Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Trời đã sáng.
Trên giường lớn trong phòng thương vụ, cái chăn trắng giật giật, tiếng ngáp vang lên, hai người đều tỉnh ngủ.
Mấy giờ rồi Tiểu Bân?
À, bảy giờ hơn.
Còn rất sớm, vậy nằm thêm một chút.
Anh ngủ đủ rồi, hôm nay ban ngày có việc gì không?
Không có gì, tự do hoạt động, không đi cùng bọn họ.
Ừm, vậy hai ta đi dạo bên này đi, coi như là hưởng tuần trăng mật.
Tạ Tuệ Lan tựa như cũng không mệt, khóe môi lộ nụ cười, sau khi ngồi dậy nhích lại gần đầu giường, để lưng trần tựa vào đầu giường, trên người không mặc quần áo, cũng không quấn chăn, da mặt cô ấy dày lắm. Đổng Học Bân ngẩng đầu nhìn bên kia rèm cửa sổ còn có một khe hở, tuy rằng bên ngoài nhìn không thấy, nhưng hắn vẫn kéo chăn che lại nửa người trên cho vợ, đồng dạng cũng ngồi dậy, ôm vai của vợ.
Sao hôm qua em chủ động như vậy? Đổng Học Bân hỏi.
Tạ Tuệ Lan cười nhìn hắn, Anh không phải không hài lòng sao, sau đó thoả mãn?
Đổng Học Bân ừm một tiếng, Thoả mãn, biểu hiện không tồi, tiếp tục cố gắng.
Tạ Tuệ Lan hai chân đáp theo chăn, cười ha ha, Đạp mũi còn lên mặt, buổi tối Tạ tỷ anh uống mấy ngụm nước, hiện tại mũi và họng còn khó chịu đây.
Đổng Học Bân yêu thương nói: Anh xoa bóp cho em.
Tạ Tuệ Lan cũng không khách khí, Ha ha, bóp vai đi, lưng cũng xoa bóp luôn, bị anh lăn qua lăn lại mệt mỏi, tên nhóc anh buổi tối hôm qua một chút mặt cũng không cho Tạ tỷ anh.
Anh thấy em rất cam tâm tình nguyện.
. . . Em có sao?
Có, em còn chủ động hơn anh nữa.
Chế giễu Tạ tỷ anh có phải không? Ừm?
Em còn sợ khó coi? Thôi đi. Em biết ngượng khi nào chứ.
Ồ, sao giống như nói em là một người không da mặt vậy? Được rồi, vậy Tạ tỷ anh rõ ràng, không có lần sau.
A a a, đừng mà.
Hai người giỡn một hồi, cũng rời giường.
Tay của Đổng Học Bân xoa trên vai cô ấy chậm rãi buông ra, Dậy đi, một hồi không còn bữa sáng.
Ừm. Tạ Tuệ Lan ngáp một cái, chân hơi nghiêng, xuống giường mang dép đi phòng vệ sinh rửa mặt.
Đổng Học Bân không dậy. Vợ vừa đi liền hút thuốc. Bất quá điếu thuốc còn chưa có hút xong Tạ Tuệ Lan đã trở lại, che mũi phẩy phẩy, Đổng Học Bân biết vợ không thích mùi thuốc lá, nhanh chóng tắt đi. Thấy nàng lấy ra đống bao lớn bao nhỏ tối hôm qua mua sắm. Đổng Học Bân liền nói: Tuệ Lan, em mặc bộ đồ lót hôm qua mua đi, không phải bộ màu đen, màu đỏ ấy. Em mặc khẳng định đẹp.
Trên thân phối cái gì?
Áo sơmi đi, em không phải thích mặc áo sơmi trắng sao?
Áo sơmi trắng ở trên, bên trong là áo lót màu đỏ, quá gợi cảm, người ta nhìn còn tưởng rằng em làm gì đó.
Ai da, không phải du ngoạn sao, làm gì có nói nhiều như vậy.
Em tốt xấu cũng là một bí thư thị ủy, không thể mặc quá mức, ừm, mặc cái áo đỏ này cũng được, bất quá trên thân phải mặc thêm một cái áo khoác màu xanh.
Cũng được.
Quần đâu? Có kiến nghị không? Ha ha.
Quần à, ừm, bằng không mặc váy d1.
Tạ tỷ anh làm gì có váy? Lần này không mang.
Không phải là cái quần dài kia sao? Đến mắt cá chân ấy, hôm qua vừa mua.
Đó là mua cho mẹ, chuẩn bị gửi trở về.
Em mặc cũng thích hợp, thật đấy, anh còn chưa thấy qua em mặc váy nữa, em không phải tây trang cũng là chức nghiệp trang, váy công sở anh nhìn đều chán rồi.
Tạ tỷ anh không thích hợp váy dài, quá ôn hòa.
Thật thích hợp, em mặc vào thử xem, mau mau.
Ha ha, được rồi, hôm nay nghe ông xã nhỏ của em một lần.
Tạ Tuệ Lan lúc đầu trên người đã không quần áo, sau khi mở bao ra lấy đồ lót, cô ấy trực tiếp mặc vào người, sau đó là vớ chân đen, bởi vì trời thu có chút lạnh, mặc cũng là vớ chân liền quần, sau đó đến cái váy dài, cuối cùng khoác thêm một cái áo khoác sơ mi tay dài, đi qua vài bước, mang vào đôi giày da màu cà phê mới mua hôm qua.
Thế nào? Tạ Tuệ Lan trong mắt cười cười.
Đổng Học Bân nhìn vỗ tay một cái, Đẹp đẹp, em hả, mặc quần áo gì đều đẹp, trước đây luôn bảo thủ như vậy, đổi phong cách cũng không tồi, không phải anh khoác lác với em, với một thân trang phục của em, em tin xuống lầu như thế này tuyệt đối có thể làm cho người ta chấn động hay không?
Tạ Tuệ Lan soi soi cái gương, Ừm, cũng được.
Đâu chỉ là cũng được, em đây là đẹp đến bà ngoại nhà đấy, ừm, tóc cũng buộc lên đi, có vẻ rất có khí chất, ha ha, quay đầu lại anh mua cho mẹ cái khác, cái váy này em mặc đi. Đổng Học Bân cũng ra chăn xuống giường, đi tới bên người vợ, còn không nhịn được ăn bớt cái mông vợ một cái, thật tình cảm thấy ngày hôm nay vợ thật đẹp, ôm cô ấy thật lâu, thân thiết với cô ấy.
Tạ Tuệ Lan cười nói: Nhanh chóng rửa mặt đi.
Ừm. Đổng Học Bân buông cô ấy ra, đi phòng vệ sinh, Chúng ta ngày nào trở về?
Bên ngoài Tạ Tuệ Lan nói: Bốn ngày sau, đi không được bao lâu.
Vậy cũng đủ chơi đùa rồi, được rồi, vậy anh cùng nhau trở lại hay sao?
Không cần, đến lúc đó anh đặt vé máy bay trực tiếp trở lại kinh thành đi, đỡ phải đến tỉnh Giang Nam ngồi thêm một chuyến bay.
Cũng được, cũng là muốn trở lại thăm con trai anh một chút.
Ha ha, sau này có cơ hội thì qua đây, cũng không phải không có.
Sau khi rửa mặt đi ra, Đổng Học Bân cũng cố ý sửa soạn một chút, thế nhưng hắn cũng biết điều kiện bản thân có hạn, cuối cùng cũng không có cách, không thể làm gì khác hơn là tùy tiện mặc một bộ quần áo tương đối mới hưu nhàn, miễn cưỡng phối hợp cùng vợ, đương nhiên, cái phối hợp này chỉ là về màu sắc.
. . .
Tầng hai.
Khu điểm tâm.
Rất nhiều khách đều đang ăn điểm tâm, rất nhiều người của tỉnh Giang Nam cơ bản cũng đều là rời giường lúc này, tốp năm tốp ba dùng cơm.
Lúc này, Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan đi vào.
Ban đầu là một ánh mắt, sau đó là mười, một trăm.
Tạ Tuệ Lan đẹp như thiên tiên cười tủm tỉm đi đến bàn ung dung ngồi xuống.
Đồ hiệu và đồ bình thường khác nhau không lớn, đều là trang phục mốt. Nhưng khác nhau lại rất lớn, trừ bỏ giá cả khác nhau, giá trị ẩn của đồ hiệu là rất lớn.
Hầu Văn trừng to con ngươi ra.
Tống công tử và đông đảo nam sĩ cũng vẻ mặt kinh diễm.
Ngay cả Hàn Phương cùng mấy nữ đồng chí đều ngây người một chút.
Tiêu điểm của toàn trường tựa như trong nháy mắt đều tập trung ở trên người Tạ Tuệ Lan.
Đổng Học Bân bưng một khay đi gắp bữa sáng, khi đi ngang qua bên cạnh Hầu Văn, Hầu Văn tàn bạo cho hắn một câu, Học Bân, cậu đây là muốn cho người đố kỵ chết cậu hả!
Tạ Tuệ Lan ngày hôm nay so với ngày hôm qua còn đẹp hơn không ít!
Đổng Học Bân nghe vậy, trong lòng cũng vui vẻ, hư vinh tâm rất là thỏa mãn! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh