Ba!
Hai!
Một!
0 Giờ!
Chúc mừng năm mới!
Năm mới vui vẻ!
0 giờ đúng, đêm xuân đếm ngược theo thời gian kết thúc.
Trong biệt thự tất cả mọi người vỗ tay chúc mừng, Tạ Hạo còn tự mình chạy ra ngoài sân đốt pháo, nổ lốp bốp bên ngoài san. Chúc mừng xong, chương trình đêm xuân vẫn tiếp tục, còn có vài tiết mục nữa, nương lúc này, Hạ Diễm Trân và Từ Lệ Phân đi phòng bếp lấy sủi cảo, tuy rằng nhiều người vừa ăn cơm lúc tám giờ xong nên không thấy đói, nhưng mà mỗi năm đều là như vậy, sủi cảo đầu năm dù sao cũng phải ăn mấy cái.
Reng reng reng.
Reng reng reng.
Điện thoại không ngừng vang lên.
Đang ngồi ở đây đa phần đều là lãnh đạo cấp cao, cho dù là Tạ Tĩnh, cũng là một cán bộ, và cũng là người chúc tết nhiều nhất.
Mọi người đều tiếp điện thoại, nhất thời một mảnh bận rộn.
Đổng Học Bân cũng không khác biệt lắm, tiếp điện thoại của mấy người bạn cũ và thuộc hạ quan hệ không tồi gọi tới chúc mừng năm mới, điện thoại có thể gọi lúc này, phần lớn đều là quan hệ vô cùng tốt.
Ví dụ như La Hải Đình.
Đổng sở trưởng, tôi lão La.
Chị La, năm mới vui vẻ.
Cậu cũng vậy, năm mới vui vẻ, chúc cậu một năm mới từng bước thăng chức.
Ha ha, được, vậy tôi cũng mượn cát ngôn của chị, cũng chúc mừng năm mới cho chồng và đứa nhỏ của chị.
Được, biết cậu bận, vậy chị không quấy rối, chờ mùng hai chị đi nhà cậu bái phỏng.
Sau khi tiếp vài cuộc điện thoại, Đổng Học Bân cũng gọi cho mấy người, ví dụ như cho lãnh đạo của mình. Ví dụ như cho mẹ già và chú Dương Dương Triệu Đức, cuối cùng còn tìm một góc không người len lén gọi cho Ngu Mỹ Hà Khương Phương Phương Cù Vân Huyên và Từ Yến Trương Long Quyên Cảnh Nguyệt Hoa đám người hỏi thăm một chút, lần gọi điện thoại này đều tương đối dài quá, mỗi người đều hàn huyên nhiều hơn một chút, đây đều là nhữn người nữ có quan hệ gần với mình.
Ăn cơm.
Sủi cảo tới.
Tới ăn đi, Tiểu Bân, đừng gọi điện thoại.
Hạ Diễm Trân và Từ Lệ Phân kêu mọi người, đem sủi cảo nóng đặt trên bàn.
Đổng Học Bân đáp lời, cúp điện thoại đi qua, chờ các trưởng bối đều động đũa. Hắn mới gắp một miếng ăn. Ừm, ngon!
Từ Lệ Phân nói: Tiểu Hạo, ăn đi.
Tạ Hạo bĩu môi nói: Con không đói.
Không đói bụng cũng ăn mấy cái, nhanh lên một chút. Từ Lệ Phân nói với con trai.
Tạ Hạo nói lầm bầm một tiếng.Con vừa ăn xong cơm tối. Các người ăn đi mặc kệ con.
Đổng Học Bân phê bình giáo dục hắn một chút.Không phải vấn đề có đói bụng không, đầu năm ăn sủi cảo, đây là truyền thống. Cũng là một tôn trọng đối với văn hóa nhiều năm như vậy của nước cộng hoà chúng ta, không đói bụng cũng ăn tượng trưng một miếng, nhà chúng ta tụ họp một lần không dễ dàng, chỉ tên nhóc em làm đặc thù có phải không?
Tạ Quốc Lương cười nói: Tiểu Bân lời này nói đúng, ha ha.
Tạ Hạo không cho là đúng, Các người đây đều là mê tín.
Mê tín và văn hóa là hai khái niệm. Đổng Học Bân gắp cho hắn một miếng sủi cảo, Nhanh chóng ăn một miếng, ăn ngon lắm, bảo đảm ăn rồi em sẽ muốn ăn thêm.
Tạ Hạo miễn cưỡng cắn một miếng, gian nan nuốt xuống, nhưng ăn xong khi hai mắt cũng sáng lên, Hắc, ăn ngon thật, em ăn thêm một miếng, hắc hắc.
Đổng Học Bân cười nói: Anh đã nói đi, tay nghề của mẹ anh với thím lớn thím hai có thể kém sao, sủi cảo quả thật rất tuyệt.
Hàn Tinh cười dài dùng một ngón tay chỉ hắn, Tên nhóc này, biết biến đổi vuốt mông ngựa, ha ha, bất quá mẹ thích nghe!
Người một nhà ăn sủi cảo, bầu không khí trên bàn cũng hoà thuận vui vẻ, có sự sum họp gia đình của năm mới.
Sau khi ăn xong.
Tạ lão gia tử đi ngủ trước, dù sao lớn tuổi như vậy thân thể không được, có thể thức khuya như vậy đã rất không dễ dàng, Hàn Tinh và Hạ Diễm Trân bọn họ đỡlấy lão gia tử lên lầu.
Tạ Hạo còn muốn đốt pháo trúc, kéo Hầu Minh lôi đi ra ngoài.
Tạ Nhiên và Tạ Tĩnh đám người tiếp tục cùng mấy người trưởng bối xem chương trình đêm xuân.
Đổng Học Bân cũng vậy, ngồi ở phía dưới uống trà xem TV, hắn chắc chắn sẽ không ngủ sớm như vậy, bởi vì trong lòng còn có chuyện, trước đó Hàn Tinh nói đến lúc đó hỏi ý kiến của Tạ Quốc Bang một câu, Đổng Học Bân còn chờ tin, chuyện này hắn không thể không quan tâm, không phải việc nhỏ, mà là liên quan đến tới lộ tuyến phát triển sau này và hình thức công tác của Đổng Học Bân, tâm tư hiện tại của Đổng Học Bân đều trên công tác, hắn quan tâm nhất cũng là điều động lần này, nếu như có thể được, hắn thật sự có thể nói là một bước lên trời, nhưng vấn đề mấu chốt là loại sự tình này hắn không thể nói với người trong nhà, không có biện pháp giải thích, cho nên trong lòng cũng rất thấp thỏm, không biết người trong nhà có thể đồng ý hay không, không biết bọn họ có thể giúp hắn điều động một chút hay không, dù sao lý do của hắn không phải đầy đủ, nhưng hắn thật sự không có cách nào nói.
Mười phút sau.
Hàn Tinh từ trên lầu đi xuống.
Lão gia tử nghỉ ngơi? Tạ Quốc Bang hỏi một tiếng.
Hàn Tinh ừm một cái, Đã ngủ, kiểm tra điện tâm đồ và huyết áp, đều không có chuyện gì, đã nghỉ ngơi, bác sĩ cũng theo cùng.
Tạ Quốc Bang gật đầu, Lần này thật đúng là nhờ Tiểu Bân, trị bệnh cho lão gia tử, nếu không năm nay thật đúng là không thoải mái vui vẻ như vậy.
Hàn Tinh nói: Đúng vậy, tên nhóc này luôn có thể cho người kinh hỉ.
Tạ Quốc Bang nhìn thời gian, Hôm nay không đi, chúng ta cũng nghỉ ngơi?
Được, bất quá anh đến đây trước, em nói với anh chuyện này. Hàn Tinh nói.
Ừm? Làm sao vậy? Tạ Quốc Bang nhìn vợ, Chổ này còn không thể nói?
Anh cứ tới đây đi. Bên này nhiều người, Hàn Tinh cũng không mở miệng, Là chuyện của Tiểu Bân.
Tạ Quốc Bang gật đầu một cái, theo vợ đi lên lầu, mọi người còn đang xem đêm xuân, trên lầu cũng không có người, Tạ Quốc Bang liền nói: Nói đi.
Đổng Học Bân cũng chú ý tới bên kia, ngẩng đầu nhìn.
Đi tới trên lầu, Hàn Tinh mới cười khổ nói: Là Tiểu Bân tên nhóc này, trước đó nói với em muốn phó sở cái gì, giống như muốn năm nay lên chức.
Tạ Quốc Bang cũng lắc đầu, Lúc này mới đến đâu chứ.
Đúng vậy, em cũng nói như vậy, tình thế hiện tại cùng tư lịch và các phương diện của nó, cách phó sở còn xa lắm, ít nhất không được ba năm là không có khả năng. Hàn Tinh bất đắc dĩ nói: Nhưng đứa nhỏ này anh cũng không phải không biết, cũng là một người mê làm quan, vừa rồi Tiểu Bân lại tìm em, nói muốn điều đến một huyện nào đó, ừm, đúng rồi, huyện Tiêu Lân, muốn qua bên kia tiền nhiệm quan viên cơ sở, em cũng không biết nói cái gì cho phải.
Tạ Quốc Bang suy nghĩ một chút, Huyện Tiêu Lân? Địa phương nào?
Một huyện nhỏ của tỉnh Thiểm Bắc, nó là nói như vậy, em cũng chưa từng nghe qua. Hàn Tinh nói: Tiểu Bân hình như hạ quyết tâm muốn đi qua.
Tạ Quốc Bang khoát tay chặn lại, Qua đó để làm gì, nó không phạm lỗi lớn cái gì, điều chỉnh cũng đều là đi lên, làm gì mà càng đi càng xh`? Tuy rằng bí thư huyện uỷ và huyện trưởng và vị trí hiện tại của nó coi như cùng cấp, nhưng chức vụ rất khác nhau, nếu như hoàn cảnh không giống cũng được, ví dụ như Tiểu Nhiên và tiểu tĩnh, không có kinh nghiệm cơ sở, cái điều động này cũng còn tạm chấp nhận, nhưng Tiểu Bân vẫn đều công tác tại cơ sở, tích lũy của phương diện này tạm thời đã được rồi, bây giờ điều đi cơ sở ý nghĩa sẽ không lớn, ít nhất không phù hợp với chức vụ hiện tại.
Hàn Tinh thở dài nói: Em cũng nói như vậy, nhưng đứa nhỏ này sống chết không nghe, muốn xuống phía dưới, còn nói cho dù huyện trưởng cũng được.
Tạ Quốc Bang nói: Nó nghĩ như thế nào vậy?
Hàn Tinh lắc đầu, Ai biết được, con rể em nghĩ cái gì người bình thường thật đúng là lý giải không được, đứa nhỏ này vẫn không theo lẽ thường, anh cũng không phải không biết. Dừng một chút, Hàn Tinh nói: Bất quá mỗi lần Tiểu Bân quyết định chuyện gì, sự thật chứng minh đều không có lệch lạc gì, ví dụ như lần kia địa chấn, ví dụ như rất nhiều chuyện, còn không phải đều là chúng ta ai cũng không tin, kết quả Tiểu Bân khư khư cố chấp làm, cuối cùng đều chứng minh hắn đúng? Cho nên em dù biết không thích hợp, nhưng cũng do dự một chút, nghĩ tìm anh thương lượng một chút, không có trực tiếp trả lời hắn.
Tạ Quốc Bang hơi trầm ngâm, Em nói cũng phải, tên nhóc này luôn có một chút bản lĩnh làm cho đoán không ra, vẫn không thể dùng lẽ thường để nghĩ.
Hàn Tinh nói: Vậy anh nói làm sao bây giờ? Thật sự điều nó đi qua?
Tạ Quốc Bang nói: Như vậy đi, anh nói chuyện với Tiểu Bân đã.
Vậy được, bất quá em nói cho anh biết anh đừng có phê bình nó đấy. Hàn Tinh nghiêm mặt, rất là bao che khuyết điểm.
. . .
Sau một lúc lâu.
Tạ Quốc Bang từ trên lầu vẫy tay, Tiểu Bân, con tới một chút.
Đổng Học Bân ai một tiếng, biết là chuyện gì, Ba, con tới.
Đi lên ầu thang, Tạ Quốc Bang đã ở trên chờ hắn, Nghe nói con muốn đi một huyện của Thiểm Bắc? Đã nghĩ xong? Con xác định?
Đổng Học Bân cố sức ừm một cái, Đúng vậy.
Tạ Quốc Bang nói: Bên kia cơ sở cũng không có hoàn cảnh của ủy ban kỷ luật trung ương bên này, hơn nữa rất có thể sẽ ảnh hưởng đến phát triển sau này của con, rất có thể sẽ làm lỡ việc thăng chức của con, con xác định con đã sẵn sàng?
Đổng Học Bân nói: Con thật sự đã sẵn sàng, huyện nghèo khó cấp quốc gia con đều công tác qua, những cái này coi là cái gì, con khẳng định không thành vấn đề.
Tạ Quốc Bang nhìn con mắt của hắn.
Đổng Học Bân cũng không né nhìn lại cha vợ.
Một lát sau, Tạ Quốc Bang ừ một tiếng, Tốt lắm, con đã quyết định, bên này ba nói cái gì cũng vô dụng, tính cách của tên nhóc con cũng là nghe không lọt ý kiến của người khác, ừm, con nguyện ý đi thì đi đi, bất quá ba cũng nói trước, chuyện này ba chỉ có thể giúp con liên hệ một chút, con muốn đi Thiểm Bắc, bên ba thậm chí lão gia tử bên kia đều không có biện pháp thao tác, con có thể không biết, bên kia là địa giới của Phương gia, con muốn làm cho bí thư huyện uỷ hoặc là huyện trưởng của một huyện điều đi đổi thành con, chổ của ba thể giúp nhiều, quan hệ của nhà chúng ta cùng Phương gia vẫn đều không tốt lắm, hơn nữa bộ tổ chức trung ương chỗ đó, thao tác cũng tương đối trắc trở, con dù sao mới đề bạt sở trưởng sở hai, ngay cả mấy tháng còn chưa đến, con hiện tại muốn điều động xuống dưới có thể nói là trắc trở, con có chuẩn bị cái này?
Địa bàn của Phương gia hả?
Cái này Đổng Học Bân thật không biết.
Bộ tổ chức trung ương chỗ đó cũng có trở ngại nhất định? ?
Đầu óc vừa chuyển, nhưng Đổng Học Bân vẫn là kiên định nói: Ba, con đã xác định rồi, lần này con phải xuống phía dưới, nếu không sau này sẽ không có cơ hội như thế.
Tạ Quốc Bang nói: Được rồi, vậy con thử xem, chỉ cần huyện Tiêu Lân thiếu người, chỉ cần bộ tổ chức trung ương chỗ đó gật đầu, chuyện khác ba làm giúp con. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh