói: Tôi mười ngày sau.
Đổng Học Bân à một tiếng, Vậy được.
Nhưng mà Phương Văn Bình mở mắt, lại nói: Nếu còn không ít thời gian, không cần vội, cũng đừng ở khu phục vụ, một hồi tìm một chổ xuống đi xem thử, ăn một chút gì đó, thuận tiện dạo một vòng, tôi bình thường không thích ngồi máy bay. Không thích ngồi xe lửa, cũng không du ngoạn qua, lúc này vừa lúc lái xe, tùy tiện nhìn, đi qua sớm cũng vô dụng, ừm, xuống lối ra phía trước đi.
Đổng Học Bân: . . .
Làm sao vậy? Phương Văn Bình nhìn về phía hắn.
Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là nói: Đi đi. Trong lòng nói bà thật ra không đau lòng anh em, cái này không phải bà lái xe, từ trưa đến giờ đó. Anh em hiện tại muốn ngủ một giấc, dạo cái gì mà dạo chứ.
Đổng Học Bân không phải tính cách có thể chiều theo người, thế nhưng sau khi thấy được bộ ngực đầy đặn của Phương Văn Bình bị đè dưới dây an toàn, hắn vẫn không có từ chối đề nghị của Phương Văn Bình, thằng nhãi này cũng là cái đức hạnh này. Nhìn thấy đàn bà thì không đi được đường, thật ra cũng không trách hắn, chủ yếu là ngày hôm nay trang phục của Phương Văn Bình đích thực rất không tồi, buổi sáng tuy rằng vẫn là một thân vận động trang, nhưng đó là lúc thu dọn hành lý, sau đó trước khi đi ra Phương Văn Bình đã sớm thay đổi một bộ quần áo, là áo khoác da rất có ý tứ. Nhìn đặc biệt có khí chất, then chốt nhất là quần bên dưới áo khoác của cô ấy, ừm, cũng là một cái quần hưu nhàn rất mỏng. Bên trong hình như cũng không có mặc đồ lót giữ ấm các loại, đùi đẫy đà cũng lộ ra rất đẹp, rất có thứ tự, độ cong đều có thể thấy rõ ràng. Nhìn qua đã muốn làm cho sờ một chút cảm thụ một chút xúc cảm, chật căng vô cùng mê người. Dù sao thì trang phục này, một chút cũng không giống như một nữ đồng chí hơn bốn mươi sẽ mặc.
Nhìn xuống nữa?
Thôi thôi, mọi người đang rủa.
Đổng Học Bân tìm lối ra kế tiếp, trực tiếp đem xe lái xuống, bên này hắn cũng không biết là địa phương nào, bất quá khẳng định cách kinh thành rất xa, nhìn xung quanh hai bên trái phải hoang vắng và một ít kiến trúc hình thù kỳ quái, bên này hẳn là khu của dân tộc thiểu số, vừa nhìn là có thể nhìn ra, cái này cũng nói rõ bọn họ cách đích đến đã không phải xa, bởi vì xung quanh kinh thành không có khu dân tộc thiểu số tụ tập.
Trời rốt cục tối.
Ở đây đèn đường cũng không có đủ như vậy, không nhiều như vậy, cho nên Đổng Học Bân nhìn đường đều có chút lao lực, trong lòng tự nhiên sẽ oán giận một chút, cái lão Phương này, bà thật đúng coi tôi như tài xế. Nghiêng đầu liếc liếc, Phương Văn Bình vẫn ngồi ở chỗ này nhắm mắt ngủ gật, căn bản là mặc kệ không hỏi, nếu không phải Phương Văn Bình bởi vì trong xe mở điều hòa cho nên đem áo khoác mở ra tất cả nút buộc, lộ ra áo lông chữ V bên trong, còn có thể khiến cho Đổng Học Bân loáng thoáng từ trên thoáng nhìn thấy được một ít khe ngực sâu thẳm trong cổ áo cô ấy, Đổng Học Bân đã sớm phát hỏa lâu lắm rồi, Đổng Học Bân là ai hả? Hắn đi chỗ nào người khác không phải đều tránh xa ẩn núp hắn hoặc là rất tôn kính? Chỉ có Phương Văn Bình, thật không xem hắn như người ngoài!
Thôi bỏ đi.
Mỹ nữ mà, cũng phải có chút đặc quyền.
Đổng Học Bân tiếp tục lái xe, rốt cục đem xe vào một khu đầy người, trên đường lái xe nhìn, hình như là một huyện, đèn đuốc sáng trưng càng ngày càng gần.
Tới. Đổng Học Bân nói.
Phương Văn Bình mới mở mắt ra, ừ một tiếng.
Đổng Học Bân cũng không trông cậy cô ấy trả lời, tự chủ trương chạy đến một tiệm cơm phía trước coi như tương đối không tồi, dừng xe lại, cùng Phương Văn Bình đi vào ăn cơm.
Sau khi ăn xong.
Tám giờ hơn.
Ra tiệm cơm, Phương Văn Bình nhìn xung quanh, Đi dạo.
Không đợi Đổng Học Bân nói, cô ấy đã đi trước, Đổng Học Bân xoa xoa trán, cũng chỉ đành đi theo, cùng cô ấy đi dạo thị trấn này. Bên này và kinh thành cũng không khác biệt lắm, ven đường rất nhiều đều là quầy bán đồ, còn có tiếng thét to, có đồ dùng hằng ngày, có quần áo, cũng có một chút đồ trang sức của dân tộc thiểu số, Đổng Học Bân đương nhiên là không quá cảm thấy hứng thú, bản thân hắn không phải là một người mê của, cũng không thích du ngoạn, nhất là cùng một nữ hỗn đản không có tình thú đi tới, hoàn toàn không có khiến cho hắn cảm giác được cái gì.
Phương Văn Bình có lẽ là rất ít đi ra, vẫn là rất có hăng hái, đi nhìn một chút, thường thường còn ngồi xổm xuống nhìn nhìn mấy quầy bán hàng ven đường.
Vòng tay đây!
Mười đồng một cái! Mười lăm hai cái!
Chị gái, đến xem đi, cần quần áo không? Đều là kiểu dáng mới nhất!
Mấy người trung niên nam nữ dân tộc thiểu số đều bắt chuyện Phương Văn Bình một chút, bởi vì vừa nhìn cô ấy ăn mặc như vậy, liên biết khẳng định là một người có tiền.
Phương Văn Bình ngồi xổm một quầy hàng, Bán thế nào?
Cô ấy cầm một vòng tay, có đóng bao nhựa, nhìn cũng không biết là loại đá gì.
Cái này hả? Gã đàn ông dân tộc thiểu số nói: Cô cho một trăm đồng tiền đi.
Phương Văn Bình nhìn vẫn là rất thích món đồ kia, đều đã mở bao ra, đem ra thử nặng nhẹ, thế nhưng vừa nghe lời này, liền nhíu mày ném trở lại. Đổng Học Bân cũng nhíu mày một chút, bọn họ có tiền không sai, nhưng cũng không phải coi tiền như rác, vừa rồi sạp bên kia còn nói mười đồng một cái, hay thật, vừa mới tới chổ này liền lên gấp mười? Ông lừa kẻ nguhả?
Đổng Học Bân không quan tâm đến xài bao nhiêu tiền, nhưng không muốn bị người khác coi là kẻ ngu.
Thế nhưng người chủ quầy hàng kia thấy Phương Văn Bình ném đồ muốn đi, cũng đứng dậy quát, A! Cô mở ra còn không mua? Cô có ý gì hả?
Phương Văn Bình quay đầu lại, Cái này cũng không phải đồ ăn! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh