Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khu biệt thự ở bãi biển.

Không khí chợt ngưng lại.

“Cháu đi?” Ngô Nhị ngạc nhiên nói: “Cháu đi như thế nào?”

Đổng Học Bân nói: “Lái du thuyền đi, tốc độ du thuyền của chú không chậm, rất tốt”.

Ngô Nhị không biết nói gì: “Nhưng cháu có thể làm cái gì? Vẫn là không cứu được người ra, bên Nước A vốn đã phong tỏa hải vực”.

Đổng Học Bân thản nhiên nói: “Đến đấy tự nhiên sẽ có biện pháp, hãy đi trước xem tình hình thế nào, cái bọn này, cháu đã nhịn bọn họ lâu lắm rồi !”

Ngô Nhị cùng Du Du không cho rằng Đổng Học Bân đi sẽ có tác dụng gì, đối phương là quân hạm Nước A, vẫn ở khu trục hạm, cho dù bọn họ cố kỵ ảnh hưởng không dám nổ súng, nhưng nếu bọn họ vẫn lấy quân hạm va chạm, ai cũng không có cách đối phó, làm sao có khả năng lướt qua bọn họ, thuận lợi hướng tới phòng tuyến cứu thuyền đánh cnước cộng hoà? Cái này căn bản là không có khả năng, trừ khi du thuyền biết bay, trực tiếp bay qua quân hạm. Ngô Nhị lập tức ngăn cản nói: “Cái này không thể được, Tiểu Đổng, ta cho cháu mượn du thuyền thì không thành vấn đề, nhưng cháu đi cũng là mạo hiểm, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, cháu sẽ không trở về được, bên phía Nước A cũng sẽ không giảng đạo lý cùng chúng ta, không thấy bọn họ ở đụng phải thuyền của chúng ta ở trên hải vực của chúng ta còn thấy chết mà không cứu được sao? Bọn người này căn bản chính là không có nhân tính, việc gì bọn họ cũng làm được!”

Đổng Học Bân cười lạnh nói: “Cháu lại càng phải đi!”

“Tiểu Đổng!” Ngô Nhị chậc lưỡi nói: “Cháu đừng tức giận quá, mạng người là quan trọng nhất!”

Du Du cầm tay của Đổng Học Bân, cô rất có thiện cảm với hắn, lúc này cũng khuyên nhủ: “Đúng đấy anh Đổng, anh đi cũng không có ý nghĩa gì đâu”.

Ngô Nhị nhìn về phía Tạ Tuệ Lan, “Nhanh khuyên nhủ hắn, đừng để cho Tiểu Đổng mù quáng thế”.

Nhưng ai biết Tạ Tuệ Lan lại không nói gì, dừng một lát, ngược lại nhìn Đổng Học Bân, “Có nắm chắc không?”

Đổng Học Bân ừm một tiếng, “Nếu anh đi, hẳn là không thành vấn đề”.

Tạ Tuệ Lan gật gật đầu, cười nói: “Vậy được, ha ha, em cùng đi với anh”.

Tạ Hạo lúc này vui mừng nói: “Thật tốt quá! Em cũng đi, em cũng đi! Cho em đi nữa!”

Tạ Tĩnh cười cười, “Nếu anh rể đi, tất nhiên là không thành vấn đề, em đây cũng phải góp vui”.

Ngô Nhị cùng Du Du đều kinh ngạc một chút, không nghĩ tới vợ và người nhà của Đổng Học Bân chẳng những không khuyên hắn, thậm chí còn mạo hiểm ra biển?

Tôi ngất!

Cả nhà này là người thế nào vậy??

“Tiểu Đổng, các cháu đây là...” Ngô Nhị cả kinh không hiểu gì

Tạ Hạo vỗ vai Ngô Nhị, tùy tiện nói: “Hắc hắc, Ngô lão gia, chú yên tâm đi, anh rể cháu xuất mã khẳng định không thành vấn đề, cháu sớm chờ những lời này của anh rể cháu rồi, xuất phát xuất phát đi. Em nói mọi người đừng cho là em lỗ mãng, lúc này em phải đi xem náo nhiệt, trước kia đều là một mình anh rể làm náo động, em ngay cả một lần nhìn cũng không có cơ hội, lúc này phải mang em đi theo!”

Tạ Tuệ Lan cũng rất không khách khí nói: “Các em đều là những phần tử mù quáng? Tất cả đều ở nhà đợi đi, chị và anh rể các em đi là được rồi”.

Tạ Hạo mặc kệ, “Không được! Em cũng đi!”

Tạ Tĩnh cười nói: “Chị, chị cũng cho em đi đi”.

Tôn Khải vừa thấy thế, lập tức nói: “Nếu Tĩnh Tĩnh đi, tôi cũng đi! Bọn Nước A quả thật quá khi dễ người khác!”

Tạ Tĩnh nhìn về phía Tôn Khải, ánh mắt có chút ấm áp, ừm một tiếng thật lớn.

Duy nhiên Tạ Nhiên đau khổ cười, “Em nói mọi người đều bình tĩnh một chút được không? Đại tỷ, chị cũng thế, tại sao lại không khuyên nhủ anh rể em? Hiện tại đi ra đó rất nguy hiểm !”

Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nói: “Chị khuyên hắn hắn cũng không nghe, nếu không cho hắn đi, hắn đi ra ngoài một chút cũng có thể tìm được một cái thuyền rời bến, các em có người nào cản trở được?”

Tạ Nhiên trầm mặc một lúc, quả thật, nếu Đổng Học Bân đã quyết định việc gì, ai cũng không ngăn cản được, kinh nghiệm trong dĩ vãng đã nói cho anh biết điểm ấy.

Nhưng mà Đổng Học Bân lại kiên quyết nói: “Tuệ Lan không thể đi!”

Tạ Tuệ Lan nhìn anh, nở nụ cười, “Sao em lại không thể đi?”

“Em đang mang bầu, vạn nhất có chuyện gì thì làm sao bây giờ? Em ở lại đi, Tiểu Nhiên, chị của em, anh giao cho em chăm sóc” Đổng Học Bân nói.

Tạ Tuệ Lan lại nói: “Nếu em không được đi cùng anh, thì anh cũng đừng mong đi, ngoan ngoãn ơ nhà đợi đi”.

Đổng Học Bân kéo kéo tay cô, “Vậy em ngăn cản được anh sao? Quyết định như vậy đi, em hiện tại là hai cái mạng, trên biển gió to, lại thổi vào người em thì không tốt”.

Vuốt vuốt bụng, Tạ Tuệ Lan không nghe, “Anh thực sự nắm chắc?”

Đổng Học Bân mỉm cười nói: “Anh thế nào em còn không biết? Cho dù cứu không được dân chúng của chúng ta, thì việc an toàn trở về cũng không thành vấn đề”.

Nếu người khác nói, độ tin cậy chỉ là một nửa.

Có điều từ miệng Đổng Học Bân nói ra, bọn họ cũng tin tưởng.

Trận trước Đổng Học Bân còn lẻ loi một mình đối chọi với sấm chớp, một mình giải quyết hai mươi mấy tên hải tặc, bọn hải tặc này đều cầm Ak47, trong tình cảnh nguy hiểm này Đổng Học Bân vẫn có thể an toàn trở về, Tạ gia đã không có ai hoài nghi sức chiến đấu của Đổng Học Bân. Mặc dù không có biện pháp xuyên qua sự phong tỏa của hai chiến thuyền quân hạm Nước A, nhưng với bản lãnh của Đổng Học Bân, bình an đem thuyền trở về vẫn là rất đơn giản.

Tạ Hạo kêu lên: “Anh rể! Nhanh xuất phát đi! Nếu không sẽ không kịp!”

Đổng Học Bân nhìn về phía Tạ Tuệ Lan, giống như đang trưng cầu ý kiến của cô, theo ý của Đổng Học Bân, hắn là sẽ không mang theo bọn Tạ Hạo Tạ Tĩnh

Tạ Tuệ Lan dừng một chút, bất đắc dĩ cười, “Bọn họ nguyện ý đi, anh liền dẫn bọn họ đi thôi, anh phải cam đoan với em một chút”.

Đổng Học Bân nói: “Em cứ nói”.

“Tất cả đều phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về cho em, biết không?”

“Có anh ở đây, em còn lo lắng cái gì?” Đổng Học Bân không nghĩ sẽ mang theo người khác rời bến, nhưng không có nghĩa là hắn không thể bảo hộ cho bọn họ được an toàn, năng lực này Đổng Học Bân vẫn có.

Tạ Tuệ Lan ừm một tiếng, “Nếu không vào được, phải ở lại cùng thuyền cứu viện, mặc dù xảy ra chuyện gì cũng có thể có thể chiếu ứng lẫn nhau”.

“Anh biết rồi”.

Tạ Tuệ Lan lại nhìn về phía Tạ Hạo cùng Tạ Tĩnh, dặn nói: “Ra đến biển, tất cả đều nghe theo phân phó của anh rể mấy đứa, đừng tự chủ trương, anh ấy nói cái gì, các em phải làm cái đó, nếu làm không được sẽ không được đi, tuy rằng anh rể mấy đứa làm việc xúc động một chút, có điều nhiều năm như vậy anh ấy cúng đã đối mặt với nhiều nguy hiểm như vậy mà đều có thể bình yên vô sự, khẳng định anh ấy có đạo lý, cho nên sau khi rời bến, tất cả đều nghe anh ấy”.

Trong lòng Đổng Học Bân vừa động một cái, không ngờ Tuệ Lan lại tín nhiệm mình như vậy.

Tạ Hạo ai da nói: “Chị, chị yên tâm đi”.

Tạ Tĩnh cũng nói: “Chúng em đều nghe anh rể”.

Tạ Tuệ Lan nói với Đổng Học Bân: “Em cũng giao em trai em gái của em cho anh? Người là do anh dãn đi, anh cũng phải cam đoan dẫn họ trở về cho em! Nếu không tiểu tử anh sẽ chờ xem đi!”

Đổng Học Bân khẽ gật đầu.

Tiếp theo, Đổng Học Bân, Tạ Hạo, Tạ Tĩnh cùng Tôn Khải liền chuẩn bị xuất phát.

Ngô Nhị đã không biết nên nói cái gì cho tốt, lái du thuyền đi cứu người trong tay quân hạm Nước A? Đổ mồ hôi, các ngươi đều điên rồi sao? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK