Chạng vạng.
Gia thuộc viện huyện.
Dưới ánh trăng yếu ớt, Đổng Học Bân lái xe mang theo Tạ Tuệ Lan tiến vào tiểu khu.
Tan tầm, đồng chí của thành phố Hạ Hưng tới khảo sát giao lưu và cán bộ cùng đi của thành phố Bảo Hồng đều an bài ở khách sạn, Tạ Tuệ Lan tự nhiên không có khả năng ở khách sạn, khẳng định là phải cùng Đổng Học Bân về nhà, hơn nữa vừa rồi trước khi đi Tạ Tuệ Lan đã dặn dò nhân viên đi theo của thành phố Hạ Hưng, chỉ định một người cán bộ mang đội để cho bọn họ ngày mai liên hệ tiếp tục hoạt động giao lưu với đồng chí của cục chiêu thương huyện, cô ấy lấy lý do là thân thể không khỏe nên không đi, Đổng Học Bân biết Tuệ Lan là muốn ngày mai cùng mình đoàn tụ một ngày, hai vợ chồng khó có được gặp mặt, vì vậy Đổng Học Bân cũng trực tiếp bắt chuyện cùng Trương Đông Phương, nói ngày mai mình nghỉ ngơi nên không đi làm. Bình thường bí thư huyện uỷ cơ bản không có lễ ngày nghỉ, một năm ba trăm sáu mươi năm ngày hầu như ngoại trừ tết âm lịch và quốc khánh ra thì nghỉ ngơi không được bao nhiêu ngày, bình thường cũng sẽ không xin nghỉ, chỉ là muốn nghỉ thì cứ nghỉ thôi, ai cũng nói không được cái gì, người ta là người đứng đầu, căn bản là không cần xin nghỉ và vân vân, xin ai hả? Ai còn dám không phê? Đổng Học Bân cũng là nói cho phía dưới một tiếng mà thôi.
Tới rồi Tuệ Lan. Đổng Học Bân chỉ tay.
Tạ Tuệ Lan cười nhìn xung quanh, Hoàn cảnh cũng không tệ lắm, ngày hôm nay đi một vòng trong huyện các người, em thấy cũng không khác biệt huyện cấp thành phố bình thường, ít nhất xây thành và phương tiện nguyên bộ đều đuổi kịp quy mô cấp thị, có rất ít huyện cấp khu quy hoạch tốt như huyện Tiêu Lân.
Đổng Học Bân dừng xe lại, vừa chà tay vừa nói: Đó là tự nhiên, vài năm trước huyện bên anh đã vẫn chuẩn bị tranh một danh sách huyện cấp thị rồi, cho nên quy hoạch rất tốt, hồi ấy mọi người đều rất để bụng, hầu như đem tất cả lực chú ý và tinh lực tài lực đều dùng vào nó, kết quả huyện cấp thành phố cũng không xuống tới. Cấp trên trực tiếp trả trở về, nói điều kiện của huyện còn chưa đủ.
Tạ Tuệ Lan cong cong khóe miệng, Vậy anh còn?
Đổng Học Bân cười ha ha, Anh vì sao không thể tới bên này?
Phủ quyết qua một lần, trong vòng mười năm muốn được thông qua khẳng định là không có hy vọng, nhanh nhất cũng phải mười năm sau mới có khả năng, những cái này anh biết chứ? Tạ Tuệ Lan nói. Phê duyệt văn kiện thật ra là mỗi năm đều có thể đưa lên, nhưng vấn đề là không phê cũng không ý nghĩa.
Đổng Học Bân lắc đầu: Vậy không nhất định, luôn luôn có tình huống đặc thù.
Tạ Tuệ Lan cười nói: Cho dù các người lần này kéo tới một tỷ dẫn tư cũng không có hy vọng. Huyện đề lên huyện cấp thành phố không đơn giản như vậy, cấp trên nếu nói các người thiếu tư cách, vậy khẳng định còn thiếu một ít, trừ phi phát sinh xoay chuyển bằng không là không có cơ hội, hơn nữa một tỷ thật ra cũng không là cái gì. Mặc dù đối với anh mà nói có thể tính là một chiến tích không tồi, ảnh hưởng đối với toàn bộ huyện khẳng định không có lớn như anh nghĩ đến vậy, huống hồ đặc cách huyện cấp thành phố cũng không thuần túy về mặt kinh tế, còn có hoàn cảnh địa vực, khuynh hướng chính sách, văn hóa lịch sử vân vân, là một suy tính tổng hợp lại từ nhiều phương diện, anh nếu như chỉ cần muốn dựa vào chiêu thương dẫn tư đem huyện cấp thành phố xuống tới, vậy thì ngây thơ chẳng khác gì một đứa nhỏ.
Còn nói đứa nhỏ. . . Đổng Học Bân không nói gì.
Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nói: Ai kêu anh cứ không thành thục. Tạ tỷ anh không muốn tên nhóc anh đi đường vòng, cho nên nói với anh rõ ràng trước.
Đổng Học Bân nói: Em đã nói với anh ít nhất năm lần, mẹ chúng ta cũng ít nhất nói với anh ba lần, lỗ tai anh đều sắp thủng rồi.
Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn hắn.Cái này không phải vì muốn tốt cho tên nhóc anh sao.
Đổng Học Bân liếc cô ấy, Là em cảm thấy tốt với anh, là em cảm thấy anh không thành thục, Tạ Tuệ Lan đồng chí. Em rốt cuộc muốn anh nói bao nhiêu lần em mới hiểu, anh thừa nhận anh làm việc kích động. Tính tình tương đối thối, thế nhưng nhiều năm như vậy, trên con đường này anh có chuyện không giải quyết được sao? Có sự kiện nào anh không làm thỏa đáng? Có phiền phức nào anh không thuận lợi khắc phục? Anh đương nhiên biết chiêu thương dẫn tư đối phó không được vấn đề của huyện cấp thành phố, anh căn bản cũng không nghĩ như vậy qua, anh trong mắt em rốt cuộc có bao nhiêu ngốc hả.
Tạ Tuệ Lan cười nói: Có bao nhiêu ngốc thì em không biết, dù sao không thông minh, ha ha.
Đổng Học Bân hừ một tiếng, Dư thừa cũng không cần nói, vấn đề này hai ta đã nói rồi, có tranh luận trước tạm thời gác lại đi, không đề cập tới, bất quá chúng ta cứ chờ xem, không đến nửa năm, sai, bốn tháng, không đến bốn tháng anh tuyệt đối cho em nói không ra lời!
Khóe mắt trăng non của Tạ Tuệ Lan cười rộ lên, Được đấy, em cũng muốn nhìn tên nhóc anh sao có thể ở hai mươi bảy tuổi đặc cách cấp phó sở, ha ha.
Đổng Học Bân thấy cái nụ cười này của cô ấy là tức lên, Vậy chúng ta đánh cược.
Tùy anh. Tạ Tuệ Lan không sao cả nói.
Đổng Học Bân dương dương tự đắc, nói: Anh nếu như năm nay lên được, em đến lúc đó phải quỳ gối xuống trước mặt anh, sau đó nói một câu ‘ông xã em sai rồi' .
Tạ Tuệ Lan nở nụ cười, Vậy anh thua thì sao?
Đổng Học Bân tự tin nói: Em kêu anh làm gì thì anh làm cái đó.
Tạ Tuệ Lan nói: Được đấy, Tạ tỷ anh cũng muốn anh làm như vậy, anh quỳ xuống hát bài《 chinh phục 》 là được.
Được, chúng ta chờ xem. Đổng Học Bân cũng nổi hăng hái lên với vợ, Đi thôi, xuống xe.
Dưới lầu.
Rất nhiều người nhà lãnh đạo cũng đều đi ra đi vào, có khi là vừa tan tầm, có khi là đi mua đồ ăn trở về chuẩn bị làm cơm, lúc này chút chính là lúc nhiều người.
Đổng bí thư.
Ơ, vị này chính là?
Đây là vợ tôi, Tạ Tuệ Lan.
Ai da, vợ ngài thật xinh đẹp.
Xin chào Đổng phu nhân, nhà chúng tôi vừa làm cơm, bằng không hai ngài đi qua ăn một chút?
Không cần Chu phu nhân, cảm ơn, sau này rồi ăn.
Bắt chuyện vài câu, Đổng Học Bân cùng Tạ Tuệ Lan cầm đồ ăn vừa mua lên lầu.
. . .
Trong nhà.
Tạ Tuệ Lan vừa vào phòng đã đem giày cao gót cởi ra, đi qua ngồi xuống sô pha, cởi đai lưng ra, ưu nhã đem quần màu cà phê cởi ra, đặt ở chỗ tựa lưng, phía dưới áo sơmi nhất thời lộ ra màu đen của quần lót, sau đó thì bắt chéo chân thản nhiên nở nụ cười, Ông xã nhỏ của em đâu, ha ha, rót ly nước cho Tạ tỷ anh đi, khát, ừm, cũng đói bụng nữa.
Đổng Học Bân trừng trừng cô ấy, Sao em chỉ biết sai anh vậy, mỗi lần đều như vậy, rót nước cũng không tự mình làm, em nghĩ xem như vậy được không.
Tạ Tuệ Lan cười nói: Ai khiến cho Tạ tỷ anh quý giá đâu.
Em thôi đi, chẳng lẽ anh lại mất giá hả? Đổng Học Bân dở khóc dở cười.
Bất quá nói là nói như vậy, Đổng Học Bân vẫn lập tức rót nước cho cô ấy, sau đó đem điều khiển từ xa cho cô ấy để cô ấy xem TV, tự mình cầm đồ ăn tiến vào phòng bếp, bắt đầu bận việc. Đổng Học Bân đối với vợ vẫn đều là rất thương, ngoài miệng tuy rằng cứ nói vợ cái này nói vợ cái kia, cũng là tức thái độ của cô ấy, trên thực tế Tạ Tuệ Lan nếu như thật sự đi làm việc nhà, Đổng Học Bân cũng luyến tiếc.
Rửa đồ ăn.
Làm thịt.
Xào rau.
Hai mươi phút, Đổng Học Bân đem cơm chuẩn bị xong, hiện tại số lần làm cơm càng ngày càng nhiều, tự nhiên tốc độ cũng tăng lên rồi, quen tay hay việc mà.
Ăn cơm. Đổng Học Bân đem mấy cái chén đặt trên bàn, Tới, nếm thử tay nghề của anh em.
Tạ Tuệ Lan híp mắt ngồi đến, nhìn ba mặn một canh cảm thán nói: Vẫn là ông xã nhỏ nhà em tốt, tới, Tạ tỷ hôn một cái.
Đổng Học Bân đem cái cổ vươn mặt qua, Ừm.
Tạ Tuệ Lan cười hôn mũi hắn một cái, Ăn đi.
Hai vợ chồng liền cầm đũa, vừa trò chuyện vừa ăn.
Em bên kia công tác thế nào? Không vấn đề gì chứ? Đổng Học Bân hỏi.
Ha ha, có thể có vấn đề gì, cục diện nắm giữ, trong khoảng thời gian ngắn nhiệm vụ chủ yếu cũng là phát triển kinh tế, chậm rãi đi từng bước. Tạ Tuệ Lan gắp một đũa đồ ăn cho Đổng Học Bân, Tên nhóc anh làm đậu hũ là càng ngày càng có tay nghề, anh nếm thử đi, ngon.
Đổng Học Bân giáp tiến trong miệng, Vậy sáng mai đâu? Hai ta đi chổ nào chơi?
Tạ Tuệ Lan cười nói: Bên này em cũng không quen, nghe lời anh, dù sao em ngồi máy bay buổi sáng ngày kia, ngày mai có thể dành thời gian đi với tên nhóc anh.
Gấp như thế?
Trở lại còn một đống chuyện này.
Vậy tùy tiện đi dạo trong huyện đi, sáng mai anh dẫn em đi ăn thử đồ ăn địa phương, rất nhiều món cũng được, có vài món ăn không quen.
Được, nghe ông xã nhỏ an bài, ha ha.
Anh nói em chừng nào có thể đem chữ “nhỏ” bỏ đi vậy.
Ha ha, chờ anh lên được phó sở rồi nói sau.
Cơm nước xong, Đổng Học Bân đi rửa chén, chờ sau khi đi ra lại phát hiện trong phòng khách không có người, lầu hai thì có chút âm thanh rất nhỏ, hắn bước lên đi vào phòng ngủ, lúc này mới nghe rõ là trong phòng tắm truyền ra tiếng vòi phun, nhất thời tâm thần khẽ động, Đổng Học Bân nở nụ cười, mà bắt đầu cởi áo cởi đai lưng, thuần thục đem quần áo cởi ra ném trên ghế, sau đó chà tay, rất kích động muốn vào phòng vệ sinh cùng vợ tắm. Thế nhưng khi đưa tay lên cầm vào tay nắm cửa, nụ cười của Đổng Học Bân liền cứng lại.
Cạch. . .
Phắc! Khóa bên trong!
Đổng Học Bân thiếu chút nữa té xỉu, nhanh chóng gõ cửa, Tuệ Lan, Tuệ Lan.
Hả? Làm gì? Âm thanh của vợ từ bên trong nhẹ nhàng đi ra.
Đổng Học Bân nói: Em mở cửa cho anh đi, anh cũng mệt mỏi cả ngày, hai ta cùng tắm rửa.
Bên trong đáp lại chính là tiếng cười ha ha, Tạ tỷ anh vẫn là thích tắm rửa một mình, chờ em tắm xong đi.
Đừng. Đổng Học Bân ôm vai nói: Anh đều đem quần áo cởi ra rồi, lạnh chết anh mất, mở cửa nhanh mở cửa nhanh.
Đang là mùa hè, lạnh cái gì.
Vậy cũng lạnh mà, chúng ta bên này chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn lắm, không được không được, anh bị cảm mất.
Dừng một hồi, tiếng nước dừng lại, cánh cửa mới có tiếng động.
Đổng Học Bân mở cửa tiến vào, kịch, đem cánh cửa đóng lại.
Tên nhóc anh sờ chổ nào thế.
Hắc hắc, sờ một chút thôi.
Nhanh chóng tắm đi, đừng ầm ĩ, ngứa.
Năm phút đồng hồ sau, trong phòng vệ sinh vang ra từng tiếng thở dốc, càng ngày càng gấp! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh