Buổi sáng. Huyện Đại Phong, thị trấn.
Đổng Học Bân lái chiếc Passat một mình chậm rãi chạy trên đường, nhìn trái nhìn phải, ở đây đối với Đổng Học Bân mà nói cũng không xa lạ, khi hắn còn nhậm chức cục trưởng cục chiêu thương đã qua đây vài lần, cũng không ít lần giao tiếp cùng lãnh đạo của huyện Đại Phong, rốt cuộc cũng coi như là quen biết đã lâu, đoạt đầu tư của huyện nhà bọn họ, đánh cán bộ cục chiêu thương của huyện bọn họ, mắng thư ký huyện trưởng, Đổng Học Bân tại huyện Đại Phong ầm ĩ không ít chuyện, tin tưởng cán bộ của huyện Đại Phong đối với Đổng Học Bân tuyệt đối cũng sẽ không xa lạ.
Đường trung tâm. . .
Quảng trường Bắc Lộ . . .
Quảng trường Tây Trạm. . .
Lái xe, Đổng Học Bân tùy tiện nhìn phía bên ngoài cửa sổ, lần này đến đây hắn là chuẩn bị như huyện Mã Dương, trước nghiên cứu địa hình, tìm một chút vấn đề, đánh bọn họ một cái trở tay không kịp, bất quá bởi cú điện thoại kia của Chiêm bí thư, Đổng Học Bân hiện tại cũng không có cái tâm tình này, dọc theo đường đi trong đầu đều suy nghĩ chuyện này, cho nên con mắt đảo qua xung quanh cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa nhìn một cái, không mang theo ánh mắt soi mói cái gì.
Nhưng hắn không muốn tìm vấn đề, vấn đề tựa như là tìm tới cửa.
Lúc xe lái qua một đường cái, Đổng Học Bân bỗng nhiên bị từng đợt tiếng pháo kéo lấy ánh mắt, nghiêng đầu vừa nhìn, bên kia đường cái là một tiệm cơm hai tầng, nhìn qua còn có chút quy mô, bên cạnh là hơn mười người mặt lộ nụ cười, thấy khí chất tựa như phần lớn là quân nhân, thậm chí có năm sáu người còn mặc quân trang, Đổng Học Bân thả chậm tốc độ xe tập trung nhìn vào, quân hàm không nhỏ, bãi đỗ xe bên ngoài tiệm ăn lúc này cũng đã bị xe quân đội và xe chính phủ to nho đậu đầy, hình như là được bao bãi.
Hôn lễ? Thọ yến?
Lẽ ra cái này không phải cái gì cả, ai kết hôn ai mừng thọ cũng không phải Đổng Học Bân quản, nhưng khi Đổng Học Bân đang muốn lái xe đi, khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc!
Lưu Quốc Vĩ?
Lưu Hải Tân?
Hai người bọn họ cũng tới? ?
Lưu Quốc Vĩ rất dễ nhận ra, một cái đầu lớn bóng lưỡng vô cùng dễ thấy, Đổng Học Bân tuy không gặp mặt, nhưng có đôi khi Lưu Quốc Vĩ tới thành phố họp ở trong đại viện hai người cũng gặp mặt bất ngờ, nhận ra được, về phần con trai của Lưu tư lệnh Lưu Hải Tân, Đổng Học Bân càng không nhận lầm, tên nhóc này nghe nói ngày hôm qua còn nằm viện, ngày hôm nay đi ra? Nhìn qua trên mặt có chút xanh tím, động tác cánh tay có chút cứng ngắc, nhưng không sao cả, nứt xương …cái này vốn sẽ không tính là bị thương lớn, thấy Lưu Hải Tân cười ha ha cùng Lưu Quốc Vĩ nói chuyện cũng không giống như là người có thương tích!
Đổng Học Bân tròng mắt nhất thời mị lên, vô thức đem xe dừng lại, ánh mắt đảo qua trên người những người này, có chút suy nghĩ.
Rốt cuộc yến hội của ai?
Huyện Đại Phong còn có nhân vật nặng như vậy sao?
Ngay cả thường ủy thị ủy như Lưu Quốc Vĩ đều mang theo con trai tới tham gia? Hơn nữa ở đây phần lớn là quân nhân?
Đang nghĩ ngợi, trước mặt bỗng nhiên ngừng lại một chiếc xe, cửa xe vừa mở ra, lại một thân ảnh Đổng Học Bân quen thuộc từ trên xe đi xuống.
Lịch huyện trưởng? Đổng Học Bân nở nụ cười một chút.
Lịch Phong hơi sửng sốt, Ừm? Đổng chủ nhiệm?
Đổng Học Bân cũng xuống xe, Không ngờ rằng gặp nhau ở chổ này.
Lịch Phong sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng đi tới cùng Đổng Học Bân nắm tay, Tôi cũng không ngờ rằng lãnh đạo của tổ tuần tra đi ra nhanh như vậy, chúng tôi nhận được thông báo là ngày mai mà?
Đổng Học Bân thản nhiên nói: Tôi đến đây sớm đi dạo một vòng, tổ tuần tra quả thật là ngày mai sẽ đến.
Lịch Phong vốn là tham gia thọ yến, bất quá thấy Đổng Học Bân, ông vẫn biết bên nặng bên nhẹ, cho nên cũng tạm thời không tiến vào trong, mà là cùng Đổng Học Bân nói vài câu, vài người vừa cùng Lịch Phong xuống xe cũng đều vội vàng chào đón Đổng Học Bân.
Đổng chủ nhiệm.
Đổng tổ trưởng, xin chào.
Nhìn những khuôn mặt quen thuộc này, Đổng Học Bân mỉm cười gật đầu, bắt chuyện.
Những người này cũng đều là cán bộ của chính phủ huyện Đại Phong, Đổng Học Bân đã từng qua bên này lăn qua lăn lại qua nhiều lần như vậy, bọn họ tự nhiên nhận ra … ôn thần lại trở về, điều này làm cho trong lòng mọi người đều có chút căng thẳng, nguyên nhân cũng chẳng nhiều, chỉ vì Đổng Học Bân mỗi một lần tới cũng không có chuyện tốt gì, trước đây lúc hắn còn là một lãnh đạo cục chiêu thương nho nhỏ, một người đã đem huyện Đại Phong bọn họ làm cho cả trời đen kịt, lãnh đạo huyện đều có người bị xử phạt cách chức, càng không nói hiện tại, hiện tại Đổng Học Bân là lãnh đạo của ủy ban kỷ luật thành phố, còn là tổ trưởng của tổ tuần tra lần này, ôn thần nếu như lại lăn qua lăn lại vài cái, huyện Đại Phong bọn họ còn có thể sống hay không?
Ài. . .
Cái này gọi là mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây.
Lịch Phong thấy Đổng Học Bân, trong lòng cũng có chút cảm khái, một hai năm trước ông còn không đem Đổng Học Bân để vào mắt, còn tùy tiện phất tay kêu Đổng Học Bân làm tài xế, kết quả sau một hai năm nhìn thấy hắn, Lịch Phong huyện trưởng phải cười ha ha và cẩn thận nhìn sắc mặt, chỉ sợ Đổng Học Bân không hài lòng làm một báo cáo đến thành phố, vậy bọn họ sẽ không được yên thân rồi. Cuộc đời, cũng là tràn ngập kịch tính như vậy.
Hàn huyên một hồi, Lịch Phong hỏi: Đổng chủ nhiệm, cậu tới bên này là?
Đi ngang qua mà thôi, đúng lúc thấy có người chuẩn bị tiệc thọ yến? Đổng Học Bân hỏi thăm nói: Là người nào vậy?
Lịch Phong và Đổng Học Bân trước đây có quan hệ cực kém, mấy thứ nổi lên xung đột trở mình trở mặt, tuy rằng chuyện tình trôi qua lâu như vậy, nhưng Lịch Phong sợ trong lòng Đổng Học Bân còn mang thù, vì vậy Đổng Học Bân vừa hỏi, Lịch Phong lập tức trả lời, ông cũng muốn trước khi tổ tuần tra khảo sát đến nhanh chóng cùng Đổng Học Bân hòa hoãn quan hệ một chút, dù sao Đổng Học Bân hiện tại cũng xưa đâu bằng nay, Lịch Phong nghĩ mình nếu như cùng Đổng Học Bân ầm ĩ giở mặt, đối với ông và huyện Đại Phong bọn họ khẳng định đều không có lợi, Là một tướng quân của quân đội, người huyện Đại Phong, cho nên lần này đại thọ sáu mươi về đây làm.
Đổng Học Bân chớp mắt nói: Quân đội?
Nói đến người này, Lịch Phong đè thấp tiếng nói một chút, Hải quân, phó tư lệnh. Người trong quan trường, ở trường hợp đông người nói cái này luôn có chút kiêng kỵ, cho nên ông cũng không nói tục danh.
Phó tư lệnh?
Đổng Học Bân sửng sờ, Còn tại chức?
Lịch Phong gật đầu, Ừm, Hùng tư lệnh còn đang tại chức.
Đổng Học Bân nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, hèn chi nhiều quân nhân như vậy đều tới chúc thọ, hèn chi ngay cả Lưu Quốc Vĩ là thường ủy thị ủy và Lịch Phong là huyện trưởng mà đều phải nể tình, phân lượng của lão gia tử quân đội này quả thật đủ đẳng cấp, hoặc nói là, loại tư lệnh viên quân khu như Lưu Quốc Vĩ sợ rằng còn chưa đủ ngồi cùng bàn với lão gia tử kia, ông ta còn chưa có tư cách, cùng lắm ngồi xuống bàn bên ngoài mà thôi.
Quả nhiên, lại có không ít xe quân đội tới.
Những người này sau khi đến vừa nhìn đều có quân hàm không nhỏ, có một người trung niên mặc quân trang, Đổng Học Bân liếc mắt thì thấy được, là một tướng quân.
Người thật không ít, bất quá cũng không tính nhiều.
Lão gia tử này hẳn là không thích phô trương? Nếu mình tới, có nên đi vô giúp vui hay không?
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh