Buổi sáng.
Khí trời rất đủ.
Ký túc xá thị ủy.
Đổng Học Bân được mọi người nhìn theo đi vào phòng khách, hắn cũng làm vẻ mặt nghênh lên một chút, trông có vẻ tương đối cao ngạo, không phải nói hắn không coi ai ra gì, mà là vợ mình là người đứng đầu địa phương, bí thư thị ủy, Đổng Học Bân làm chồng tự nhiên phải một lòng đồng thể, hiển nhiên không thể hạ xuống khí độ và mặt mũi của vợ, nếu như trước đây khẳng định là không được, cho nên phải đem ra một ít. Đổng Học Bân vào thể chế cũng ba năm thời gian, mưa dầm thấm đất sớm học được rất nhiều, loại thân phận biến ảo này hắn cũng không xa lạ, cũng làm rất tốt.
Bên trong.
Một người nữ khoa viên cũng nghe được bên ngoài Tạ bí thư nói, kinh ngạc vô cùng, thấy Đổng Học Bân đi vào phòng khách, cô ấy vội vàng nghênh tiếp.
Đổng tiên sinh.
Ừm.
Mời ngài bên này, tôi dẫn đường cho ngài.
Ha ha, được, cảm ơn.
Không khách khí không khách khí, mời ngài bên này.
Nữ khoa viên nhất thời đi trước hai bước nhấn thang máy, sau đó khách khí chuyển hướng về mặt của Đổng Học Bân, trên mặt lộ nụ cười ôn hòa.
Bên cạnh cũng có mấy người khoa viên, cũng đều nghe được bên ngoài nói, nhưng chờ bọn họ phục hồi tinh thần lại, đã có người đi tiếp đãi, mấy người do dự vài cái, cuối cùng cũng vẫn không đi tới, trong lòng có chút đáng tiếc, cảm thấy mình bỏ lỡ một cơ hội, đồng thời có chút ghen ghét nhìn nữ khoa viên nhấn nút thang máy cho Đổng Học Bân. Người trước mắt chính là chồng của bí thư thị ủy, so với bí thư hầu như không có gì khác nhau, nếu như có thể làm cho người ta nhớ mình kỹ, quay đầu lại tùy tiện nói tốt một tiếng với Tạ bí thư, không chừng danh sách đề bạt có thể xuống tới, cho nên ai mà không muốn tiếp xúc nhiều với lãnh đạo và người nhà lãnh đạo hả?
Keng.
Thang máy tới.
Nữ khoa viên vội để cho Đổng Học Bân đi trước. Lúc này mới đi vào bên trong, nhấn tầng cao nhất.
Cửa đóng lại.
Nữ khoa viên có chút khẩn trương, muốn nói lại thôi hai giây đồng hồ, vẫn là bạo gan nói, Đổng tiên sinh, ngày hôm nay có lãnh đạo tỉnh tới thị sát, lập tức đến ngay, phòng làm việc Tạ bí thư có thể cũng không có người. Ngài cần cái gì hoặc là uống trà gì, tôi đi chuẩn bị cho ngài.
Đổng Học Bân cười nói: Cảm ơn, đừng phiền phức.
Nữ khoa viên muốn nói mấy câu, nhưng cũng không biết nên nói cái gì, trên mặt có chút hồng lên.
Đổng Học Bân bị cô ấy chọc cười, chủ động hỏi: Tôi cũng vừa xuống máy bay hôm qua, thấy hoàn cảnh ở đây thật không sai. Có sông có núi, các người công tác khẳng định cũng thoải mái không ít?
Nữ khoa viên lập tức cười nói: Đúng vậy, không khí bên này cũng tốt, thích hợp ở lại. Dừng một chút, nói: Ngài lần này tới có phải là ở luôn?
Đổng Học Bân nói: Không ở, qua vài ngày có cơ hội đi ra ngoài học tập giao lưu. Tôi và Tuệ Lan cùng đi, chờ trở về rồi tôi đi.
Tùy tiện nói vài câu, thang máy cũng tới.
Keng một tiếng, cửa mở, hai người đi ra ngoài.
Bên kia cũng là phòng làm việc của Tạ bí thư. Nữ khoa viên ân cần nói: Tôi rót nước pha trà cho ngài.
Đổng Học Bân nhìn đảo qua trong hành lang, không có một bóng người, rất yên tĩnh, vì vậy nói: Vậy cũng được, cảm ơn.
Có một cánh cửa gắn bảng phòng làm việc bí thư, Đổng Học Bân đẩy cửa ra, ngồi xuống sô pha tiếp khách của vợ, không gian trong phòng rất lớn, lấy ánh sáng cũng tốt, bên trong bên ngoài đều lộ ra một vẻ sảng khoái, nữ khoa viên cũng vào phòng, bận việc nửa ngày, pha trà cho hắn, cũng không biết từ chổ nào lấy hoa quả và hạt dưa ra. Sau vài phút, Đổng Học Bân bảo nữ khoa viên trở về, tự mình ngồi phẩm trà.
Kết quả cái mông còn chưa có ngồi nóng.
Cốc cốc, tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên.
Mời vào.
Đổng tiên sinh chào ngài.
Anh là?
Tôi là Vương Lượng của phòng làm việc thị ủy, ngài gọi tiểu Vương là được. Đó là một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi, trong tay đang cầm một mâm đựng trái cây, rất đẹp, đều được gọt vỏ cẩn thận trông cực đẹp mắt, không khác biệt lắm với mâm đựng trái cây trong KTV ( Phòng karaoke), sau đó hắn đem mâm đựng trái cây đặt ở trên bàn trà trước mặt của Đổng Học Bân, Mời ngài dùng, lãnh đạo tỉnh sắp đến, Tạ bí thư hẳn là trong thời gian ngắn cũng không về, có gì cần ngài cứ gọi tôi, tùy gọi tùy đến.
Đổng Học Bân mỉm cười, Cảm ơn.
Ngài quá khách khí, đều là đương nhiên cả.
Vương Lượng thấy hắn không nói cái gì nữa, cũng chủ động cáo từ, nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra ngoài.
Hắn mới vừa đi.
Lại có người đến.
Nghe tiếng đập cửa, Đổng Học Bân buông trái táo gọt vỏ xuống, nhai nuốt trong miệng, ngẩng đầu nói tiếng, Mời vào.
Bên ngoài là một phụ nữ trung niên chưa đến bốn mươi tuổi, lớn lên cũng có thể, có loại dáng dấp khéo léo lả lướt ôn nhu như nước điển hình của người phía nam.
Mỹ phụ sau khi tiến vào nghi hoặc chớp mắt mấy cái, Xin hỏi, Tạ bí thư có ở đây không?
Đổng Học Bân chỉ xuống dưới lầu, Cô ấy ở trong đại viện.
Ngài nhất định là chồng của Tạ bí thư? Mỹ phụ nhanh chóng cười nói: Chào ngài, tôi là Cao Thượng của bộ tuyên truyền, chủ yếu phụ trách đài truyền hình bên kia.
Đổng Học Bân cười nói: Chị Cao, xin chào.
Cái từ chị này tôi không nhận nổi. Cao Thượng nói: Cậu gọi tôi lão Cao là được.
Đổng Học Bân nói: Chị muốn tìm Tuệ Lan có việc, chờ cô ấy một hồi trở về? Hiện tại tôi phỏng chừng cô ấy cũng không có thời gian, không phải có lãnh đạo tới thị sát sao.
Có chút việc muốn xin chỉ thị của Tạ bí thư. Cao Thượng suy nghĩ một chút, nhìn về phía cái ghế đối diện sô pha, Vậy, tôi ở đây chờ một chút được không?
Đương nhiên có thể.
Vậy cảm ơn.
Cái này cũng không phải phòng làm việc của tôi, ha ha, không cần cảm ơn.
Cao Thượng ngồi đối diện Đổng Học Bân, phỏng chừng cũng là một cán bộ, cũng không phải đặc biệt câu nệ, Đổng tiên sinh, tôi có thể uống một chén trà sao?
Xin cứ tự nhiên. Đổng Học Bân làm thế mời.
Cao Thượng rót một ly cho hắn, sau đó mới rót cho mình.
Đổng Học Bân thấy rõ ràng, cô ấy nếu biết mình họ Đổng, phỏng chừng là vừa rồi nghe thấy được Tuệ Lan nói, tự nhiên cũng là biết Tuệ Lan là ở trong đại viện chỉ huy nhiệm vụ chờ tiếp đãi lãnh đạo tỉnh, nhưng Cao Thượng vẫn là gõ cửa tới, rõ ràng không phải tìm Tuệ Lan, mà là tìm Đổng Học Bân hắn.
Ngài vừa tới bên này sao? Có quen không? Chúng tôi ở đây cũng là không khí tương đối ẩm ướt, người phương bắc sợ là không thích ứng tốt. Cao Thượng chủ động tìm trọng tâm câu chuyện, cùng Đổng Học Bân trò chuyện.
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.
Có một mỹ phụ cùng tâm sự, cũng là chuyện vui.
Đổng Học Bân cũng nói chuyện câu được câu không với cô ấy, khi thì cười vài tiếng.
Lần lượt có người đến, Đổng Học Bân trong lòng có tính toán, rõ ràng bọn họ nhìn trúng không phải mình, mà là bí thư thị ủy Tạ Tuệ Lan, muốn thông qua mình tiếp xúc cùng Tuệ Lan, lúc này cả đám mới đều khách khí với mình như vậy, Đổng Học Bân cũng là trong lòng cười khổ một tiếng, vợ mình thăng quan làm người đứng đầu, mình cũng thành bánh trái thơm, trước đây hắn làm gì được loại đãi ngộ này hả? Từ lúc trước nhậm chức, mọi người không phải sợ hắn cũng là từ xa vừa thấy hắn liền lẫn rất xa, ngẫm lại cũng rất thú vị. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh