Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi trưa.

Mưa phùn kéo dài một trận, một hồi lại ngừng.

Mưa vừa xuống, trong không khí xuất hiện vài cầu vồng rực rỡ.

Khu ủy, phòng làm việc bí thư, Vương An Thạch một người tựa ở bệ cửa sổ của phòng làm việc nghiêm mặt nhìn ngoài cửa sổ, cầm điện thoại trong tay, đang nói chuyện với một lãnh đạo thành phố quen biết.

"Chu thị trưởng, ngài xem chuyện này. . ."

"Tiểu Vương, có phải là phó hiệu trưởng bên trường đảng không?"

"Cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, dù sao là bên trường đảng gọi điện thoại tới."

"Đổng Học Bân? Đổng Học Bân? Trước đây không nghe nói qua?"

Nói một hồi, Vương An Thạch thấy đối phương cũng không biết lai lịch của Đổng Học Bân, tâm tình kém cỏi cúp điện thoại, đến bây giờ, Vương An Thạch ngay cả là lãnh đạo thành phố nào gõ khu Nam Sơn bọn họ cũng không biết!

Đổng Học Bân có bối cảnh cùng thành phố, đây là điều Vương An Thạch không có dự liệu đến, lúc trước ông ta thầm nghĩ Đổng Học Bân căn cơ không sâu, ngay cả lần kia tại gia thuộc viện khu ủy cứu ông một lần, đem bệnh viêm ruột thừa trị hết, nhưng theo Vương An Thạch xem ra Đổng Học Bân vẫn kém Tiết Khánh Vinh, lão Tiết mới là đối tượng cần trấn an lúc này nhất, về phần nhân tình của Đổng Học Bân, Vương An Thạch không coi là gì, nghĩ không là chuyện lớn gì, Vương An Thạch ông mới là người đứng đầu khu ủy, là lãnh đạo của Đổng Học Bân, lãnh đạo muốn bạn thế nào, bạn phải thế ấy, đây là đặc quyền của lãnh đạo, cho nên Vương An Thạch lựa chọn đem Đổng Học Bân đi trường đảng, căn bản không dự định lo lắng đến nhân tình thiếu hắn trước đó.

Quá phận sao?

Không quá phận!

Vương An Thạch nghĩ rất bình thường, cũng không thể ai ai tặng nhân tình, Vương An Thạch phải nhớ suốt đời?

Lo lắng cái này lo lắng cái kia, như vậy sau này sao làm công tác? Có vài nhân tình là không cần suy nghĩ.

Nhưng Đổng Học Bân lần này công khai chống đối khu ủy, đi quan hệ thành phố đánh vào mặt của ông, Vương An Thạch nghĩ Đổng Học Bân quá đáng. Vương An Thạch cho rằng, ông ta động vòng Đổng Học Bân, có thế nào cũng là đương nhiên, ai kêu ông là người đứng đầu khu ủy, có ủy khuất cậu cũng phải nuốt vào trong bụng, nhưng cậu hiện tại lại kêu gào, vậy không được, cậu đây là tạo phản, đây là không đem tôi để vào mắt!

Vương An Thạch rất căm tức, căm tức Đổng Học Bân không biết tốt xấu.

Nhưng hiện tại thành phố đã có người cương quyết biểu lộ giữ gìn Đổng Học Bân, ngay cả là ai cũng không biết. Hiện tại, áp lực của Vương An Thạch cũng rất lớn, ông biết, hiện ở phía sau muốn động Đổng Học Bân khẳng định là không được, mặt mũi của thành phố ông phải cho, bất quá ngày hôm nay đã đánh mất mặt mũi, Vương An Thạch cũng ghi tạc thật sâu trong lòng, lần này không được còn có lần sau, sau này lúc nào cũng bắt được cơ hội có thể thu thập Đổng Học Bân, cái món nợ này ông sẽ nhớ kỹ với Đổng Học Bân, sau này chuẩn bị chậm rãi tính toán với hắn!

Vương An Thạch cũng là tính cách bá đạo như vậy, ông nhận định chuyện gì sẽ một đường đi tới, chuyện lần này Vương An Thạch không cảm thấy mình làm có cái gì không thích hợp.

Sau khi ăn xong, Vương An Thạch lại gọi điện thoại cho thành phố lý giải một chút tình huống.

Hai người lãnh đạo mà Vương An Thạch quen biết đều không rõ ràng Đổng Học Bân có bối cảnh gì ở thành phố, thậm chí chưa từng nghe nói qua người này, Vương An Thạch rất buồn bực, nhưng hơi yên tâm, theo ông thấy, nếu như quan hệ của Đổng Học Bân và thành phố thật sự rất dầy, như vậy hiện tại thành phố khẳng định có người sẽ giúp đỡ Đổng Học Bân chuyện điều động, Đổng Học Bân lần này không chỉ có là chọc Vương An Thạch, mặt mũi của Cảnh Nguyệt Hoa và một ít lãnh đạo khu liên quan cũng tuyệt đối nhục nhã, đều là bị Đổng Học Bân một mình đánh vào, cho nên Đổng Học Bân sau này tại khu Nam Sơn tuyệt đối không ngốc lên nổi nữa, nếu như lãnh đạo thành phố phía sau của Đổng Học Bân có năng lực, biện pháp tốt nhất cũng là điều Đổng Học Bân đi. Nhưng không có, Vương An Thạch một chút tin tức cũng không có nghe được, nói cách khác, người phía sau Đổng Học Bân có thể không phải quan to thành phố, mà là một lãnh đạo nho nhỏ, năng lực của ngườiđó không đủ để giúp Đổng Học Bân hoạt động.

Nghĩ tới đây, Vương An Thạch trong lòng yên ổn, càng kiên định quyết tâm muốn động Đổng Học Bân.

Có thể làm đến bí thư khu uỷ, ông không có bối cảnh cùng thành phố? Bởi vì một cái gõ thì rụt đầu rụt đuôi, cái này không phải phong cách của Vương An Thạch!

Vương An Thạch gõ gõ bàn công tác, ánh mắt trầm xuống.

Để cho một người chủ nhiệm văn phòng đường phố nho nhỏ vẽ mặt, người khác còn không chê cười Vương An Thạch ông? Cho nên Đổng Học Bân, ông nhất định phải động!

Năng lực của lãnh đạo phía sau Đổng Học Bân không lớn, Vương An Thạch cho ra cái kết luận rất logic,

Theo lẽ thông thường, đổi lại một người lãnh đạo tư duy kín đáo một chút, phỏng chừng cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhưng không biết, Đổng Học Bân căn bản không phải là một người đánh xong rồi bỏ chạy, lý luận bình thường của quan trường vĩnh viễn không cách nào tìm thấy trên người Đổng Học Bân, Vương An Thạch và một ít lãnh đạo khu có thể vĩnh viễn cũng không có biện pháp lý giải, Đổng Học Bân không có điều đi, không phải Dương Triệu Đức phía sau hắn không có năng lực, mà là Đổng Học Bân không đồng ý, hắn làm là vì trút giận, chính là vì đấu một trận với trong khu! Với cái loại tư tưởng quái quỷ của Đổng Học Bân, hiển nhiên không phải ai cũng có thể lý giải!

Buổi chiều.

Vương An Thạch đi ra phòng làm việc, đi dưới lầu thị sát một vòng.

"Bí thư."

"Vương bí thư."

"An Thạch bí thư."

Mọi người thấy mặt, nhanh chóng chào hỏi, bất quá trong ánh mắt lưu lộ ra một ít thần sắc đặc biệt.

Vương An Thạch rất mẫn cảm, biết chuyện Đổng Học Bân khiến cho khu ủy khó xử đã truyền khắp đại viện, hiện tại không biết có bao nhiêu người đang chê cười trong khu. Vừa nghĩ đến, cơn tức của Vương An Thạch còn chưa kịp nguôi đi lại nổi lên, nhưng lần này tức giận, đột nhiên khiến cho Vương An Thạch sắc mặt trắng bệch, a một tiếng, lập tức lấy tay che bụng, mồ hôi hột tí tách rơi xuống, đỡ tường, đau đến nổi đặt mông ngồi xuống mặt đất.

"A!"

Vương An Thạch lại phát bệnh!

Ông vốn tưởng rằng viêm ruột thừa được Đổng Học Bân trị, nhưng ông không biết, Đổng Học Bân lúc đó chỉ dùng REVERSE lui thời gian về phía sau trước lúc Vương An Thạch phát bệnh ba bốn ngày, nếu ông ta bị viêm ruột thừa, cho dù đem thời gian lui về phía sau, cái bệnh này cũng vẫn sẽ tái phát, chỉ là kéo dài thời gian!

"Vương bí thư! Vương bí thư!"

"Ngài thế nào? Có thuốc hay không?"

"Nhanh gọi điện thoại gọi xe cứu thương!"

Trong hành lang một mảnh hỗn loạn, một ít lãnh đạo khu nhận được tin cũng vội vã chạy đến.

Vương An Thạch ôm bụng đầu đầy mồ hôi, nói đều không nói ra được.

Xe cứu thương nhanh chóng tới dưới lầu, thư ký Tàng vội vàng cùng mấy người khoa viên vội vã đỡ Vương An Thạch xuống lầu lên xe cứu thương.

Bệnh viện đệ nhất khu Nam Sơn.

Thư ký Tàng lập tức gọi điện thoại khiến cho bệnh viện an bài được.

Biết được là bí thư khu uỷ, một người phó viện trưởng mang theo mấy người chủ nhiệm phó chủ nhiệm đều chạy đến đây, an bài phòng bệnh cho Vương An Thạch.

Nhưng lúc này, Vương An Thạch nằm ở trên cáng cứu thương chịu đựng ơn đau gian nan nói."Không nên giải phẫu, cũng không cần truyền dịch, các người bên này có bác sĩ trung y xoa bóp hay không. . . Để cho bọn họ xoa cho tôi một cái, xoa bóp một chút thì không có việc gì." Truyền dịch uống thuốc, trước đó Vương An Thạch sớm thử qua một lần, không thể nói không có hiệu quả, nhưng hiệu quả thật sự là không lớn, Vương An Thạch không muốn lãng phí thời gian.

Trung y xoa bóp?

Phó viện trưởng sửng sốt "Nhưng bệnh của ngài hiện tại đã. . ."

Vương An Thạch không nhiều lới nói: "Trung y xoa bóp!"

Thư ký Tàng có quan hệ rất gần với nhà Vương An Thạch, nghe nói qua lúc trước Đổng Học Bân cũng là dùng trung y xoa bóp chữa bệnh cho An Thạch bí thư, cho nên hắn cũng cùng một suy nghĩ với Vương An Thạch, cái loại xoa bóp gà mờ như Đổng Học Bân đều có thể được, xoa bóp sư chuyên nghiệp càng được hơn, vì vậy cũng thúc dục một câu "Nhanh an bài một chút!"

Phó viện trưởng bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi."

Chờ đem Vương An Thạch vào phòng bệnh, mấy người viện trưởng và chủ nhiệm đều khó hiểu nhìn nhau.

"Thật sự an bài?"

"Loại bệnh này, hiệu quả xoa bóp không lớn. Được rồi, gọi bác sĩ Từ đến đây."

Bí thư khu uỷ đều lên tiếng, bọn họ cũng không có cách nào khác, xoa bóp thì xoa bóp.

Bác sĩ Từ rất nhanh bị gọi lên lầu. Vừa nghe phó viện trưởng và mấy người chủ nhiệm nói muốn ông dùng thủ pháp xoa bóp chữa bệnh cho bí thư khu uỷ, bác sĩ Từ thiếu chút ngất xỉu, cái quái gì thế, cái này không phải hãm hại tôi sao? Trung y xoa bóp quả thật có thể giảm bớt đau đớn viêm ruột thừa, không ít bệnh viện đều có loại trị liệu này, không mổ cũng không giải phẫu, nhưng mà tình huống của bí thư khu uỷ hiện tại rất không tốt, là cái loại viêm ruột thừa mãn tính chuyển thành cấp tính, kéo dài một năm không trị, hiện tại bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, chứng viêm trong thân thể đã khiến cho bệnh trạng tăng mạnh, loại tình huống này còn dùng trung y xoa bóp trì? Bớt con mẹ nó nói giỡn! Tôi cũng không phải thần tiên hạ phàm! Tôi có thể trị cái rắm!

Bác sĩ Từ dở khóc dở cười nói: "Trần viện trưởng, năng lực tôi có hạn, loại bệnh này hiệu quả xoa bóp khẳng định không lớn, phải mau chóng giải phẫu."

"An Thạch bí thư có bệnh tiểu đường, giải phẫu không phải dễ làm." Phó viện trưởng cũng rõ ràng bác sĩ Từ nghĩ đến cái gì, lập tức làm làm công tác tư tưởng cho ông "Tiểu Từ, không nên có tư tưởng gánh vác, đi thôi, thử một lần, thử xem sao!"

"Vậy. . . Tôi thử xem."

Trong phòng bệnh.

Bác sĩ Từ không thể làm gì khác hơn là kiên trì đẩy cửa đi vào "Vương bí thư, xin chào, tôi là bác sĩ của khoa trung y."

Vương An Thạch tinh thần rung lên "Phiền phức ông, vô cùng đau đớn, mau ấn ấn giúp tôi!"

Bác sĩ Từ gật đầu, bảo một người y tá bên cạnh cởi giầy và vớ của Vương An Thạch ra.

"Cởi giầy làm gì?" Vương An Thạch sửng sốt, ôm bụng đổ mồ hôi nói: "Không phải xoa bóp gần chổ ruột thừa sao?" Lần trước Đổng Học Bân cũng ấn cho ông như thế.

Cái này đến phiên bác sĩ Từ giật mình "Xoa bóp ruột thừa? Trung y xoa bóp trị viêm ruột thừa bình thường là đi qua huyệt vị bên dưới chân, xoa bóp ruột thừa làm gì?"

Vương An Thạch cắn răng nói: "Lần trước có người xoa bóp ruột thừa chữa tốt cho tôi!"

Bác sĩ Từ thế mới biết An Thạch bí thư vì sao đòi tìm trung y xoa bóp "Phương pháp xoa bóp của chúng tôi là xoa bóp từ dưới chân lên. . ."

Vương An Thạch là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, vội la lên: "Loại nào cũng đều thử! Nhanh lên một chút!"

Bác sĩ bắt đầu xoa bóp đủ kiểu cho Vương An Thạch, cuối cùng, lại theo ý của Vương An Thạch đè bụng cho ông ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK