Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái sư hoảng sợ, làm thế nào ông ta cũng không ngờ rằng thằng nhóc tiên tôn này lại mạnh đến vậy, không ngờ lại có thể làm nổ tung thần binh song giản cấp bậc vô thượng của mình.

Điều làm ông ta sợ hãi hơn là, sức tấn công của tên nhóc tiên tôn này sâu không lường được, chỉ một quyền thôi đã đánh nát pháp bảo hộ thể vô thượng của ông ta, còn khiến cho ông ta bị thương nặng.

Ông ta có cảm giác rằng tu vi của tên nhóc tiên tôn này đáng ra phải ở tầm Thái Hư Cảnh tiểu thành mới đúng.

Trong giới tu sĩ có một câu như thế này: "Nhất trọng cảnh giới nhất trọng thiên", câu nói này càng đúng với khi vào Thái Hư hơn nữa, tu vi hơi có chênh lệch một chút cũng sẽ tạo ra khoảng cách rất rõ ràng.

Dù thực lực của hắn ở mức Thái Hư Cảnh nhập môn hậu kỳ cũng có thể nghiền ép Thái Hư Cảnh nhập môn trung kỳ, huống gì là Thái Hư Cảnh tiểu thành.

Sự chênh lệch vô cùng nhỏ bé này chính là sự chênh lệch của hơn một trăm ngàn năm tu luyện trở lên!

Ít nhất đối với Thái sư mà nói, hắn từ Thái Hư nhập môn trung kỳ lên tới hậu kỳ, không có một trăm ngàn năm là không làm được! Chưa kể thực lực mà Diệp Thiên biểu hiện ra phải ở tầm Thái Hư Cảnh tiểu thành sơ kỳ mới đúng, sự chênh lệch của hai bên khiến ông ta không theo kịp nên chỉ có thể hạ lệnh toàn quân xông lên. Chỉ khi khiến Diệp Thiên bị thương nặng, ông ta lại thêm một kích tuyệt sát nữa thì mới có hi vọng giết chết Diệp Thiên.

"Đánh chết hắn!"

"Đánh chết hắn!"

"Đánh chết hắn!"

Theo sự ra lệnh của Thái sư, đại quân hơn ba trăm triệu binh lính sắp xếp thành mấy chục ngàn pháp trận, huy động lá cờ trong tay, cất giọng gào lên.

Giây kế tiếp, tiếng nổ vang khắp trời, các loại năng lượng ùn ùn kéo đến, hết ánh đao lại đến bóng kiếm, rồi quả cầu năng lượng, như muốn làm sập cả không trung, khiến cho bầu trời rơi vào trong bóng đêm. Hết thảy đều bao phủ lấy Diệp Thiên.

Ngay cả Thái sư cũng thúc giục tiên pháp, phát động tấn công về phía Diệp Thiên.

Khỏi phải nói, vô cùng mạnh!

Diệp Thiên đã gọi Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm ra, đang chuẩn bị lao vào trong quân địch, tiến hành càn quét bọn chúng thì bị những nguồn năng lượng bao trùm không gian ấy cản lại không tiến về phía trước được.

Hắn không mang pháp bảo hộ thể theo, vì đạo thể chỉ có bát trọng, chưa lên tới cửu trọng nên hắn rất đau đớn khi bị những thứ năng lượng đó công kích.

Dù là những luồng khí hắn đang phóng ra ngoài cơ thể cũng không duy trì được mấy giây đã bị dập nát bấy.

Vô số nguồn năng lượng đi lướt qua hắn và đánh vào tường thành cùng với đại trận bảo vệ thành, phát nổ, khiến toàn bộ thành Thiên Châu đều rung lắc.

“Trời đất ơi!”

Tất cả binh lính trong thành hoàn toàn bị dọa sợ, đặc biệt là những người đang đứng trên tường thành.

Vì năng lượng quá dày đặc, uy lực lại còn mạnh nên tường thành lắc lư rất kịch liệt, khiến cho họ không thể đứng vững nổi.

Nhưng dẫu sao cũng là tu sĩ, dù đứng không vững, bị ngã xuống cũng không có việc gì, nhưng tiếng nổ đinh tai nhức óc làm cho màng nhĩ của họ như muốn rách ra, ai nấy đều đau đớn che tai mình lại và hét lên không ngừng.

“Thôi xong, thôi xong!” Tướng thủ thành Thiên Châu che hai tai lại, sắc mặt suy sụp.

Ngạo Nguyệt Thần Tướng tức giận hét: “Cái tên Diệp Bắc Minh đáng chết này! Đã nói với cậu ta là kiêu ngạo sẽ dẫn đến thất bại rồi mà cậu ta không chịu nghe, giờ thì hay rồi, bản thân cậu ta khó giữ mạng mình được đã đành, đằng này còn làm liên lụy cả thành Thiên Châu nữa!”

“Nếu cậu ta nghe lời bản tướng, bài binh bố trận để chiến đấu với địch và hỏa tốc cầu viện triều đình, điều một hai trăm triệu binh lính tới đây thì đã không rơi vào bước đường cùng này rồi!”

“Tất cả mọi chuyện đều do cậu ta khăng khăng làm theo ý mình mà ra! Là do cậu ta khăng khăng làm theo ý mình mà ra!”

Ông ta tức muốn nổ phổi!

Diệp Bắc Minh ngươi có thực lực mạnh, thuộc hạ thì tinh thông pháp trận, nếu không phải do lòng tự cao của ngươi, nếu không phải do ngươi quá nóng lòng lập công thì làm gì có kết quả bây giờ?

“Ông câm miệng lại cho ta!”

Triệu Thương Thiên níu lấy cổ áo Ngạo Nguyệt Thần Tướng, lạnh giọng quát: “Quân địch có số lượng rất đông, gấp phe ta hơn ba mươi lần, lại còn là quân chủ lực tinh nhuệ, cho dù chúng ta có bài binh bố trận, cố thủ ở đây chờ cứu viện tới thì cũng không đợi được đâu, toàn bộ đều sẽ chết dưới hỏa lực của quân địch thôi!”

“Tôn thượng làm vậy là vì muốn đánh bại quân địch mà không gây ra thương vong nào dù là một binh lính, hạng người vô dụng như ông sao có thể phán xét tôn thượng lung tung vậy chứ?”

Dương Đỉnh Thiên cũng không kiềm chế được cơn tức giận: “Nếu ông có năng lực thì thống lĩnh toàn bộ binh lực trong thành, đi ra đó bày trận đối đầu với địch đi! Nếu ông có thể chống cự được năm phút trước cơn mưa pháo của địch thì ta nhận thua!”

Ngạo Nguyệt Thần Tướng lập tức không dám lên tiếng nữa, sợ nói thêm sẽ bị đám thuộc hạ côn đồ của Diệp Bắc Minh xé xác.

Đột nhiên có người kêu lên: “Mau nhìn kìa!”

Mọi người hướng mắt về nơi xa, thấy Diệp Thiên đã sử dụng kết giới tứ tượng. Được sự bảo vệ của kết giới phòng ngự tứ tượng, cuối cùng Diệp Thiên cũng không còn bị hỏa lực dữ dội đó đẩy về phía sau nữa.

Dương Đỉnh Thiên kích động nói: “Nếu ta không đoán sai, tôn thượng sắp sửa chơi chiêu lớn rồi!”

Triệu Thương Thiên huých Ngạo Nguyệt Thần Tướng một cái, cười nói: “Chắc chắn tôn thượng muốn ra chiêu lớn rồi đây, nếu ta không đoán sai, chắc là ngài ấy muốn thi triển Kiếm Vũ Quyết rồi.”

Đúng như hai người dự đoán!

Ngay khi Triệu Thương Thiên vừa dứt lời thì Diệp Thiênt chĩa mũi kiếm ra, thực hiện một cái pháp quyết rồi hét lớn:

“Kiếm Vũ Quyết thức thứ sáu, Tê Liệt Tinh Không!”

Theo tiếng hét của hắn, chỉ trong thoáng chốc, Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm nhanh chóng xoay tròn.

Vòng thứ nhất, chín thanh kiếm!

Vòng thứ hai, tám mươi mốt thanh!

Vòng thứ ba, bảy trăm hai mươi chín thanh!

Vòng thứ tư, sáu ngàn năm trăm sáu mươi mốt thanh!

Vòng thứ năm, năm mươi chín ngàn lẻ không trăm bốn mươi chín thanh!

...

Vòng thứ chín, hơn ba trăm tám mươi bảy triệu thanh!

Sau khi kết thúc vòng thứ chín, Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm trở lại trên tay Diệp Thiên. Lúc này đây, trước mặt hắn là khoảng bốn năm trăm triệu trường kiếm sắc bén, bao phủ khắp nơi như giăng lưới, nguy nga hùng vĩ!

“Ôi mẹ ơi!”

Ba tỷ quân phe địch và những binh lính trong thành Thiên Châu nhìn thấy cảnh này cũng phải rợn cả sống lưng, cảm giác quá kinh khủng!

Dù là Thái sư cũng không thể không giật mình, lông tơ dựng đứng. Ông ta lập tức gào lên: “Nhanh, nhanh lên! Lập tức làm nổ đám kiếm này mau lên!”

Ngay khi ông ta dứt lời, Diệp Thiên hét lớn một tiếng:

“Giết!”

Mấy trăm triệu thanh kiếm sắc bén với uy thế nghiền nát cả hư không, lao về phía đám năng lượng phía đối diện của quân địch.

Giây kế tiếp, những tiếng nổ đồng loạt vang lên làm chấn động cả không gian. Ánh mắt trời và không khi cũng như bị nổ theo, bầu trời rung chuyển dữ dội, núi sông sụp đổ, cảnh tượng này y hệt như tận thế đến, đáng sợ tột độ!

Bởi vì số lượng kiếm quá nhiều, uy lực lại lớn nên sau khi nổ tung năng lượng do quân địch bắn đến, gây ra những vụ nổ liên hoàn như muốn phá hủy hết mọi thứ, vẫn còn dư lại hơn một trăm triệu thanh kiếm.

Dưới sự khống chế bởi thần niệm của Diệp Thiên, hơn một trăm triệu thanh kiếm ấy dừng việc tiến về phía trước lại, mũi kiếm dọc thẳng xuống, chỉ về phía quân địch.

“Tiêu rồi!” Thái sư vội vàng hét lên: “Mau mau mau! Phóng hỏa lực bảo vệ vùng trời!”

Ngay khi vừa dứt lời, ông ta cũng thúc giục tiên pháp đánh nát mưa kiếm trên trời.

Tuy nhiên, chiêu này của ông ta chỉ phá hủy được mấy chục triệu thanh kiếm, phần đông những thanh kiếm còn lại đều không chờ quân địch hành động xong đã đột ngột đâm xuống.

“Xẹt xẹt xẹt!”

Một trăm triệu thanh kiếm đâm vào cả trăm triệu đầu kẻ địch, rơi xuống giữa hai chân, cuối cùng đập xuống đất.

“Ầm ầm ầm!”

Máu thịt và bụi đất bay lên cuồn cuộn.

Trong một cái chớp mắt, hắn đã gây ra thương vong trăm triệu người cho quân địch, hơn một nửa số pháp trận vì quá nhiều người chết mà bị phá hủy theo.

“Yêu nghiệt! Hắn đúng là yêu nghiệt!”

“Lợi hại quá! Tiên tôn này lợi hại quá!”

“Phe địch có một tiên tôn mạnh như thế, chúng ta thua chắc rồi, thua chắc rồi!”

Hai trăm triệu binh lính còn lại bên phe địch đều sợ vỡ mật, cả đám đều rơi vào tình trạng khủng hoảng, thậm chí có vài người sợ tới mức chạy trốn giữa trận.

“Oa oa oa!”

Giờ phút này, các binh lính trong thành hoàn toàn sôi trào!

“Đô đốc Diệp Thiên pháp lực vô biên!”

“Lợi hại! Đô đốc Diệp Thiên quá lợi hại! Phe chúng ta có Đô đốc Diệp Thiên trấn giữ, lo gì không đánh lại địch chứ!”

“Đánh trận chiến này xong, Đô đốc Diệp Thiên sẽ được lưu danh vào sử sách rồi, nhìn lại toàn bộ lịch sử của Thủy Lam Tinh, chưa bao giờ có người nào có thể dùng một chiêu tiêu diệu cả trăm triệu quân cả!”

Lúc này, Ngạo Nguyệt Thần Tướng đã sững người ra, trông ông ta không khác gì một pho tượng, miệng thì há rộng tới nỗi có thể nhét một quả dưa hấu vào, nét mặt thì muốn sợ hãi bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Thế mới hiểu được Đô đốc Diệp Thiên quá mạnh, hắn anh dũng hơn ông ta tưởng tượng ngàn vạn lần!

“Sắp xếp lại đội hình! Tổ chức lại pháp trận! Đừng rối loạn! Hắn mới thi triển đại chiêu xong chắc chắn không thể thực hiện lại lần nữa, giết hắn đi! Kẻ nào lâm trận bỏ trốn giết không tha!” Thái sư gân cổ lên hét.

“Lão thất phu, ông đã tính sai rồi, tuyệt chiêu lớn hơn còn ở phía sau đây này!”

Diệp Thiên đáp, sau đó hắn thừa dịp trận hình của địch đã bị đánh loạn mà xông lên. Mặc dù còn có hỏa lực đang tấn công hắn nhưng so với vừa rồi thì thật sự quá yếu ớt. Hắn cứ thế mà lao tới lực lượng bên phe địch trên không trung mặc cho hỏa lực đang vây lấy mình, dựng kiếm xuống, kích hoạt sát khí của Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm trước khi nó đâm xuống mặt đất.

Chỉ trong thoáng chốc, lấy hắn làm trung tâm, một luồng khí đỏ rực nhanh chóng quét ra bốn phía như bom nguyên tử phát nổ.

Bề mặt mặt đất cũng xuất hiện những vết nứt chồng chất lên nhau, những khe hở ấy cũng có màu đỏ nhức mắt như dung nham.

Chỉ trong chớp mắt, cả không gian đều như biến thành địa ngục, trong những tiếng hét tê tâm liệt phế, hai trăm triệu binh lính phe địch biến mất gần như không còn trong vòng năm giây.

Sau khi đến giây thứ năm, Diệp Thiên lập tức đóng sát khí lại.

Hiện tại Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm có thêm Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm làm tăng sức mạnh, sát khí đã nồng nặc hơn rất nhiều, nếu không đóng kín lại sớm, sát khí sẽ ăn mòn đại trận bảo vệ thành Thiên Châu, một khí sát khí lan vào trong thành, Thiên Châu sẽ trở thành một tòa thành chết!

Theo sát khí được thu về, không gian nháy mắt có ánh sáng trở lại.

Mà lúc này, hết thảy mọi thứ đều rất yên tĩnh, không có một tiếng động nào!

Sau khi sát khí xuất hiện rồi lại biến mất, đại quân hai trăm triệu binh lính đông như kiến cũng biến mất theo mà không rõ nguyên do, chỉ để lại hơn ngàn người cùng với cảnh tượng máu chảy thành sông.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Đặc biệt là những người có cấp bậc tiên vương đại thành trở lên như Thái sư, ai nấy đều dáo dác nhìn xung quanh với vẻ mặt bàng hoàng, đôi mắt tràn đầy sự tuyệt vọng!

“Chuyện này, chuyện này...”

Các binh lính trong thành Thiên Châu cũng trố mắt, sợ chết khiếp!

“Hai trăm triệu quân địch đi đâu rồi?”

Bọn họ đều vô cùng nghi ngờ, ai cũng hỏi câu hỏi đó.

“Bị hòa tan thành máu rồi à?”

Nhìn hồ máu đang chảy vào trong thành, tướng thủ thành Thiên Châu run rẩy hỏi.

Triệu Thương Thiên nói: “Ông nói không sai, tôn thượng bọn ta dùng chiêu hòa tan thành máu này cũng vì để bảo đảm cho sự an toàn của thành Thiên Châu, nếu không, tôn thượng bọn ta không cần đích thân ra tay, ngay từ đầu chỉ cần phóng thích sát khí trong Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm ra thôi là đã có thể tiêu diệt ba trăm triệu quân địch chỉ trong vòng mười giây rồi. Nhưng nếu làm vậy thì các binh lính trong thành Thiên Châu cũng sẽ chết hết toàn bộ.”

Sát khi do Diệp Thiên phóng ra khuếch tán theo hình tròn, một khi xuất hiện, chúng sẽ không lan tới phe địch mà trước hết chúng sẽ bao trùm lấy đại trận bảo vệ thành. Đến lúc sát khí lan đến phe địch và hủy diệt quân địch thì đại trận bảo vệ thành chắc chắn cũng đã bị ăn mòn, sát khí tràn vào sẽ giết tất cả mọi tu sĩ từ tiên vương trở xuống.

Đối với khi phóng thích sát khi vào trong quân địch, một khi sát khí bao trùm chúng thì lập tức thu sát khí lại, như thế sẽ không làm thành Thiên Châu bị vạ lây.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Diệp Thiên không thi triển tuyệt chiêu tất sát này ngay từ đầu.

“Mau! Rút lui! Cấp tốc rút lui!”

Lúc này Thái sư đã lấy lại tinh thần, sự tự tin đã bị nỗi kinh hoàng thay thế, không còn can đảm nào để tiếp tục đánh với Diệp Thiên nữa. Ông ta chỉ biết hét lên và nhanh chóng bỏ chạy, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK